Chương 91

Chương 91

Editor: Hardys

Người xưa từng nói:

Quân chẳng thấy, nước sông Hoàng Hà từ trời đổ xuống, chảy băng băng ra bể không bao giờ trở lại;

Quân chẳng thấy, gương sáng trong nhà cao soi bật nỗi buồn tóc trắng, sáng xanh như tơ mà tối đã bạc như sương.

(*Hai câu trong bài thơ Thương Tiến Tửu của Lý Bạch.)

Thái tử bị dân tị nạn đẩy xuống sông Hoàng Hà, bọn quan viên đi dọc theo hai bên bờ sông để vớt xác, cuối cùng cũng tìm được hai thi thể cách khu vực hạ du khoảng một trăm dặm, hai thi thể nằm cách xa nhau một khoảng, đã bị mục nát và căng phù do ngâm nước mấy đêm liền, nhưng căn cứ vào quần áo và dung mạo, đủ để chứng minh đó là Thái tử. Còn về phần người dân tị nạn kia, vốn là hạng người vô danh, cho dù tuyên bố cũng không có thân nhân đến nhận.

Ai mà dám nhận chứ, nhận xong lập tức bị liên lụy tội danh mưu sát Thái tử, ngu ngốc mới đến nhận đó!

Nhóm quan viên kinh hồn bạt vía mà đưa thi thể của Thái tử cùng thi thể của dân tị nạn trẻ tuổi về Kinh Thành, đưa đến trước mặt Kiến Nguyên Đế.

Trên xác chết của Thái tử được che một lớp vải dài màu vàng hơi đỏ.

Gió đông đầu tháng mười cũng không thổi bay đi mùi vị hôi thối của tử thi.

Lúc này, Kiến Nguyên Đế, một vị Đế Vương đã kế vị hơn ba mươi năm, một vị phụ thân năm mươi tuổi, chậm rãi xốc cái khăn vải dài màu vàng hơi đỏ kia lên.

Gương mặt sưng phù của Thái tử xuất hiện trước mặt ông.

Dù có thối nát, Kiến Nguyên Đế cũng nhận ra đây là nhi tử của ông, đây là nhi tử do Nguyên hậu ông yêu thương sinh ra, nhi tử mà ông đặt ở đầu quả tim, ông vì nhi tử này mà đã tính toán rất nhiều để trải một con đường bằng phẳng cho nhi tử này đăng cơ!

Nhưng mà Thái tử duy nhất này, lại mất mạng ở sông Hoàng Hà!

Khí huyết bắt đầu dâng trào, khóe mắt Kiến Nguyên Đế muốn nứt ra, một ngụm máu trào ra ngoài!

"Hoàng thượng!"

Nhị hoàng tử Giản vương bên cạnh, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ôn Nghi công chúa tất cả đều vây quanh đỡ ông, gương mặt xinh đẹp Tào hoàng hậu và Thái tử phi và Trắc phi Đông cung tràn đầy sợ hãi, đau lòng mà khóc thành tiếng, nhóm văn võ đại thần đều có vẻ mặt thống khổ mà quỳ xuống.

Nước sông Hoàng Hà chảy cuồn cuộn về phía Đông, cuốn đi sinh mạng của Thái tử, cũng cuốn đi màu tóc đen của Kiến Nguyên Đế.

Chỉ ba ngày ngắn ngủn, đầu Kiến Nguyên Đế đã bạc trắng, lộ rõ vẻ già nua.

Nhưng mà, một Đế Vương không có quá nhiều thời gian đắm chìm trong sự đau xót vì mất con, người Bắc Cương, người Hồ như hổ rình mồi, biên cương Tây Nam và Bắc Việt còn đang trông cậy vào Đại Chu củng cố giang sơn, bọn hải tặc ở vùng duyên hải phía Đông vẫn chưa chết tà tâm, chuyện cứu trợ thiên tai tại bờ sông Hoàng Hà vùng Thiểm Nam vẫn chưa xong, những đại sự quan trọng này lập tức chiếm dụng toàn bộ thời gian và sức lực của Kiến Nguyên Đế, huống chi còn có những tấu chương khác được nộp liên tục không dứt.

Vào triều một lần nữa, Kiến Nguyên Đế phái Cẩm Y Vệ điều tra rõ toàn bộ chuyện Thái tử bị gϊếŧ hại.

Thái tử cũng đã chết, rốt cuộc hai phụ tử không cần phải đóng kịch nữa, dù Kiến Nguyên Đế có điều tra việc này lại một lần nữa, thì cũng là điều một vị phụ thân nên làm.

Nhưng Cẩm Y Vệ tra xét suốt một tháng, cũng không tra ra được dân tị nạn trẻ tuổi kia cuối cùng là ai, bởi vì chỗ dân tị nạn không có người thân đến nhận, hoặc là thật sự không biết, hoặc là không dám nhận, hoặc là tất cả người thân của hắn đều bị nước sông Hoàng Hà cuốn trôi hết rồi.

Một tháng sau, Kiến Nguyên Đế đã cùng thần tử nói đùa ở trên triều, dường như đã bước ra từ trong nỗi đau mất con.

Vì thế, các đại thần bắt đầu thượng tấu, khẩn cầu Kiến Nguyên Đế lập Thái tử khác.

Hiện giờ, Kiến Nguyên Đế còn có ba vị hoàng tử, trong đó có Giản vương cùng Tam hoàng tử đều do Trần quý phi sinh ra, Tứ hoàng tử tám tuổi là trưởng tử của Tào hoàng hậu trẻ tuổi.

Phe phái ủng hộ Giản vương và Tứ hoàng tử đều cân sức ngang tài, người trước lớn tuổi, mặc dù người sau nhỏ nhưng là trưởng tử.

Còn có một nhóm thần tử ủng hộ nhi tử của Thái tử đã mất, Hoàng trưởng tôn mới vừa tròn hai tuổi cách đây không lâu.

Kiến Nguyên Đế chậm chạp không đáp lại, nhưng ông vẫn luôn suy nghĩ nên lập người nào làm tân Thái tử.

Tôn tử quá nhỏ, nếu ông có thể sống thêm mười năm, lúc đó tôn tử cũng chỉ mới mười hai tuổi, phía trên còn có ba vị hoàng thúc trẻ tuổi khỏe mạnh, xã tắc chắc chắn sẽ loạn.

Nhưng mà ba nhi tử....

Kiến Nguyên Đế hận đến nỗi đau ngực.

Ông hoài nghi hung thủ thật sự hại chết Thái tử chính là ba nhi tử cùng với hai nhà mẫu tộc của bọn họ.

Mấy năm nay tuy Trần gia xuống dốc, có tước vị nhưng không có thực quyền, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, dư sức nuôi một tử sĩ, hơn nữa, Thái tử đã chết, trước mắt Giản vương là thân vương duy nhất, sang năm lão Tam cũng sẽ được phong vương và xuất cung, hai huynh đệ trưởng thành càng dễ dàng đạt được sự ủng hộ của triều thần.

Tào gia...

Kiến Nguyên Đế nắm chặt tay.

Trẻ con vô tội, ông tin Tứ hoàng tử chỉ mới tám tuổi không có suy nghĩ tranh giành ngôi Vua, nhưng bản thân nhi tử không bị tình nghi, không có nghĩa là Tào hoàng hậu, Tào Đình An không có. Gϊếŧ Thái tử, lão Tứ sẽ là trưởng tử duy nhất của ông, danh chính ngôn thuận, phần thắng còn cao hơn lão Nhị vài phần.

Biết rõ Thái tử là vì một trong những nhi tử của mình mà chết, lại vẫn phải chọn ra tân Thái tử trong hai đứa nhi tử này, Kiến Nguyên Đế không thể không hận!

Đêm đó, từ lúc Thái tử chết đến nay, lần đầu tiên Kiến Nguyên Đế đặt chân vào hậu cung.

Nơi ông đến chính là Trung cung của Tào hoàng hậu.

Lúc Kiến Nguyên Đế đến, Tào hoàng hậu đang ở trong sân xem Tứ hoàng tử tám tuổi và tiểu cung nữ cùng nhau đá cầu.

Trên mặt tiểu cung nữ hiện nụ cười vui, Tứ hoàng tử tập trung tinh thần mà đá quả cầu.

Kiến Nguyên Đế nhìn một vòng, môi mỏng mấp máy.

Thái tử vừa mới chết được một tháng, phía bên này Tào hoàng hậu đã vui mừng khôn xiết rồi.

Tào hoàng hậu cùng các cung nữ phát hiện Kiến Nguyên Đế trước.

Sắc mặt các tiểu cung nữ đột ngột có sự thay đổi lớn, Tào hoàng hậu nhìn Tứ hoàng tử đang hưng phấn chơi, do dự một chút, chỉ đứng dậy hành lễ với Kiến Nguyên Đế, không cắt ngang hứng thú của nhi tử.

Trước khi Thái tử gặp chuyện không may, Tứ hoàng tử đã rất si mê đá cầu, trong thời gian đám tang của Thái tử, mẫu hậu và thái giám cung nữ bên cạnh đều không cho hắn chơi, rốt cuộc hai ngày nay cũng cởi bỏ lệnh cấm, Tứ hoàng tử lập tức sử dụng hưng phấn đã kìm nén từ một tháng trước để đá cầu, muốn thi đấu cùng cung nữ đá cầu giỏi nhất bên cạnh mẫu hậu một chút.

Đang đá hăng say, Tứ hoàng tử nhìn thấy bóng dáng của phụ hoàng, nhưng hắn không nỡ gián đoạn, hơi chút phân tâm mà cười cười với phụ hoàng một phen, sau đó tiếp tục nhấc thấp một chân tiếp tục đá. Kế thừa dòng máu võ tướng của Tào gia, Tứ hoàng tử còn nhỏ tuổi nhưng dáng người đã cường tráng, quả cầu như đang bị một dây thừng vô hình buộc trên chân hắn, bay tới bay lui cũng quay về chân.

Kiến Nguyên Đế đứng bên cạnh Tào hoàng hậu, vẻ mặt khó lường mà nhìn Tứ hoàng tử.

Tào hoàng hậu bóp ngón tay, đây là Hoàng hậu điềm tĩnh, tôn quý rất ít khi làm những động tác nhỏ.

Kiến Nguyên Đế chú ý tới rồi.

Lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tứ hoàng tử, trong lòng Kiến Nguyên Đế chấn động.

Tứ hoàng tử ham chơi hiếu động, Tào hoàng hậu không biết là một khi tin tức vui vẻ được tung ra ngoài và truyền tới tai ông, sẽ khiến ông phản cảm hay sao?

Đã là phu thê hơn mười năm, Kiến Nguyên Đế vô cùng hiểu rõ tính tình của người bên gối, tuy Tào hoàng hậu nhỏ hơn ông hai mươi tuổi, nhưng lại không phải nữ nhân ngu xuẩn, ngây thơ khờ khạo mà không hiểu cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt của ông.

Nhưng tại thời điểm mấu chốt khi nhóm người triều thần đang thúc giục ông lập tân Thái tử, tại thời điểm mà ông đang đau buồn, sầu não vì phải âm dương cách biệt với Thái tử, biết rõ Tứ hoàng tử vui đùa trong tình huống này sẽ chọc giận ông, vậy mà bà vẫn dung túng nhi tử.

Vì cái gì?

Bởi vì bà là Hoàng hậu, cũng là một vị mẫu thân, đối mặt với ánh mắt khát vọng của con thơ, đối mặt với gương mặt đơn thuần tươi cười của nhi tử, bà không thể nói hai chữ "Không được."

"Phụ hoàng, lúc nãy con vừa đá được 156 cái!"

Rốt cuộc trận đấu đã kết thúc, Tứ hoàng tử nhặt quả cầu trên mặt đất lên, kích động mà chạy đến trước mặt Kiến Nguyên Đế giành công!

Kiến Nguyên Đế cúi đầu, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nhi tử.

Hoàng tử tám tuổi, nếu mẫu thân có kỳ vọng cực cao đối với hắn, sẽ có lập kế hoạch nên sớm giáo dục hắn như thế nào, làm cách nào mới có thể tranh thủ lấy lòng phụ hoàng.

Nhưng nghĩ lại thì Kiến Nguyên Đế bỗng nhiên ý thức được, bất kể là Ôn Nghi công chúa hay là Tứ hoàng tử, Tào hoàng hậu đều nuôi dưỡng rất lười biếng, như những mẫu thân tầm thường vậy, chỉ dạy bọn họ hiểu thế nào là lễ nghĩa, liêm sĩ, chưa từng bắt buộc bọn họ phải đi học những thứ mà người lớn cảm thấy vô cùng hữu dụng, lại càng không bắt buộc Từ hoàng tử biểu hiện vẻ thông minh hoặc cơ trí trước mặt ông.

Điều này chứng minh cái gì?

Tào hoàng hậu không có dã tâm kia.

Nhưng Tào hoàng hậu không có, không có nghĩa là Tào Đình An không có, nhưng Tào Đình An có cũng không thể là lý do khiến ông giận chó đánh mèo lên người Tào hoàng hậu và Tứ hoàng tử.

Lúc Tào hoàng hậu lo lắng nhìn ông chăm chú, Kiến Nguyên Đế nở nụ cười, sờ sờ đầu Tứ hoàng tử, nhỏ giọng khen ngợi nói: "Giỏi lắm, trẫm nhớ rõ, trước đó tiểu Tứ chỉ đá được 100 mười mấy cái."

Tứ hoàng tử kiêu ngạo mà cười.

Lúc này Tào hoàng hậu lại giống như một mẫu thân nghiêm túc mà trách mắng: "Được rồi, đá cũng đá rồi, mau trở về làm bài tập."

Miệng nhỏ của Tứ hoàng tử chu lên, không mấy vui vẻ mà xin cáo lui.

Tào hoàng hậu đi theo Kiến Nguyên Đế vào nội điện.

Ánh mắt Tào hoàng hậu di chuyển, rơi trên đầu đầy tóc bạc của Kiến Nguyên Đế.

Bỗng nhiên bà rơi nước mắt.

Kiến Nguyên Đế nâng gương mặt trẻ tuổi của bà, giọng nói trầm thấp: "Sao lại rơi lệ?"

Đôi mắt Tào hoàng hậu đẫm lệ, nhìn ông: "Thϊếp không nỡ thấy chàng như vậy, đau khổ gì cũng giấu trong lòng đến mức bạc cả tóc, thϊếp thà rằng chàng có thể khóc, sau khi khóc xong rồi sẽ tiếp tục đặt tim trên người bọn thϊếp."

Bà nằm trên vai Kiến Nguyên Đế, bắt đầu khẽ khóc nức nở: "Hiện tại chàng tựa như người mất hồn, thϊếp khó chịu."

Toàn thân Kiến Nguyên Đế cứng đờ.

Thì ra hắn biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

Nhưng nàng lại không bởi vì hắn coi trọng Thái tử và đau lòng hắn mà nghi ngờ ông, trong lòng lại đau buồn vì ông tiều tụy.

Đúng vậy nha, sao bà có thể nghi ngờ chứ, lúc bà vào cung chỉ vừa mới mười lăm mười sáu tuổi, vì lợi dụng Tào Đình An để ngăn chặn Trần quý phi một phen, Kiến Nguyên Đế nỗ lực cho Tào hoàng hậu tất cả dịu dàng của ông, có đôi khi ông không phân biệt được rốt cuộc bản thân ông có động tâm hay không, huống chi bà chỉ là một tiểu cô nương chưa rành chuyện đời?

Ông lừa bà mười mấy năm, bà toàn tâm toàn ý mà yêu ông mười mấy năm, chưa từng hại Thái tử, chưa từng châm ngòi thị phi.

Áy náy như sóng biển cuốn trôi lòng ông.

Kiến Nguyên Đế ôm chặt nữ nhân trong lòng, dùng lực mà hôn xuống cái cổ trắng nõn của bà.

Tào hoàng hậu nhắm mắt lại, gần như tham lam mà đáp lại Đế Vương.

Hôm sau lâm triều, Kiến Nguyên Đế giáng chức hai đại thần thúc giục ông lập tân Thái tử, cho hai người hồi hương dưỡng lão.

Đây là thái độ của Đế Vương, Thái tử chắc chắn ông sẽ lập, nhưng chỉ lập tại thời điểm ông cảm thấy thích hợp, ai dám thử thay ông quyết định, vậy thì sa thải luôn!

Đã có người bị cởi bỏ mũ quan, những thần tử khác lập tức bảo vệ bản thân, ngay cả Ngự Sử chính trực nhất cũng rụt cổ.

Tào hoàng hậu nghe kể việc này, chỉ cười cười.

Trước kia bà không nghĩ sẽ tranh giành với Thái tử, bởi vì bà biết không ai có thể dao động vị trí của Nguyên hậu trong lòng Kiến Nguyên Đế, biết Kiến Nguyên Đế sẽ tìm cách bảo vệ huyết mạch mà Nguyên hậu đã để lại cho ông, nhưng bây giờ Thái tử đã chết, nhi tử duy nhất của Nguyên hậu đã chết, vậy tân Thái tử, nhất định chính là nhi tử của bà, Trần quý phi nghĩ cũng đừng nghĩ.

Nhưng Tào hoàng hậu một chút cũng không gấp, bà sẽ khiến cho Kiến Nguyên Đế chủ động đưa vị trí đó cho bà.

Bà còn trẻ, có một khoảng thời gian dài phải đi tiếp, có một khoảng thời gian dài để từ từ bồi dưỡng nhi tử.

Việc cấp bách bây giờ là xóa bỏ lòng nghi ngờ của Kiến Nguyên Đế đối với bà và đối với Tào gia.

Còn về phần Thái tử...

Nghĩ đến mấy chục mạng già trẻ của Tào gia, Tào hoàng hậu không hề có bất kỳ áy náy gì đối với Thái tử.