Chương 44: Gặp lại người tần gia

“Náo nhiệt quá, mọi người đang nói chuyện gì vậy?”

Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy Lục Chinh mặc Âu phục thẳng thớm, dẫn theo một cô gái nhỏ bé và tươi tắn đang đứng ở một chỗ cách đó không xa.

Người vừa cất lời hỏi chính là cô gái nhỏ nhắn đó.

“A Chinh đến rồi.” Sắc mặt Lục Thảo lập tức hòa hoãn hơn một chút, ánh mắt khẽ di chuyển, “Vị này là…?”

“Đàm Hi?” Tần Thiên Mỹ kinh ngạc thốt lên.

Lúc này, không chỉ có Lục Thảo mà Sầm Vân Nhi và Tầm Thiên Lâm đều quay đầu lại nhìn, sửng sốt, kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình.

Không ai có thể ngờ được rằng, cô gái suốt ngày mang bộ dạng phục tùng, trầm mặc ít nói lại có thể có vẻ xinh tươi đường hoàng như vậy?

Chính xác!

Không lâu trước đây, Đàm Hi vẫn mang dáng vẻ ngây thơ như học sinh trung học, thành thật, giữ khuôn phép, ngay cả mỗi câu nói ra đều mang theo sự xấu hổ nhút nhát, lí nha lí nhí.

Giống như một bao cát, không hề có tinh thần và sức sống.

Tần Thiên Mỹ nói cô quái đản, Lục Thảo chê cô không đủ phóng khoáng, còn Tần Thiên Lâm lại coi cô như nắm mì, nhào nát vo viên thế nào còn phải xem tâm trạng hắn tốt hay xấu.

Đặc biệt là khi so sánh với Sầm Vân Nhi khôn khéo linh hoạt, tính cách nhút nhát sợ sệt của Đàm Hi càng khiến người ta chán ghét hơn.

Tần Tấn Huy là trưởng bối, lại là một người đàn ông, không tiện nói gì, nhưng đã sớm có sự bất mãn trong lòng.

“Đây là… vợ của thằng Hai ư?” Lục Thảo càng kinh ngạc gấp bội phần.

“Chỉ mấy ngày không gặp, sao mẹ lại không nhận ra con nữa rồi?” Cô gái chớp mắt, đôi mắt sáng trong, tươi cười tự nhiên.

Không chỉ Lục Thảo thấy nghi hoặc, Tần Thiên Mỹ và Sầm Vân Nhi cũng vô cùng kinh ngạc.

Mới ở bệnh viện một thời gian, còn chưa đến hai tuần, sao lại như thay da đổi thịt nhanh như vậy?

“Mẹ, chị dâu cả, Thiên Mỹ.” Lần lượt chào hỏi từng người, tự nhiên phóng khoáng, đương nhiên cũng không để lọt bất kỳ một ai.

“Ông xã.”

Mí mắt Tần Thiên Lâm giật mạnh, cả người không thể khống chế được mà nổi lên từng đợt da gà.

Sống lưng lạnh toát.

Ánh mắt như thể gặp ma nhìn về phía Đàm Hi, “Bị quất mấy cái roi khiến cô bị ngu luôn rồi sao?”

Lục Chinh đứng một bên, sắc mặt đột nhiên lạnh đi, thực ra từ lúc Đàm Hi nũng nịu gọi một tiếng “ông xã”, nụ cười vốn không mấy hiện rõ trên mặt người đàn ông đã biến mất sạch sẽ.

Ông xã sao?

Cô ta còn nói ra được từ đó thật cơ đấy!

Nhưng Đàm Hi không để ý lắm, coi như cô chỉ nói cho sướиɠ miệng mà thôi, súng thật đạn thật mới coi là có bản lĩnh!

Đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, mặt mày hơi cong, “Nói ra thì, cũng may nhờ có mấy roi đó của anh, cũng chưa đến mức ngu đi, chỉ là tỉnh táo hơn thôi.”

Tính cách của nguyên chủ, nói một cách dễ nghe là “mềm yếu”, nói không dễ nghe chính là “nhu nhược”.

Lúc nào cũng mang thái độ nhân nhượng cho yên chuyện, không tranh giành, không cướp đoạt, lúc cần cứng rắn lại mềm yếu như vắt mì nát tươm. Ở cửa nhỏ nhà nghèo sống qua ngày cũng được, nhưng một khi bước vào gia đình quyền quý, chắc chắn sẽ bị xé nát tơi bời!

“Người hiền bị ức hϊếp, ngựa hiền bị cưỡi đạp.”

Lời các cụ để lại đâu có sai!

Người có tính cách như vậy mà sống trong giới các phu nhân gia đình quyền quý thì xác định sẽ bị người ta chà đạp, bị người ta giày xéo.

Giờ thì tốt rồi, Tần Thiên Lâm mới đánh mấy roi đã hoàn toàn đập tan ý chí muốn sống của nguyên chủ, vẫn là khối cơ thể đó, nhưng trái tim và khối óc đã đổi thành một người khác.

Nhu nhược và nhường nhịn là phong cách của Đàm Hi chứ không phải của Viêm Hề cô!

Nếu đã không thể thoát khỏi Tần gia được thì còn phí chút công sức ngu ngốc đó làm gì chứ?

Mượn tạm câu nói thịnh hành bây giờ, sống giống như bị cưỡng bức, không thể phản kháng được thì cứ nằm im mà hưởng thụ! Lựa chọn đơn giản hơn biết bao nhiêu.

Thật không ngờ, người con gái với thái độ không ấm không nóng, nụ cười không mặn mà cũng không nhạt nhẽo kia đã chọc giận một người nào đó.

Đôi chân dài khẽ sải bước lên nửa bước, “Tỉnh táo đấy chứ?” Tần Thiên Lâm cười lạnh, “Cô là cái thá gì hả?”

Ý cười chưa dứt, cô tiến lại gần, nhẹ giọng nói, “Tôi là vợ trên danh nghĩa của anh, tôi là cái thá gì thì anh chính là cái thá đó.”

“Vợ ư? Cô đừng quá coi trọng bản thân mình.” Hắn ôm người bạn gái bên cạnh vào trong lòng, cúi đầu, đặt một nụ hôn dài ướŧ áŧ.

Đáy mắt tràn ngập sự khinh miệt và khıêυ khí©h.

Đàm Hi lùi lại nửa bước, lạnh lùng nhìn cảnh tượng đó, nụ cười vẫn giữ trên môi.

Lục Chinh nhướng mày, thấy cô đứng đó đầy cô độc, cuối cùng không thể nhịn được, đang chuẩn bị giơ tay ra thì lại đối mặt với ánh mắt lạnh lùng xa cách của cô.

Động tác cứng đờ lại.

Nhìn anh một cái thật sâu, Đàm Hi lãnh đạm, châm chọc nhếch miệng.

Anh định cứ giao tôi cho người của Tần gia như thế sao?

Cô đã từng hỏi như vậy.

Câu trả lời của anh lại là, “Nếu không thì thế nào chứ?”

Thái độ rõ ràng, lập trường chắc chắn.

Bây giờ lại dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cô, giống như cô là một con chó lang thang bên vệ đường, không có nhà để về.

Động lòng trắc ẩn ư?

Hay là lòng thương hại nổi lên?

Xin lỗi, cô không - cần - một - thứ - gì - hết.

Ánh mắt người đàn ông lóe lên, gò má vốn lạnh lùng cứng nhắc giờ đây bỗng trở nên căng thẳng, một lúc lâu sau, một tiếng than nhẹ phát ra.

Tùy!

Bên kia, một tay Đàm Hi kéo tay Lục Thảo, một tay kéo tay Sầm Vân Nhi, tươi cười rạng rỡ.

“Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá!”

Lục Thảo còn chưa kịp tiêu hóa hết sự nhiệt tình đột xuất của cô con dâu thứ hai này thì đã bị lời tán dương từ trên trời rơi xuống đập vào mặt.

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, lời nói hay lại vô cùng êm tai.

Dù sao thì Đàm Hi cũng là người do Tần gia lựa chọn, tuy tính cách có phần cô độc nhưng suy cho cùng vẫn còn tốt hơn đám ong bướm vật vờ lai lịch không rõ ràng bên ngoài.

“Con dâu Hai thật có lòng.” Vỗ nhẹ vào tay, tươi cười hiền lành.

Sầm Vân Nhi trừng mắt nhìn, thế mà cũng được à?

“Chị dâu cả, hôm nay chị thật sự xinh đẹp như hoa ấy, chẳng trách anh cả cứ nhìn về phía chúng ta liên tục!”

Sầm Vân Nhi khẽ xao động trong lòng, vô thức nhìn về phía nào đó, đón lấy ánh mắt của chồng đang nhìn chằm chằm về phía này, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ngọt ngào.

“Thím khéo miệng quá đấy.” Gương mặt đỏ bừng lên, cười e thẹn.

Thế này đâu có giống như Đàm Hi trước kia?

Tận mắt nhìn thấy mẹ và chị dâu cả bị những viên đạn bọc đường đánh đến choáng váng đầu óc, Tần Thiên Lâm nhướng mày, kinh ngạc liếc nhìn cô ta.

Từ lúc nào hũ nút thành tinh cũng biết nói đầy những lời đường mật như vậy thế?