Chương 47: Nghiên Cứu

Sau khi Cao Lãng vừa rời đi, Tử Văn ngay lập lức thông báo hoàn thành nhiệm vụ trong đầu hắn.

Nhiệm vụ hoàn thành. Nhận được 2000 điểm năng lượng.

Số điểm năng lượng Cao Lãng hiện có bây giờ, là 2545 điểm năng lượng.

Nhìn điểm năng lượng chuyển vào trong hệ thống, Cao Lãng thở dài. Hắn không có cách, làm nhiệm vụ chính tuyến mới có thể nhanh chóng kiếm điểm năng lượng, làm nhiệm vụ phụ tuyến thì không biết đến bao giờ.

Kiểm tra lại bản thân, Cao Lãng nhận thấy mình còn thiếu hụt rất nhiều. Hiện tại, hắn cần nhất là một bộ thân pháp, một bố kiếm pháp, một thanh kiếm tốt cùng đan dược nhanh chóng chữa thương.

Nghĩ nghĩ tới đan dược, vết thương Cao Lãng lại thấy đau nhói. Ngô Đồng này, hạ thủ rất đau.

Trong lòng lại bất chớt nhớ tới khuôn mặt thiếu nữ hốt hoảng chạy đến lo lắng cho hắn, Cao Lãng thở dài.

Kiếp trước là nàng bỏ hắn, vì vậy kiếp này là hắn bỏ nàng. Coi như giải khai một cọc tâm sự ác ý giấu sâu trong lòng hắn.

Nếu Cao Lãng vẫn như hồi xưa không có thiên phú, dần dần bị lu mờ, liệu Cao An An có còn để ý đến hắn nữa không. Cao Lãng cười lạnh, chắc chắn là không.

Nhìn về phía con đường trống trải ít người đi lại. Cao Lãng quyết tâm, mạnh hơn nữa trở thành người đứng đầu đại lục này. Tình cảm nam nữ không thể loại bỏ quyết tâm trong lòng hắn.

Nếu hắn mạnh hơn, những thứ đó không cần Cao Lãng tự tìm, cũng sẽ tự động xuất hiện bên cạnh hắn. Điều kiện tiên quyết, là hắn đủ mạnh.

Tâm tình chỉnh lý không sai biệt lắm, Cao Lãng đi về gia tộc. Bàn chân chạm đến trước cửa phòng, Cao Lãng có cảm giác, ngoái đầu nhìn về xa xa, gia chủ Cao gia Cao Tường đang đứng nhìn hắn. Khẽ gật đầu mỉm cười coi như chào hỏi, Cao Lãng vào phòng đóng cửa lại.

" Tiểu tử này mới đi đến xem học viện người ta đâu, sao giờ này lại cả người toàn thân đầy máu về nhà thế này?" Cao Tường ngẩn người, im lặng nhìn căn phòng Cao Lãng.

Thế nhưng Cao Lãng không có nói, vậy hắn cũng không cần quan tâm. Sau cùng, mọi việc cũng phải tự mình giải quyết.

Nếu ngươi không tự mình mở miệng nói với gia tộc, gia tộc cũng không rảnh tự giác đi giúp ngươi.

Đóng cửa phòng, Cao Lãng ngay lập tức ngồi xuống giường điều dưỡng, cẩn thận kiểm tra lại vết thương, hắn vùi đầu vào trong thương thành.

Số điểm năng lượng hiện tại, đủ để Cao Lãng mua một quyển Địa giai công pháp, thế nhưng đồng nghĩa với việc hắn sẽ hết tiền. Nên Cao Lãng lựa chọn cấp thấp hơn.

Cao Lãng mua một bộ Huyền giai cao cấp thân pháp Kim Nhạn Công. Giá cả 350 năng lượng.

Kim Nhạn Công, Sử dụng tốc độ của bước chân, di chuyển dễ dàng trên mọi địa hình. Luyện đến đại thành, có thể di chuyển trên không trung 37 bước.

37 bước a, Cao Lãng si mê, môn thân pháp này rất thuận tiện. Có thân pháp, sau này Cao Lãng có thể truy đuổi người khác, thậm chí chạy trốn cũng không sợ kẻ khác nữa.

Huống chi, ngay cả Nguyên Anh Cảnh cường giả cũng không thể bay trên trời, môn thân pháp này lại giúp hắn bay trên không trung 37 bước, mặc dù 37 bước, cũng đủ nhiều kẻ ước mơ lãng mạn bay trên trời cao phải thích thú.

Giá cả có chút đắt, nhưng chấp nhận được, Cao Lãng giờ không thiếu tiền. Hắn ngay lập tức mua nó, có chút không kịp chờ đợi đứng dậy tu luyện, mặt nhăn lại, khập khiễng ngồi xuống.

" Ngươi nếu bây giờ không tìm thuốc chữa thương, đảm bảo bị biến chứng mà sau này ảnh hưởng tu luyện." Tử Văn nhàn nhạt nói khiến Cao Lãng giật mình.

Cao Lãng cười khổ, là hắn quá hưng phấn tìm võ kỹ, quên mất trên người còn đang bị trọng thương.

Tiêu tốn 200 năng lượng mua một viên Hồi Hoàn Đan chữa thương. Cao Lãng ngạc nhiên phát hiện, tốc độ hồi phục của hắn tăng lên nhanh chóng.

" Hệ thống xuất phẩm, tất nhiên tinh phẩm." Tử Văn kiêu ngạo. Mất tiền nó vẫn khác a.

Trong lúc chờ đợi bản thân chữa thương, Cao Lãng lại tiếp tục vùi đầu vào thương thành.

Tiêu hao 150 điểm năng lượng mua một quyết Hoàng giai cao cấp kiếm pháp. Bạt Kiếm Thuật.

Bạt Kiếm Thuật. Mạnh không ở ra kiếm, mà là rút kiếm, đánh với địch nhân, chỉ cần một kiếm. Nếu rút kiếm địch nhân không chết, vậy xin lỗi, Bạt Kiếm Thuật không có thức thứ hai.

Có rất nhiều vấn đề để Cao Lãng mua Bạt Kiếm Thuật.

Thứ nhất, Cao Lãng cảm thấy chỉ dùng một kiếm, rất khốc a. Còn nếu rút kiếm mà đối thủ không chết cũng không bị thương, vậy xin lỗi, chắc chắn không phải đối thủ, chạy là thượng sách. Còn nếu chết rồi, không có về sau nữa.

Thứ hai, tuy chỉ là Hoàng giai cao cấp, nhưng bên trong có một tia kiếm ý, thế nên chỉ cần một chiêu. Thứ mà huyền giai võ kỹ chưa chắc sẽ có. Nếu Cao Lãng học được, sẽ rất tốt cho hắn sau này.

Thứ ba, Cao Lãng cần tích tiền mua một bộ Thiên giai công pháp, thứ mà hắn thèm muốn đã lâu, mặc dù nó rất đắt.

Cao Lãng muốn học Thiên giai công pháp sớm nhất có thể, sau này hắn không cần phải tốn nhiều thời gian trọng tu công pháp mới, đỡ được rất nhiều cho tu luyện.

Có thể nói, lý do thứ ba là quan trọng nhất, hai lý do kia chỉ là thêm vào mà thôi.

Cuối cùng, Cao Lãng tiêu 250 điểm năng lượng mua một thanh Kim Cương Kiếm. Thân kiếm khá lớn, tay cầm lại vô cùng gọn gàng, lưỡi kiếm màu trắng sáng. Trong tầm mắt của Cao Lãng, cũng chỉ có hai từ cho nó, chắc chắn, sắc bén.

Kim Cương Kiếm, Huyền giai hạ cấp vũ khí, nếu gia chủ Cao gia mà có mặt ở đây, chắc chắn cũng sẽ thèm muốn nó, vì tại Cao gia, huyền giai vũ khí, có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cũng không biết có phải hay không từ khi Cao Lãng cầm kiếm, kiếm trên tay hắn gãy liên tục. Vì đảm bảo vấn đề này, hắn quyết định mua Kim Cương Kiếm.

Cầm thanh kiếm trên tay, tùy ý cảm nhận sức nặng của thanh kiếm, tay còn lại nhẹ vuốt ve lưỡi kiếm. Cao Lãng cười nhẹ, lần này kiếm chắc chắn sẽ không gãy.

Kiểm tra số điểm còn lại, Cao Lãng còn 1595 điểm năng lượng. Nghĩ nghĩ, Cao Lãng quyết định để dành, dù cho cần thiết, viên Hồi Hoàn Đan đó đúng là đáng giá mặc dù giá cả hơi đắt, nhưng Cao Lãng sau khi sử dụng chỉ mất hai canh giờ vết thương đã khỏi hắn, chỉ lưu lại nhàn nhạt vết sẹo, đỡ đi hắn nghỉ vài tháng thời gian.

Sau này cần thiết, đó cũng có thể là viên cứu mạng đan dược đâu. Ngoài nó ra, cũng có rất nhiều thứ cứu mạng khác, nhưng giá cả thật đắt vô cùng.

Cao Lãng ở trong gia tộc nghiên cứu thân pháp cùng võ kỹ mười ngày, hắn thành công đột phá, trở thành Linh Khiếu Cảnh tứ trọng.

Trong mười ngày này, Thanh Hoa học viện cũng đã đưa tân học viên của mình rời khỏi Phong Vũ thành, trở về Thanh Hoa học viện.

Cao An An cũng đi cùng, nhưng ngày rời đi, nàng lại không chào mà từ biệt Cao Lãng. Biết việc này, Cao Lãng cũng chỉ thở dài một hơi. Hắn có phải hay không quá nhẫn tâm.

Lắc lắc đầu loại bỏ suy nghĩ, Cao Lãng cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Hắn cũng phải ra ngoài gia tộc, tìm về con đường của mình.

Tạm biệt gia chủ cùng các vị trưởng lão trong gia tộc, Cao Lãng rời đi, rẽ vào dòng người đông đúc, ra khỏi Phong Vũ thành.

Đứng bên ngoài, Gia chủ Cao gia Cao Tường có chút cảm khái. Hắn vì hành động của Cao Lãng với Thanh Hoa học viện có chút khó hiểu, nhưng hắn cũng không vì thế mà gây khó dễ cho Cao Lãng.

Cao Lãng dù sao cũng đã trưởng thành, là thiếu niên thiên tài của gia tộc. Hắn có lựa chọn cùng con đường mà hắn đi, là gia chủ nhưng không có quyền quyết định lựa chọn ấy.

Thiếu niên chí không tại gia tộc, đây cũng không phải điều mới lạ. Cao Tường đã gặp nhiều rồi, nên hắn cũng không có gì ngạc nhiên cả, năm xưa hắn cũng không phải lang bạt bên ngoài, sau vì lớn tuổi mà quay về gia tộc sao.

Cần phải ra bên ngoài, mới có thể độc lập trưởng thành, đây là điều mà ai cũng phải trải qua.

Cảm khái xong xuôi, Cao Tường quay người đi vào trong gia tộc. Khuôn mặt trên nếp nhăn của hắn nở một nụ cười, hắn tiếp tục quay một vòng tròn mới. Bồi dưỡng thế hệ tiểu thiên tài tiếp theo.

Nghe đâu tam trưởng lão có một đứa cháu tên là Cao Cán, thiên phú cũng còn là không tệ a.

Nếu Cao Lãng còn ở đây mà nghe được cái tên Cao Cán này, khẳng định sẽ xách dao đi chặt hắn. Vì Cao Cán, là kẻ khiến Cao Lãng trọng sinh a.

...

Tại Thanh Hoa học viện, Cao An An đang ngồi ngẩn người trên sàn huấn luyện, trên đôi mày nhàn nhạt hiện lên nét u buồn, ánh mắt mơ hồ.

" An An học muội, uống nước đi."

Một thanh âm nhu hoà vang lên bên cạnh An An, một vị thanh niên bộ dáng tuấn tú mỉm cười, trên tay cầm một lọ đựng nước.

Bị cắt đứt suy nghĩ, An An ngẩng đầu lên nhìn thanh niên tuấn tú bên cạnh. Vị thanh niên này là nam đệ tử vô cùng có thiên phú trong Thanh Hoa học viện, cho dù là Phan Trọng lúc trước, cũng yếu hơn thanh niên này hai cảnh giới.

Từ lúc nhìn thấy An An vào học viện, thanh niên này liền mặt dày mày dạn đi theo sau nàng.

Ánh mắt không thèm chú ý đến thanh niên, An An thản nhiên lắc đầu:" Không cần, cám ơn."

Thái độ của An An cũng không làm cho thanh niên có chút biến hoá nào, nhún vai cất đi lọ nước:" Hôm nay An An muội muội tập luyện vô cùng chăm chỉ đâu, học muội tiến bộ rất nhiều a."

" Cũng không có gì tiến bộ lắm." An An nhíu mày, có chút khó chịu về sự làm phiền của thanh niên:" Học trưởng, có thể cho ta yên tĩnh một chút không?"

Thanh niên cười xấu hổ, chợt nghĩ đến gì đó, hai mắt nổi lên lãnh ý, hơi gay gắt nói ra:" Học muội có phải hay không là nhớ đến tên nam nhân đã làm tổn thương muội. Không cần quá thương tâm. Đợi đến khi có thời gian ra bên ngoài, ta sẽ giúp muội phế hắn đi."

" Học trưởng là ở đâu biết điều này?"

" Là đám người Phan Trọng nói cho ta biết. Tên đó quả thật không biết điều, Ngô Đồng lão sư lúc đó chém hắn một kiếm là còn rất nhẹ. Nếu ta cũng ở đó, ta sẽ phế hắn luôn." Thanh niên không biết tâm tình thiếu nữ đang chuyển biến, cười nói.

Khẽ im lặng, An An chợt nói:" Học trưởng, có thể bồi An An luận bàn không?"

" Rất sẵn lòng." Thiếu niên vui vẻ, hôm nay khởi đầu không tệ.

Nhẹ nhàng đi cùng với An An ra sàn đấu, tâm tình thanh niên vô cùng sung sướиɠ.

Sau một lúc, An An đứng trên sàn đấu, nhìn thanh niên tuấn tú co quắp trên mặt đất, mặt mũi bầm dập. Xung quanh còn có vài cái răng rụng bên ngoài, máu vẫn còn chưa khô.

" Lần sau, ta không muốn ngươi nhắc đến cái tên này nữa. Nếu không ta gϊếŧ ngươi." An An trừng mắt nhìn thanh niên nằm trên sàn, quay đầu bỏ đi.

Đánh xong một tên, còn đám người Phan Trọng đó nữa. An An tức giận nghĩ, nàng vẫn còn chưa đủ hả giận.

Thật xui xẻo đám người Phan Trọng, cũng chỉ lỡ mồm nói nhiều vài câu mà thôi.

Cách đó không xa, các nam thanh niên trẻ tuổi nhát gan sợ đến mặt trắng bệch. Nữ nhân này rất hung ác, không thể trêu vào.

Còn đám thiếu nữ nhìn về Cao An An hai mắt toả ánh sáng. Các nàng, vừa tìm thấy thần tượng trong lòng của mình.