Chương 1: Thèm khát cơ thể người ta

Vừa chỉ vào hè, thời tiết Nam Thành trở nên cực kỳ oi bức.

Hà Lạc liếc mắt nhìn chiếc máy điều hòa cũ của chủ nhà trước để lại, có không ít tơ nhện, cho dù lau sạch sẽ cũng không biết còn dùng được không.

Lúc trước cô quyết định chuyển đến một tiểu khu cũ ở ngoại ô thành phố đã lường trước không ít vấn đề.

Sống trên tầng 6 không có thang máy.

Những bức tường ố vàng và ẩm mốc, còn có những dây leo xanh ngoài ban công…

Nhưng những thứ này cũng không gây trở ngại việc Hà Lạc thích nơi này.

Ban công nhỏ cô yêu thích có thể nhìn ra cánh đồng lúa mạch trải dài cách đó không xa, dù mặt trời mọc hay lặn, cảnh sắc đều tuyệt đẹp, cô có thể vẽ không biết mệt mỏi từ hừng đông đến buổi tối.

Hà Lạc là sinh viên mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp đi làm ở một doanh nghiệp trong nước được ba năm, tiền lương khá, hòa đồng với đồng nghiệp, làm việc cùng lãnh đạo coi như thoải mái, không ít người hâm mộ công việc của cô, cho nên lúc cô nộp đơn xin từ chức, đồng nghiệp ai giật minh, nhưng bản thân cô hiểu nhất mình không hợp với công việc sáng đi chiều về.

Hà Lạc lựa chọn chuyển đến nơi nhỏ bé Nam Thành này, rời xa cuộc sống tù túng tẻ nhạt, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô có cảm giác thân thuộc.

Tuy rằng phòng ở là một mớ hỗn độn, còn rất nhiều thứ cần phải sửa.

Hà Lạc bắt đầu dọn dẹp những thứ không cần thiết trong phòng ngủ, rửa sạch mấy thứ đồ cũ rồi đặt ở phòng khách, từ nhỏ cô đã dùng cọ chỉnh màu sơn, sau đó lại chỉ ở văn phòng gõ bàn phím, cơ thể đã lâu không vận động, tay chân mềm nhũn, một lúc sau liền tê liệt ngã xuống chiếc sô pha nhỏ ở phòng khách.

Tới tuổi rồi, cha mẹ Hà thường xuyên gọi điện thúc giục, nhắc nhở cô tìm bạn trai, trước kia có thể thoái thác bận công việc, hiện tại thật khó để kiếm cớ.

Tết Âm Lịch, Hà Lạc vẫn nói không được thúc giục kết hôn, không được sắp xếp xem mắt, nếu không cô sẽ không trở về quê ăn tết, lúc này mới xem như được an tĩnh một thời gian.

Mà hiện tại Hà Lạc nhìn đống đồ đạc trong phòng khách, rốt cuộc cô cũng chú ý đến vấn đề này.

Cần thiết phải tìm một người đàn ông!

Nếu bên người có một người đàn ông thì tốt rồi……

Có lẽ cô không nên đau lòng ví tiền, trực tiếp thuê một công ty vận chuyển sẽ bớt được nhiều việc.

Hà Lạc cởi bỏ chiếc áo sơ mi mỏng bên ngoai, chỉ mặc một chiếc áo hai dây ôm sát người, cô mở toàn bộ cửa sổ, sắp xếp tới chiều tối, gió thổi có vài phần lạnh lẽo, dưới lầu còn có mùi thịt cùng khoai lang nướng.

Bụng Hà Lạc đói kêu vang, quyết định xuống lầu mua chút đồ ăn, cô tắm rửa, tùy tay lấy một chiếc váy mặc vào, là kiểu mới hình lá rụng, váy cũng rất dài, nhưng lại mỏng, ôm sát đường cong cơ thể cô, mà trước ngực có một hình trăng non chạm rỗng, gãi đúng chỗ ngứa lộ ra da thịt trắng nõn.

Ra khỏi tiểu khu, lại đi một đoạn đường, Hà Lạc mới phát giác bản thân hoàn toàn đi nhầm hướng, đường phố hai bên tuy rằng có không ít cửa hàng, nhưng không có mấy tiệm ăn, tầm mắt chỉ nhìn thấy ở ngã tư có một tiệm trái cây.

Hai ba giờ chiều, ánh mặt trời vừa lúc, trên đường không có nhiều người, mọi người nhàn rỗi không có việc gì liền bày ra một cái bàn nhỏ, ở trước mặt tiền cửa tiệm nói chuyện phiếm, hoàn toàn khác biệt với thành phố lớn.

Hà Lạc muốn nói, không thể uổng công con đường này.

Đồ điện trong phòng duy nhất có một cái tủ lạnh trống không có thể sử dụng được, vừa hay có thể mua một chút hoa quả.

Hà Lạc nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang dỡ hàng trước cửa tiệm trái cây, số lượng không ít, mỗi một rương đều đặt ngay ngắn chỉnh tề, rồi chuyển đến bên trái cửa tiệm.

Người đàn ông ôm hàng hóa cao bằng nửa người, chuyển động nhẹ nhàng, không có chút cố sức nào.

Anh đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, nhìn khuôn mặt không rõ lắm, lại ở trần, cho nên điều Hà Lạc chú ý đầu tiên là dáng người mạnh mẽ rắn rỏi của người đàn ông.

Hà Lạc đã vẽ rất nhiều bức tranh, cũng vẽ qua nhiều dáng người hoàn mỹ giống như tượng đá cẩm thạch, nhưng từ trước đến nay, ở hiện thực cô chưa từng gặp qua dáng người cân xứng, rắn chắc như vậy, không có một chút thịt thừa, cơ bắp rõ ràng, lại không quá khoa trương, cô nhất thời thưởng thức dáng người này.

A, là do cô đói bụng quá sao? Sao lại hơi thèm…

Quan sát quá tập trung, Hà Lạc thậm chí không nhận thấy người đàn ông đã buông hàng hóa xuống, ánh mắt thâm thúy hướng về phía mình.

Người đàn ông ngẩng nửa đầu, quai hàm nhíu chặt, giọng điệu có chút lạnh lùng.

“Mua trái cây thì vào chọn.”