Chương 5

Chương 5

Editor: Hardys

Giang thị mệt mỏi ngủ thϊếp đi.

Tào Đình An lặng lẽ mặc quần áo tử tế rồi rời khỏi phòng Giang thị, trên mặt ông chỉ còn vẻ lạnh như băng.

Mai viện của Ngô di nương cách Đào viện cũng không xa, chỉ bằng thời gian uống một chén trà nhỏ là Tào Đình An đã đến nơi, ma ma trông cửa còn tưởng Hầu gia vừa đi xa trở về đã lập tức đến thăm di nương nhà mình, cao giọng hành lễ một cách vui vẻ. Nhưng ngay sau đó các bà hoảng hốt phát hiện, dường như sắc mặt Hầu gia mặc hoa phục này không phải chỉ cau có như bình thường.

Giống như là Diêm Vương, Diêm Vương đang tức giận,...

Ma ma canh cửa cẩn thận lui đến góc tường, không dám hé răng.

Thời gian Tào Đình An ở lại viện của Giang thị không ngắn, Ngô di nương và Nhị cô nương Tào Doanh đã nghỉ ngơi một buổi, lúc này họ đang tâm sự với nhau.

"Nương, hôm nay A Ngư rất lạ, tựa như đột nhiên không sợ phụ thân và Đại ca nữa rồi." Tào Doanh ngồi bên cạnh bàn trang điểm, vừa nhìn mẫu thân trang điểm vừa nhỏ giọng nói.

Ngô di nương đang tập trung vẽ lông mày, lông mày của bà hơi thô, sở dĩ Hầu gia thích Giang thị như vậy, là do lông mày bà nhỏ nhắn như lá liễu, cho nên Ngô di nương thường xuyên cạo lông mày theo định kỳ, cố gắng hết sức để bắt chước dáng vẻ mềm mại đáng yêu của Giang thị.

"Là sao?" Ngô di nương không yên lòng hỏi, nói xong lại hạ bút xuống, bà nhìn nhìn gương, xác định hai hàng lông mày đều giống nhau, lúc này mới vừa lòng.

Tào Doanh bĩu môi: "Cho dù nương trang điểm kỹ lưỡng như thế nào thì đến giờ phụ thân cũng chưa tới, tám phần là bị Giang thị mê hoặc."

Ngô di nương nhíu mày, răn dạy nữ nhi: "Câm miệng, loại từ ngữ này mà cũng dám nói? Có phải lại lén lút đọc sách bậy bạ gì hay không?"

Tào Doanh không phục mà quay đầu, nàng đã mười ba tuổi, cái gì nên hiểu đã sớm hiểu. Nếu như nàng cứ không chịu để tâm, chỉ biết xuân vui thu buồn giống A Ngư thì lấy gì mà tranh với đích nữ dòng chính?

Tâm tư Ngô di nương vốn không đặt ở trên người nữ nhi.

Hầu gia xuất chinh mấy tháng, bà tương đối hiểu rõ Hầu gia, vừa về đến nhà nhất định sẽ tìm nữ nhân, mà Giang thị đã sớm bị bà lừa đến nỗi không dám hầu hạ Hầu gia, vì vậy hôm nay chắc chắn Hầu gia sẽ tìm bà.

Ý nghĩ vừa mới nảy ra, trong viện truyền tới từng đợt tiếng chào của nha hoàn: "Hầu gia!".

Đôi mắt xinh đẹp của Ngô di nương lập tức tỏa ra hào quang giống như cây khô gặp gió xuân.

Bình Dương Hầu Tào Đình An đã thành danh khi còn rất trẻ, anh dũng thần võ, diện mạo anh tuấn lạnh lùng, vết sẹo trên mặt càng làm ông có thêm khí khái anh hùng, tuyệt đối không khiến người ta nghĩ ông bị hủy dung. Dáng người vững vàng như tùng như bách, thân phận Tào Đình An cũng rất tôn quý, bản thân ông là Hầu gia, muội muội ruột lại là Hoàng hậu đang được Đương kim thánh thượng sủng ái vô cùng.

Hoàng thượng coi trọng Quốc cữu*, ở Kinh thành, ngoại trừ Hoàng thượng, dù cho là Thái tử gia do nguyên Hậu sinh ra cũng khó mà chèn ép được Tào Đình An.

*Quốc cữu: anh rể

*Nguyên Hậu: Hoàng hậu trước - vợ trước của Hoàng thượng.

Nam nhân anh dũng tôn quý như vậy, Ngô di nương đã sớm ái mộ như điên như dại, cho dù bà chết dưới thân của Tào Đình An, bà cũng nguyện ý.

Ngô di nương vội vàng trao đổi ánh mắt với nữ nhi, sau đó liếc nhìn gương một cái rồi mới đi ra ngoài.

Tào Doanh vui vẻ đi theo sát mẫu thân.

Tào Đình An đã vào phòng chính, ông nhìn hai mẹ con Ngô thị bằng vẻ mặt không cảm xúc.

Ông không biết rằng thật ra Tào Doanh đã lừa A Ngư rất nhiều, nên sự lạnh lùng trong mắt ông bây giờ chỉ nhằm về Ngô di nương.

Nhưng trùng hợp là Ngô di nương và Tào Doanh đều nghĩ rằng ông không được vui vẻ khi ở chỗ Giang thị cho nên vẻ mặt mới u ám.

Hành lễ xong, Ngô di nương khẽ nói với nữ nhi: "Nương cùng Hầu gia trò chuyện, A Doanh đi về trước đi."

Lúc nói chuyện, bà lén lút quan sát thái độ của Tào Đình An.

Tào Đình An nghiêm mặt, ngầm đồng ý.

Ngô di nương nhẹ nhàng thở ra, Tào Doanh cũng ngoan ngoãn lui xuống.

Xác định nữ nhi đã đi xa, Ngô di nương mới từ từ bước đến bên cạnh Tào Đình An, vô cùng dịu dàng dò hỏi: "Hầu gia có chuyện gì sao?"

Tào Đình An thờ ơ nhìn chằm chằm nữ nhân đối diện.

Trước kia ông không để ý nhiều, bây giờ mới phát hiện cách ăn mặc của Ngô di nương đều bắt chước Giang thị từ đầu đến chân, Giang Thị hay mặc y phục trắng, toàn thân Ngô di nương đều là màu trắng. Lông mày mảnh mai cùng với đôi môi anh đào của Giang Thị đều là bẩm sinh, Ngô di nương cũng trang điểm thành một gương mặt như vậy nhưng sự nhu nhược của Giang Thị lộ ra từ trong xương cốt, mà Ngô di nương hoàn toàn là một lớp ngụy trang.

Trước kia, khi Tào Đình An cần đến Ngô di nương, ông còn có thể cùng bà ta trò chuyện vài câu. Hiện tại, nếu không phải sợ dọa đến tiểu nữ nhi, Tào Đình An đã gϊếŧ nữ nhân ba hoa này. Gài bẫy người khác thì thôi đi, còn dám vu oan ông tàn nhẫn gϊếŧ người không gớm tay?

Tào Đình An cầm tách trà trên bàn lên rồi ném mạnh xuống đất.

Lửa giận của ông không hề nằm trong dự liệu của bà, Ngô di nương sợ tới mức run rẩy toàn thân, mặt mũi trắng bệch, khum vai trợn mắt, ngơ ngác mà nhìn Tào Đình An, sợ đến mức không dám nói lời nào.

Tào Đình An nhặt một mảnh vỡ bằng gốm sứ lên rồi cắt vào ống tay áo bên phải, chỉ làm rách ống tay áo, vẫn chưa tổn thương đến da thịt.

Cắt xong rồi, Tào Đình An đi đến cửa phòng chính, ông nói với Lưu tổng quản đã chạy tới từ sớm: "Ngô thị đột ngột nhiễm bệnh, có ý đồ tổn thương ta, ngươi sắp xếp hạ nhân đưa nàng đến thôn Hưng Lĩnh, trông giữ nghiêm ngặt, không được để nàng ra ngoài nữa bước."

Lạnh giọng phân phó xong, Tào Đình An trực tiếp bước ra khỏi cửa.

Lưu tổng quản quét mắt về phía Ngô di nương đang đờ người ra, không hoài nghi cũng không hỏi nhiều, ông đã sớm phất tay sai bảo gã sai vặt ở phía sau.

Hai gã sai vặt áo xám lập tức đi về phía Ngô di nương.

Cho tới giờ khắc này, Ngô di nương mới kịp phản ứng, vội vàng nhào về phía Tào Đình An, lớn tiếng kêu oan: "Hầu gia, oan uổng quá! Nhiều năm nay tiện thϊếp vẫn luôn an phận thủ thường, vì sao Hầu gia đột nhiên phạt thϊếp? Có phải có người vu oan cho thϊếp hay không? Cầu xin Hầu gia nghe...."

Nhưng mà bà chưa nói xong, hai gã sai vặt đã dứt khoát bịt kín miệng bà lại. Bọn họ cột chặt dây thừng vào tay chân bà, quăng lên vai rồi khiêng đi.

Ngô di nương vừa khóc vừa giãy dụa, giày thêu trên chân cũng bị đá rơi xuống đất, được gã sai vặt còn lại nhặt lên.

Chớp mắt một cái, Ngô di nương đã không còn thấy tăm hơi.

Lưu tổng quản nhìn về phía Tào Đình An.

Tào Đình An quét mắt nhìn một đám bà tử và tỳ nữ đang quỳ, trầm giọng nói: "Bán tất cả đi."

Những hạ nhân này ở chung cùng Ngô di nương đã lâu, e rằng không có được mấy người tốt.

Lưu tổng quản lập tức dẫn đám người này đi ra ngoài.

Tào Đình An vẫy vẫy tay áo bị cắt rách, đi đến viện tìm nữ nhi.

Bởi vì ông xử lý Ngô di nương quá nhanh gọn, Tào Doanh không hề nghe được một chút tin tức gì, thậm chí nàng còn vào bếp chuẩn bị món ăn sở trường để hiếu kính phụ thân, nhằm khiến phụ thân càng yêu thương nàng nhiều hơn.

Đồ ăn còn chưa chuẩn bị xong, nàng đã nghe nha hoàn báo Hầu gia đã đến rồi.

Tào Doanh nghi ngờ mà ra khỏi phòng bếp nhỏ, vừa ra đã thấy phụ thân cao lớn uy vũ đứng trước cửa phòng nàng.

"Phụ thân, sao người lại đến đây?" Tào Doanh vô cùng hốt hoảng, không phải lúc này phụ thân nên ở bên cạnh mẫu thân hay sao?

Tào Đình An đánh giá nữ nhi trước mặt thật kỹ.

Ông nghi ngờ Ngô di nương dạy hư những nha hoàn bên cạnh nàng, đương nhiên cũng hoài nghi phẩm hạnh nữ nhi này có thể không đoan chính.

Nhưng mà cho dù nàng đã đi sai đường thì cũng là con ruột của ông, ông đồng ý cho nàng một cơ hội làm lại.

Một mình Tào Đình An dẫn nữ nhi đến nhà chính.

Thấy Tào Doanh chú ý tới tay áo của ông, Tào Đình An lạnh lùng nói: "Ngô thị bụng dạ khó lường, thường xuyên mắng ta tàn bạo ở sau lưng, khiến khắp nơi trong hậu viện đều có lời đồn đãi. Khi nãy ta vừa mới chất vấn nàng, nàng thẹn quá hóa giận nên muốn đâm ta bị thương."

Cả người Tào Doanh run lên, sao phụ thân lại biết rõ? Quốc cữu gia xưa nay thường xuyên đi sớm về trễ vốn không quan tâm đến hậu viện, bây giờ bắt đầu nghiêm túc xem xét rồi sao?

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu của Tào Doanh là sợ hãi.

Không đợi nàng hỏi đến kết cục của mẫu thân, Tào Đình An đột nhiên chất vấn nàng: "Ngươi cũng đã từng làm chuyện này rồi đúng không?"

Ánh mắt ông vô cùng nghiêm khắc tựa như nếu ông biết Tào Doanh cấu kết với Ngô di nương làm việc xấu, ông sẽ lập tức đại nghĩa diệt thân.

Tào Doanh mới mười ba tuổi, bình thường sử dụng đầu óc đối phó với A Ngư còn được, nhưng đối mặt với Tào Đình An mở lời phủ đầu, Tào Doanh lập tức hoảng loạn, lập tức phủi sạch mối quan hệ của mình và mẫu thân theo bản năng, nàng quỳ xuống khóc lóc rồi nói: "Con không biết, phụ thân, con thật sự không biết di nương lại là loại người như vậy!"

Tào Đình An nghe xong, cũng không thấy vừa lòng, mà chỉ thấy trong lòng nguội lạnh.

Bất kể là trưởng nữ có biết hay không, mẫu thân ruột thịt của nàng gặp chuyện không may, nàng không hỏi mọi chuyện rõ ràng mà đã cam chịu cho phụ thân định tội, trưởng nữ này thật đúng là bất hiếu.

Thật ra cũng nên trách ông, trong nhà không có chính thê, hai nữ nhi, một người bị Ngô di nương nuôi dưỡng thành bạch nhãn lang*, một người lại bị Giang di nương dạy dỗ thành tiểu cô nương thích khóc. Bây giờ các nàng càng lúc càng lớn, vài năm nữa sẽ xuất giá, ông phải nghĩ biện pháp mới được.

*Bạch nhãn lang: là cụm từ chỉ những người vong ơn phụ nghĩa.

"Người không biết thì không có tội, nếu con đã không biết thì thôi đi." Tào Đình An đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Ngô thị phạm tội tày trời, vì nể mặt con nên ta đưa nàng đến thôn trang ở. A Doanh, vi phụ vẫn luôn thấy con hiếu thuận hiểu chuyện, hi vọng con không làm ta thất vọng."

Mới một khoảng thời gian ngắn, di nương đã bị tống cổ đến thôn trang?

Tào Doanh còn đang khϊếp sợ tin tức này, đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Tào Đình, Tào Doanh kịp thời phản ứng lại, nàng lập tức khóc lóc đảm bảo: "Phụ thân yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ không phụ lời dạy của người, cũng tuyệt đối không hồ đồ giống di nương."

Tào Đình An gật đầu, không an ủi nữ nhi đang khóc nức nở, cũng không thèm quay đầu mà đi thẳng.

Tào Doanh quỳ trên mặt đất, nhìn bóng lưng lạnh lùng của phụ thân, đột nhiên hoảng hốt.

Mẫu thân bị trục xuất khỏi phủ, dường như phụ thân đang giận cá chém thớt với nàng, vậy sau này nàng phải làm sao đây?

"Cô nương, người đứng lên trước đi." Nha hoàn Thải Lan đồng cảm mà tới đỡ nàng, nàng là đại nha hoàn bên cạnh chủ tử, mạng của nàng và chủ tử đều cột chung một chỗ cả đời, chủ tử sống vinh quang, nàng đi theo được hưởng phúc, chủ tử rơi vào tình cảnh thê thảm, nàng làm sao tốt được?

Trên mặt Tào Doanh đầy nước mắt, nhìn nha hoàn thân cận bên cạnh với vẻ không cam lòng: "Nương ta thật sự xuất phủ rồi hả?"

Tuy phụ thân nói vậy, Tào Doanh vẫn có cảm giác đang nằm mơ, phụ thân vừa mới trở về, cứ thế mà vứt bỏ tình cảm của mẫu thân sao?

Thải Lan nghe vậy, đỡ chủ tử ngồi xuống trước, nàng đích thân chạy đến chính viện. Lúc đi vẫn còn ôm một chút hi vọng, khi trở về đã biến thành người vô hồn, vừa khóc vừa gật đầu với chủ tử đang chờ tin tức của nàng.

Tào Doanh ngả về sau một cái, cả người tựa vào ghế.

Thải Lan biết hành vi của mẹ con Ngô di nương, quỳ gối bên cạnh ghế dựa của chủ tử, Thải Lan thì thào tự nói: "Bình thường người đi cùng di nương làm việc rất cẩn thận, rốt cuộc là Hầu gia biết được tin tức ở chỗ nào?"

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, trong lòng Tào Doanh liền nghĩ tới hôm nay A Ngư vô cùng kỳ lạ.

Nhất định là A Ngư! Không biết nha đầu kia đoán được mục đích của nàng và mẫu thân từ khi nào, mà đến trước mặt phụ thân tố cáo!

Nhưng mà sao phụ thân lại nhẫn tâm đến như vậy? Nàng chỉ thêu dệt vài câu chuyện sau lưng phụ thân để hù dọa Giang di nương và A Ngư một chút, cũng không có làm gì hại đến các nàng, sao lại phạt mẫu thân nặng như vậy?

Tào Doanh không phục, nằm úp sấp ở trên bàn khóc rống lên.

Không thể trách mẫu thân nghĩ biện pháp tranh giành tình cảm, phụ thân thiên vị Đào viện như vậy, nếu nàng và mẫu thân không sử dụng trăm phương ngàn kế thì làm sao yên ổn ở Hầu phủ?

"Giang di nương có gì tốt, trừ gương mặt ra, thì bà có làm nha hoàn cho ta cũng không xứng. Ít ra mẫu thân ta cũng là cô nương nhà quan, cho dù chỉ là thứ xuất cũng hơn hẳn một người nghèo khó tới nỗi không có tiền để chôn phụ thân!" Tào Doanh không cam lòng mà nhục mạ.

Thải Lan cúi đầu, nghĩ đến dung mạo xinh đẹp của Giang di nương và Tứ cô nương, nàng liền đau lòng cho chủ tử nhà mình. Thải Lan cảm thấy đây chính là số phận. Nhị cô nương chắc chắn cũng là một vị mỹ nhân nhưng mỹ nhân ở Kinh Thành rất nhiều, đại đa số đều rất xinh đẹp khi chỉ ngắm một người. Thế nhưng nếu đặt vào một đống mỹ nhân thì Tào Doanh không có gì nổi bật. Nhưng mà, Tứ cô nương và Giang di nương thì khác, vẻ đẹp của các nàng chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể lập tức nhận ra.

Đã nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân, Thải Lan có quan điểm riêng của mình, mỹ nhân không chỉ là xinh đẹp mà còn phải có nét đặc trưng riêng, đặc biệt đến nỗi người khác nhìn lướt qua thì đều không thể quên. Giang di nương và Tứ cô nương là nhu nhược tới cực hạn, Hoàng hậu trong cung thì vô cùng tao nhã, Dung Hoa trưởng công chúa của Từ phủ thì lại cực kỳ uy phong.

"Cô nương, theo tình hình bây giờ, người vẫn nên mau chóng khiến cho Hầu gia cảm thấy thương xót người mới được." Sau khi xúc động, Thải Lan lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chỉ cần Hầu gia không tức giận, về sau người vẫn là Nhị cô nương Hầu phủ, là chất nữ ruột của Hoàng hậu, chỉ cần người làm được, không ai dám khinh thường người."

Thứ xuất thì thế nào, cô nương thứ xuất của Bình Dương Hầu phủ vẫn cao quý hơn dòng chính nữ của gia đình nhà quan lại tầm thường.

Thấy nha hoàn nói năng hăng hái, Tào Doanh bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mẫu thân, cuộc đời mẫu thân đã định là thế rồi, dù có ở lại Hầu phủ thì cũng chỉ là một di nương có thể bị phụ thân xử lý bất cứ lúc nào, mãi mãi vẫn không được sủng ái. Nàng không giống vậy, nàng còn trẻ, nàng có dung mạo xinh đẹp và thân phận cao hơn mẫu thân. Cho dù hiện tại nàng không bằng A Ngư, tới lúc chọn lựa vị hôn phu trong tương lai, nàng nhất định sẽ gả tới nơi tốt hơn A Ngư!

--

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

A Ngư: Thật ra ta không có dự định tìm mối hôn sự tốt, có thể gả cho Ngũ biểu thúc là đủ rồi.

Tào Doanh: Còn dám quyến rũ biểu thúc? Ngươi thật không biết xấu hổ!

A Ngư: ... Là chàng ấy quyến rũ ta trước.

Từ biểu thúc: Đúng.