Chương 47: Người đẹp ngủ dưới ánh trăng

Tần Tấn Huy vô cùng kinh ngạc.

Trong ấn tượng của ông ta, con dâu thứ hai chẳng khác nào cái hũ nút, tính tình ương ngạnh, không hay nói nhiều.

“Chuyện của các con thì tự giải quyết đi.” Nói xong, dắt tay Lục Thảo rời đi.

Trong trường hợp như vậy, dù có muốn dạy dỗ con trai cũng không thích hợp.

Mắt nhìn bóng lưng ba mẹ rời đi, Tần Thiên Mỹ cười lạnh, “Bây giờ mày hài lòng rồi chứ?”

Đàm Hi chớp mắt vô tội.

Đã có lúc nào cô hài lòng đâu cơ chứ?

“Mới nửa tháng không gặp, hình như thím Hai… đã thay đổi rồi?” Sầm Vân Nhi mở miệng, ý cười lan tràn.

“Vậy sao? Chị thấy em mập lên hay là gầy đi ạ?”

Nụ cười chợt khựng lại.

Nhưng Đàm Hi coi như không thấy, một tay vỗ nhẹ, “Hay là… xinh đẹp hơn rồi? Chẳng trách Thiên Mỹ nói bệnh viện là chỗ tốt, nếu có cơ hội hay là chị cả cũng vào thử mấy ngày xem sao, nghỉ ngơi kết hợp làm đẹp luôn…”

“Có một số chuyện không thể nói đùa được, xin thím Hai hãy tự trọng!” Gương mặt đẹp đẽ thoáng chốc âm trầm, xoay người rời đi.

“Tần Thiên Lâm, anh còn muốn ôm đến khi nào hả?”

“Vừa nãy còn một câu ông xã hai câu ông xã, chớp mắt một cái đã gọi cả họ lẫn tên, phụ nữ đúng là đã thích ra vẻ lại còn hay thay đổi.”

“Gặp dịp thì chơi, hiểu không hả?”

“Cô nói lại một lần nữa xem?” Lực đạo gia tăng mạnh hơn.

Đàm Hi bĩu môi, “Đồ gia trưởng!”

Chỉ có thể là hắn gặp dịp thì chơi với người khác, không thể cho người khác lấy hắn làm thứ để ngụy trang.

“Có bản lĩnh cô nói lại một lần nữa xem?”

“Đồ - gia - trưởng!”

Người đàn ông giơ tay, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, dáng vẻ như muốn đánh người.

Đàm Hi vươn cổ ra, đẩy gương mặt nghiêng tiến sát về phía trước, không lùi lại mà tiến tới, “Nhanh lên, chào hỏi ở đây này, để mọi người cùng xem xem, đường đường cậu hai nhà họ Tần lại ngược đãi vợ mình thế nào.”

Động tác của người đàn ông khựng lại.

“Uầy, không đánh nữa à? Vậy thì tôi thu mặt lại nhé, anh đừng có hối hận đấy! Anh nhớ là cơ hội đã trôi qua rồi thì không lấy lại được nữa đâu, sau này ai phải chào ai còn chưa biết chắc đâu nhé!”

Nói xong liền nhìn về phía Lục Chinh lạnh như băng đang đứng ở bên cạnh.

Cánh môi hồng hào hơi nhướn lên, “Quản lý cháu trai của cậu đi, thật là mất mặt.”

Cô gái đang cười nhưng nơi đáy mắt lại là vẻ lạnh lùng băng giá.

“Thiên Lâm, buông tay ra.”

“Cậu…”

“Cậu bảo cháu buông tay ra.”

Hắn vừa buông lỏng tay ra, Đàm Hi liền giãy dụa, quay người nhấc chân, đá vào đầu gối hắn.

“Đáng đời!”

Cô làm mặt quỷ, nhảy nhót chen vào đám đông, nhanh chóng biến mất.

“Đồ đĩ!” Tần Thiên Lâm phản ứng lại, lông mày nhíu chặt lại.

Đầu gối bên phải đau đến tê dại, chắc chắn là đã bị bầm tím rồi.

Lục Chinh nhíu mày, “Tốt xấu gì cô ấy cũng là vợ cháu, giữ mồm miệng sạch sẽ một chút.”

“Cậu, cậu đừng xen vào chuyện của cháu.”

“Đủ lông đủ cánh rồi, muốn bay đi rồi đúng không?”

“Cháu không có ý đó.”

“Nếu đã cưới cô ấy thì phải chịu trách nhiệm.”

“Trách nhiệm?” Cười lạnh, vẻ mặt chế giễu, “Cô ta có xứng không?”



Cho đến khi chạy ra ngoài sảnh tiệc, Đàm Hi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Xoa ngực, thuận khí, điều chỉnh hơi thở.

Gió đêm khẽ thổi mang theo cảm giác mát lạnh, cái khô nóng của đêm hè dường như cũng không còn quá nặng nề nữa.

Đài phun nước ở trung tâm quảng trường truyền đến tiếng nước chảy róc rách, nước chảy hướng lên trời hắt ra lớp sương mù màu bạc mỏng manh, tiến lại gần còn có thể cảm nhận được hơi lạnh và cảm giác ướŧ áŧ như có như không.

Đàm Hi tháo giày cao gót, đi chân trần bên cạnh đài phun nước, thư thái híp mắt lại rồi lại thở dài não nề.

Được thôi, cô thừa nhận, là cô cố ý.

Không phá thì không xây được, nếu đã tiếp nhận số mệnh của Đàm Hi thì không thể tiếp tục nhu nhược được nữa.

Cho dù người của Tần gia phát giác có điều gì không ổn thì cũng không sao hết, cho dù họ có giở trò gì, dù có đi xét nghiệm DNA thì cũng không thể phủ nhận được sự thật cô chính là Đàm Hi.

Chỉ là tính cách thay đổi mà thôi, cũng không phải là chuyện gì phạm pháp!

Nhảy xuống bậc thềm, đi giày lên, tiến về phía bãi đỗ xe.

Tìm thấy chiếc xe Land Rover hoành tráng kia, cũng mặc kệ có bụi hay không, cô nghiêng người dựa vào đầu xe.

Gió khẽ lướt qua, làn váy lay động tạo nên độ cong mềm mại.

Cảm giác yên tĩnh hiếm có.

Cuối cùng, dứt khoát tháo bỏ giày cao gót, trèo lên mui xe, đặt tay sau gáy, đôi chân dài duỗi thẳng, ngước mắt lên là bầu trời sao lấp lánh.

Sắp xếp lại hết một lượt ký ức của cơ thể này từ đầu đến cuối, “Không phải chứ…”

Trước khi được gả vào Tần gia, cưới Tần Thiên Lâm, Đàm Hi không có bất kỳ ấn tượng nào về hắn ta cả.

Cũng tức là, nguyên chủ và tên Tần biếи ŧɦái đó không hề có giao thiệp gì trước đó.

Vậy thì phải giải thích như thế nào về phản ứng rung động theo bản năng của cơ thể này với hắn đây?

Hơn nữa, nghe khẩu khí của Tần biếи ŧɦái thì giữa hai người đúng là có gì đó mập mờ…

Đàm Hi có thể cảm nhận rõ ràng được sự coi thường và khinh bỉ của Tần Thiên Lâm đối với cô, thậm chí là coi rẻ.

“Rốt cuộc là giữa họ đã xảy ra chuyện gì chứ?”

Cách.

Đàm Hi sửng sốt, bỗng nhiên hoàn hồn lại.

Hình như cô nghe thấy… có người gõ cửa.

“Người đẹp dưới ánh trăng sao? He, thú vị đấy!”

Giọng nam trầm thấp, câu hỏi rất có làn điệu.

Đàm Hi nhướng mày, nhìn lại hướng phát ra âm thanh, một chiếc xe Porsche chầm chậm dừng lại ngay bên cạnh, cửa xe hé mở một nửa, một cái chân dài được bao bọc bởi quần Âu lộ ra ngoài.

Gương mặt rất đẹp trai, đường nét hài hòa, không lạnh lùng cứng rắn như Lục Chinh, môi hồng răng trắng, giống như “hoa mĩ nam” trong phim Hàn.

Đoán chừng khoảng hai mươi tuổi, còn rất trẻ, xứng danh “tiểu thịt tươi”.

Chỉ là, miếng thịt này đang được ngâm trong bình rượu, bước đi lảo đảo, gương mặt anh ta rất đẹp, hai má trắng nõn, nhìn có cảm giác thanh tú như “người múa dưới trăng”.

Nhưng trên thực tế, chính là một con ma men.

Còn không ngừng ợ lên, từ xa đã ngửi thấy mùi rượu rồi.

Nhìn thấy anh ta cách mình càng lúc càng gần, cuối cùng lại mềm nhũn, dựa người vào xe, xiêu vẹo nghiêng ngả, Đàm Hi cố duy trì tư thế nằm thẳng, không hề động đậy.

Có lẽ, trong một đêm như thế này, có thêm một người ở bên cạnh cũng không có gì là không tốt cả.

Cô đơn một mình, bao trùm bởi sự phồn hoa của thành phố, khó tránh khỏi cảm giác cô đơn, thê lương, cô ghét sự so sánh này, và càng ghét cảm giác này hơn!

“Này, chưa chết thì chít một cái coi.”

Hồi lâu sau, người đó khẽ cử động, ngẩng đầu lên, đôi con ngươi trong sáng nhìn Đàm Hi nhưng không hề có tiêu cự.

“Chít.” Nhếch miệng, cười khúc khích.

Đàm Hi: “…”

Đột nhiên, người đàn ông tì tay, nhảy một phát lên mui xe, Đàm Hi suýt nữa thì bị động tác của anh ta làm cho sợ hãi.

Thân xe cũng rung lắc theo.

“Ầu đệch! Anh làm gì vậy hả?”

“Ngủ.”

Nói xong, nằm xuống, nghiêng người sang một bên, chen vào giữa, “Qua bên kia!”

Xì…

Đàm Hi tức giận, giơ chân đạp một cước, đá thẳng người đàn ông xuống đất.

“Uống được mấy chén đã tưởng mình là ông lớn thật à? Đùa kiểu gì vậy chứ?”

Đang định thu chân lại, một giây sau đã bị người ta giữ chặt.

Người đàn ông với gương mặt dính đầy bụi đất đang trèo lên, một tay bám chặt lấy mui xe, một tay bám lấy mắt cá chân cô.

“Nhãi ranh, đúng là… khự… điên thật đấy!”

Đàm Hi trừng mắt, “Buông tay ra!”

“Không buông, he he…” Hai mắt mông lung, lại bắt đầu cười khúc khích.

“Này, đừng có mượn rượu làm càn, anh định giở trò lưu manh đúng không?”

“Giở trò lưu manh?” Người đàn ông lẩm bẩm.

Nhân lúc này, một chân của Đàm Hi quét qua, đặt trên vai người đàn ông, sau đó, đạp mạnh một cái…