Chương 1: Cưa cẩm bạch nguyệt quang

Trans+beta: Chanh Dây

Trong hoảng hốt, dường như Úc Ngọc đang đứng trên góc nhìn của Thượng Đế.

"Có ổn không vậy, sao lại biến nhỏ đi rồi?"

"A, đau chết mất!"

"Mẹ kiếp, thế này chắc là được rồi nhỉ, có thể hù dọa người khác chưa?"

Ý thức của cô dần mơ hồ, khi tỉnh lại lần nữa sắc trời đã sáng rõ.

Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua tấm rèm cửa sổ mỏng manh màu vàng gạo chiếu lên mặt cô, cô mê man mở to mắt, theo bản năng xoay người một cái, trong chốc lát cảm nhận được một trận đau nhói--

"..."

Một loại cảm giác đau mỏi truyền đến từ bộ phận khó nói.

Cả người Úc Ngọc cứng đờ.

Cô nhớ là tối qua cô đã đọc một cuốn tiểu thuyết ** nào đó đến tận lúc ngủ quên mất, tại sao hôm nay tỉnh lại bên dưới lại đau chứ?

Lẽ nào đọc tiểu thuyết còn có thể cảm nhận được đau đớn à, hay là tiểu thuyết viết quá kịch liệt khiến cho người ta.. khụ khụ.

Nhưng dù có đọc đến mức có cảm giác thì cũng không thể đau như vậy chứ.

Cô xoa xoa mắt, cả người hoàn toàn sửng sốt.

Trần nhà màu vàng nhạt xa lạ, đèn thủy tinh lục giác, căn bản không phải căn phòng nhỏ dán giấy màu xanh nhạt và cái bóng đèn chân không lắp trên trần nhà của cô.

Cô máy móc xoay người lại, bên cạnh cô có một người đàn ông đang nằm--

Lông mi giống như chiếc quạt nhỏ nhẹ nhàng che đi đôi mắt, gò má thon gầy, ngũ quan sâu sắc, đường nét dưới cằm rất mạnh mẽ, môi mỏng hơi nhếch, ngay cả khi ngủ cũng mang theo cảm giác lạnh lùng cấm dục.

Là một mỹ nam lạnh lùng.

Cô xuôi theo nửa thân trên lộ ra bên ngoài của đối phương, hít vào một ngụm khí lạnh, hoàn toàn kinh hãi.

Phía dưới dường như có một thứ không hài hòa nào đó gồ lên chống lấy chăn, biến thành hình dáng một cái lều.

Cô há to miệng, ngơ ngác nhìn mấy giây rồi bật dậy từ trên giường, chiếc chăn màu trắng tinh trước ngực cô trượt xuống, lộ ra nửa người trên đang không mặc đồ.

Cô hét lên một tiếng ngắn ngủi, không kịp nghĩ nhiều cầm lấy quần áo trên đầu giường mặt lên người, nhanh chóng đứng lên từ trên giường, chân xỏ vào đôi giày nữ vứt trên thảm.

"..."

Loại đau đớn khó nói lại truyền đến, giống như bị kim châm, tê dại chua xót, cô đau đến nỗi chảy cả nước mắt.

Mà một loạt động tác của cô rốt cuộc cũng quấy rầy đến một người khác nằm trên giường, cô nghe thấy một tiếng "Ừm" trầm khàn.

Cô theo bản năng nắm lấy túi xách trên bàn, như một đứa trẻ vừa làm chuyện xấu bị bắt được, có chút luống cuống đứng yên tại chỗ.

Giọng nói thật hay, là kiểu có thể khiến cho lỗ tai người khác mang thai.

Nhưng một giây sau, cô thấy mỹ nam không biết tên kia dường như có dấu hiệu tỉnh lại.

Mỹ nam nhíu chặt mày, đột ngột mở mắt ra.

Đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào cô, môi mỏng hơi mím, ánh mắt không có bất kỳ nhiệt độ nào giống như đang nhìn một vật chết.

Cô giơ túi xách lên che khuất khuôn miệng vì giật mình mà há to, dưới ánh nhìn bức người của đối phương cô chỉ cảm thấy bản thân dường như đã làm ra chuyện khiến người người oán trách, trong lòng bồn chồn, thêm vào việc đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ, cô gấp gáp muốn giải quyết vấn đề rồi yên tĩnh một chút..

Vì thế Úc Ngọc dứt khoát cầm túi chạy.

Cửa phòng làm bằng gỗ vang lên một tiếng "rầm" trầm đυ.c.

**

Loại đau đớn giống như kim châm kia vẫn quấy nhiễu cô, hai bên trái phải đều là cửa phòng màu nâu đậm, dưới chân trải thảm lông dê dày dặn sẫm màu.

Cô đi vào thang máy, dự định trước tiên xuống lầu hỏi thăm nhân viên lễ tân một chút tin tức, trong lúc lơ đang cô nghiêng đầu nhìn mặt kính trên vách thang máy màu nâu nhạt.

Như bị sét đánh.

Bóng người phản chiếu trên gương căn bản không phải cô.

Cô trợn tròn mắt, tìm kiếm trong chiếc túi vừa rồi cho là của mình, lấy ra chứng minh thư, tấm ảnh trên chứng minh thư và bóng người trong gương rất giống nhau, tên là--

Úc Thược Thược.

Cô nhắm mắt lại, suy yếu tựa lên vách tường bên trong thang máy.

"Tinh." thang máy dừng lại, một phục vụ mặc quần tây áo sơ mi trong khách sạn đi tới, nhìn thấy cô đang dựa người trong thang máy, theo bản năng hỏi: "Vị tiểu thư này, cô không sao chứ?"

Cô vuốt mắt đứng lên: "Không sao."

Không có chuyện gì lớn, có điều chính là.. Có khả năng e là đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết rồi.

**

Úc Ngọc tùy tiện tìm một tiệm Starbucks ngồi xuống, cố ý chọn vị trí có sô pha mềm mại, cho dù là như vậy vào thời điểm cô ngồi xuống vẫn đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.

Đau đớn trên người cộng với tình hình thực tế, cô cảm thấy tình huống của bản thân cực kỳ đáng lo.

Xác nhận qua vẻ ngoài, xác nhận qua ánh mắt, xác nhận qua điện thoại, cô đại khái là thật sự xuyên rồi, xuyên vào một quyển tiểu thuyết BL cô mới đọc được đoạn mở đầu, trở thành nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết, Úc Thược Thược.

Mặc dù ở thế giới cũ cô cũng không có gì phải vướng bận, nhưng điều này không có nghĩa là cô muốn xuyên vào trong một quyển tiểu thuyết, còn xui xẻo xuyên thành người phụ nữ cưa cẩm bạch nguyệt quang của nhân vật phản diện.

Là nữ phụ trong tiểu thuyết BL, số lần ra trận không nhiều, phần miêu tả nhiều nhất là lúc mở đầu, mở đầu vị Úc Thược Thược tiểu thư này chính là trợ lý của tiểu thụ, cũng là nam chính trong truyện.

Tiểu thụ là một người mới vừa vào giới giải trí, không có bản lĩnh gì, đúng lúc sau khi nghe được chuyện nhân vật nam phản diện số hai muốn hạ thuốc rồi cưỡng bức bạch nguyệt quang trong lòng mình, trong lòng lo lắng, nhưng anh ta cùng vị bạch nguyệt quang kia chỉ nghe qua tên chứ chưa từng gặp mặt, hơn nữa đêm đó tiểu công giống như con thiêu thân vậy cho nên anh ta liền để trợ lý đi nhắc nhở một chút.

Tiểu thụ có lòng tốt, tiếc là trợ lý của anh ta là một cô gái có lòng mưu cầu lợi lộc cực lớn, nắm bắt lấy tất cả cơ hội để có thể bò lên trên, nghe tiểu thụ nói cho chuyện này, không hề muốn nhắc nhở bạch nguyệt quang mà ngược lại nắm lấy cơ hội.

Không cua được nam hai Tổng tài phản diện thì cưa được bạch nguyệt quang của đối phương cũng như nhau cả, mặc dù nghe nói tên bạch nguyệt quang kia chỉ là một tên tri thức nghèo có khí chất, nhưng Tổng tài có tiền mà.

Úc Nhược Nhược chỉ cần ngủ một đêm, sau này liền đến gặp nam hai nói dối là bản thân có thai con của bạch nguyệt quang, như vậy không sợ không lấy được tiền.

Một kế hoạch hoàn mỹ như vậy, hai người đàn ông thì không có cách nào có con, cô ta lại là một cái tử ©υиɠ khỏe mạnh đưa tới tận cửa, thai nghén đứa con của bạch nguyệt quang trong lòng anh ta, dù thế nào cũng sẽ lấy được một khoản phí mang thai hộ cùng với phí bịt miệng kha khá.

Thời điểm Úc Ngọc đọc đến đoạn này liền cảm thán cái flag* tốt đẹp mà người phụ nữ này lập ra, đừng nói là một đêm có thể mang thai, coi như là mang thai rồi, Úc Thược Thược có thể đảm bảo cái tên Tổng tài phản diện vừa độc ác vừa nhỏ nhen kia sẽ tha thứ cho người vấy bẩn bạch nguyệt quang trong lòng anh ta sao?

(* mục tiêu)

Đây là loại tư duy thần kỳ gì vậy.

Quả nhiên, một người chưa va chạm nhiều như Úc Thược Thược, chỉ dựa vào một cái đầu hám lợi đương nhiên không thể đấu lại Tổng tài phản diện, Tổng tài nói mười ngày sau sẽ mang cô ta đi xét nghiệm máu.

Kết quả kiểm tra - không mang thai.

Úc Thược Thược, lĩnh cơm hộp*, biến mất.

(*ý chỉ hết đất diễn, nhân vật đã nghẻo-. -)

Thật không may đó là, tối qua Úc Ngọc xem đến đoạn Úc Thược Thược đi lĩnh cơm hộp liền ném điện thoại ngủ quên mất, trước khi đi ngủ còn phì nhổ nữ phụ ngu ngốc không biết đến từ đâu.

Không còn gì luyến tiếc. Jpg

Xuyên sách không tuyệt vọng, điều tuyệt vọng chính là cô thành một nữ phụ qua đường đồng thời còn đang mấp mé ở bờ vực cái chết, cả buổi tối hôm qua cô không hề nhớ gì hết, thứ ấn tượng duy nhất chính là đau đớn trên người.

Nghĩ thế nào cũng thấy thiệt thòi muốn chết.

Ánh mắt cô đờ đẫn ngồi một lát trong tiệm Starbucks, bỗng nhiên trong đầu lóe lên, không được, xuyên cũng đã xuyên rồi, phải nỗ lực mà sống đến cùng mới không uổng phí cuộc đời thứ hai này.

Cô suy nghĩ một hồi, cơ bản tổng kết ra một phương hướng trong tương lai.

Đầu tiên, cô tuyệt đối không được rêu rao chuyện đã từng ngủ với bạch nguyệt quang của Tổng tài, đặc biệt là không được nói với tên Tổng tài phản diện lòng dạ hẹp hòi lại ngoan độc kia, cứ giả vờ tối qua cô nghe theo lời dặn dò của tiểu thụ an bài thỏa đáng cho bạch nguyệt quang rồi.

Tiếp theo, tốt nhất là cô nên ngầm thừa nhận chuyện này với tiểu thụ, dù sao coi như cô không nói thì tiểu thụ có thiết lập hình tượng thông minh kia cũng đoán được, suy cho cùng tiểu thụ làm việc ổn thỏa, tối qua rất có khả năng đã liên lạc với Úc Nhược Nhược đồng thời phát hiện ra gì đó.

Tất nhiên điều quan trọng nhất là, làm một hủ nữ, cô không nỡ lừa dối tiểu thụ thông minh lương thiện. Thành thật là một phẩm chất tốt, cô phải đối diện với chuyện mà "bản thân" đã từng làm, gánh vác trách nhiệm.

Nếu như tiểu thụ bằng lòng tiếp nhận loại người có vết nhơ như cô, cô tuyệt đối sẽ thay đổi triệt để, an tâm ở lại bên người anh ta làm trợ lý, dốc hết toàn lực làm cho tiểu thụ nổi tiếng, vì sự nghiệp ship cp mà phấn đấu.

Đương nhiên làm như vậy xác thực là cũng có chút tính toán nhỏ, chủ yếu là cô thật sự rất muốn tận mắt nhìn thấy tiểu thụ và tên tiểu công kỳ quặc kia đến với nhau như thế nào.

Nếu như thụ không muốn cô tiếp tục làm trợ lý, cô cũng có thể thản nhiên đối mặt, chủ động từ chức, tự mình đi tìm một công việc khác, ngày thường thì làm fan của thụ, cố gắng động viên tiếp sức cho anh ta trên mạng.

Cuối cùng, còn tên bạch nguyệt quang kia.. cô vẫn có chút khó nói.

Vừa nghĩ tới tình huống sáng nay cô liền cảm thấy sụp đổ.

Đánh thương cho một hoàng hoa đại khuê nữ như cô, lại còn lần đầu tiên gặp phải loại chuyện như vậy, vừa đυ.ng phải liền trở thành hồi ức khiến người ta cảm thấy cực kỳ không tốt đẹp.

Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho cô đau thành cái dạng này, chẳng phải đều nói không có chuyện đất bị cày hỏng, chỉ có bò bị mệt chết thôi sao?

Nhưng tình hình bây giờ tại sao mảnh đất là cô lại đau đến mức sắp không tự lo được sinh hoạt của mình rồi, con bò kia dường như vẫn hứng thú dạt dào, mới sáng sớm đã.. khụ khụ, còn chưa tỉnh mà đã dựng lều rồi.

Thật đáng sợ quá đi, tên này đáng sợ thế nào mới có thể làm một con bò cày hỏng cả đất.

Cô nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng muốn né tránh chuyện này, không muốn nhắc đến người đàn ông có vẻ ngoài cấm dục lạnh nhạt kỳ thực lại vô cùng quỷ quái kia.

Đàn ông mà, kéo quần lên liền có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần cô không chạy tới tìm bạch nguyệt quang đòi bồi thường thì chuyện này sẽ rơi vào quên lãng, thiên hạ thái bình.

Chắc là bạch nguyệt quang sẽ không tìm cô tính sổ đâu..

Chắc vậy nhỉ..

Nhỉ..

**

Vũ Văn nhíu chặt mày, tính khí nóng nảy lúc rời giường bộc phát, điện thoại bên gối rung lên như muốn đòi mạng.

Anh liếc mắt nhìn tên hiển thị, nhấn nút nghe, giọng nói có chút khàn khàn: "Chuyện gì?"

"Văn Văn à.." Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh giống như khóc tang: "Hiện tại cậu đang ở đâu, thế nào rồi? Cậu, cậu yên tâm, bất luận cậu xảy ra chuyện gì thì đại ca là anh cũng sẽ không ghét bỏ, vứt bỏ cậu."

Vũ Văn: ".. Em không sao."