Chương 1: Đặt Trái Tim Đúng Chốn

Chúng ta đều là người bình thường.

Chúng ta phải đặt trái tim mình đúng nơi đúng chốn, có vậy mới nhìn rõ được cuộc sống này rốt cuộc có dáng hình thế nào.

Gần đây tôi luôn có một suy nghĩ điên cuồng, tôi muốn lừa Lý Đống Lương ly hôn với tôi.

Tôi từng nghiêm túc nhắc đến chuyện ly hôn với Lý Đông Lương, nhưng anh luôn cho rằng tôi đang nói đùa, không để ý đến lời tôi nói. Tôi dùng lời lẽ kích động nói ly hôn với anh, anh lại tưởng tôi đang kiếm chuyện vô cớ thế nên bày ra dáng vẻ không thèm tranh cãi với tôi. Tất cả những nỗ lực của tôi trước mặt anh ấy đều là tốn công vô ích.

Tôi nghĩ nếu đem chuyện ly hôn này đến tòa kiện cáo, khó tránh khỏi động tĩnh quá lớn, hơn nữa, như vậy ắt sẽ ảnh hưởng đến con cái, cái xấu của người lớn việc gì phải để trẻ con trông thấy. Thế nên tôi dự định lừa anh ta ly hôn.

Còn về tại sao lại muốn ly hôn, tôi đã nghĩ xong từ lâu rồi, chắc chắn không phải là xúc động nhất thời.

Việc tôi kết hôn với Lý Đống Lương từ đầu đã là một sự sai lầm, qua từng ngày sống bên nhau, tôi càng nghiệm chứng được sâu hơn về kết luận này.

Riêng về mảng tính cách trước, tôi nhiệt tình, sôi nổi, chăm chỉ, trong khi Lý Đống Lương u ám, cứng nhắc, nhạt nhẽo.

Hơn nữa về công việc, tôi là người xuất thân dân kinh doanh, không bối cảnh không có bệ đỡ, chính nhờ dựa vào sự mạnh dạn của bản thân, dám đánh dám liều mà tạo nên sự nghiệp thế này, giờ đây đã làm đến chức quản lý cấp cao của công ty. Nhưng Lý Đống Lương thì sao, anh ta ở bệnh viện nhỏ đó, dậm chân tại chỗ, mười năm không tiến thêm về phía trước được một bước nào. Tôi cảm nhận được sự không cầu tiến, vui vẻ với thực trạng hiện tại của anh ta bắt nguồn từ sự lười biếng trời sinh của anh ta. Đúng vậy, kết hôn đã tám năm, tôi đã quá hiểu kẻ lười biếng-Lý Đống Lương này.

Tiếp đến nói về thói quen sinh hoạt, tôi thích sạch sẽ, mắc bệnh sạch sẽ ở mức độ nhẹ, từ cách sắp xếp nhà cửa đến quản lý gia đình hay mọi chi tiết trong cuộc sống đều yêu cầu hoàn mỹ. Còn Lý Đống Lương vừa không thích sạch sẽ lại lôi thôi, quần áo đã là xong mặc lên người anh ta lại trở nên nhàu nhĩ. Anh ta không làm được việc mỗi ngày rửa chân còn không chịu chăm giặt tất, lúc lau nhà không bao giờ chịu nhúng sạch chổi lau nên sàn nhà cứ hiện ra từng vệt từng vệt bẩn. Không phân màu sắc quần áo đã bỏ vào máy giặt luôn phai hết cả màu vào nhau. Đã bảy năm rồi, dù tôi cải tạo anh ta thế nào, anh ta đều không tiến bộ chút nào hết, có thể thấy rằng gốc rễ con người mục nát đến mức nào.



Tiếp đây bàn về hình tượng, sau ba mươi tuổi, tôi rất chú ý bảo dưỡng, kiên trì tập luyện thể thao, mặc đồ nội y mềm, thường xuyên định kỳ bảo dưỡng mặt, không trang điểm không ra ngoài, vì vậy thân hình tôi đến nay vẫn không thay đổi, gương mặt cũng giữ gìn được sự non trẻ, nhìn trông trẻ hơn cả vài tuổi so với tuổi thật. Còn Lý Đống Lương thì sao, mới qua tuổi ba mươi lăm, tóc đã trở nên lưa thưa rồi, đỉnh đầu hơi hói, vì không thích vận động mà thân thể bắt đầu phát phì, cả ngày ì ạch với cái bụng mỡ như đang bầu mấy tháng vậy. Anh ta dường khi khá hài lòng với cái hình tượng này của mình nên cứ định tiếp tục lôi thôi lếch thếch như vậy. Chúng tôi cùng nhau đi trên phố, cực kỳ không thuận; giờ đây tôi không muốn cùng anh ta ra ngoài, dáng vẻ bề ngoài này của anh ta khiến tôi rớt giá, từ trước đến nay công ty có hoạt động chúc mừng gì tôi đều không đưa theo người nhà.

Quan trọng nhất là nhân sinh quan giá trị quan không giống nhau. Cuộc đời tôi theo đuổi sự hoàn hảo, cuộc đời anh ta chỉ cầu tạm bợ một hai, sự theo đuổi của tôi trong mắt anh ta chỉ là vì cái trước mắt, sự bất tài không cầu tiến của anh ta khiến tôi không thể chịu được nữa.

Ban đầu chúng tôi sẽ cãi nhau vì sự khác nhau về ý kiến, sau này công việc tôi bận dần, anh ta cũng bận chăm con, đến thời gian và sức lực để cãi nhau cũng không có nữa, hôn nhân của chúng tôi đã trở thành một đầm nước chết.

Đương nhiên, gả cho một người như vậy bản thân tôi cũng có trách nhiệm, khi đó chúng tôi kết hôn quá đường đột, lúc ấy tôi còn trẻ tuổi nên liều lĩnh, xúc động, nhất thời mụ mị đi vào chốn không lối thoát với anh ta, chẳng ngờ mặt sau cuộc sống lại càng khiến cho người ta thất vọng.

Ngày trước tôi còn có thể nhịn, nhưng theo sự tăng dần của tuổi tác, sự nhẫn nại của tôi càng ngày càng kém hơn, tôi không muốn khi bản thân vẫn còn một chút tươi trẻ tiếp tục ở bên cạnh người đàn ông như vậy. Hiện tại sự phát triển của chúng tôi đã hoàn toàn không đồng bộ được nữa, anh ta bị tôi bỏ xa lại phía sau, hơn nữa còn không muốn đuổi theo. Mà hôn nhân giống như khiêu vũ, bạn không có một bạn nhảy phù hợp, nếu không phải bạn nhảy nhanh thì sẽ là anh ta nhảy chậm, hoặc là anh ta sẽ giẫm phải chân bạn, vậy thì còn nhảy nhót gì nữa chứ.

Tôi là một người phụ nữ hoàn toàn độc lập, tôi có thể mua cho bản thân túi, còn có thể mua cho bản thân nhà và xe. Vậy thì tôi việc gì phải để trong nhà mình một kẻ đàn ông khiến mình bực tức chứ.

Tôi muốn lừa Lý Đống Lương li hôn, tôi cũng đã nghĩ xong cách rồi; đợi đến khi giải quyết xong li hôn rồi, ván đã đóng thuyền, tôi lại nói quyết sẽ không tái hôn, lúc đó hắn ta muốn hối hận cũng muộn rồi.

Tuy nhiên đây là chuyện lớn, tôi muốn tìm người thương lượng một chút.

Tôi mở danh bạ ra lật xem một lượt, chợt phát hiện vậy mà đến một người bạn có thể bàn bạc chuyện đời người tôi cũng không có. Những người bạn trên thương trường kia đều là mối quan hệ lợi ích, lúc ăn tiệc linh đình thì thân thiết lắm, về đến nhà, so với người đi đường chẳng khác là bao, không, còn không bằng người đi đường, người đi đường sẽ không nảy sinh quan hệ lợi ích với bạn, thình lình đâm bạn một dao. Còn về đồng nghiệp, không thể tâm sự hết, loại chuyện dạng như li hôn này càng không thể nhắc đến trước mặt họ, trước mặt họ đưa ra cho bạn cách làm, nhưng sau lưng có phải đang chê cười bạn không thật khó nói. Đồng nghiệp năm đó hay bạn thân thời thiếu nữ, những năm nay vì người nào bận việc người nấy nên sớm đã xa cách rồi. Tôi bi ai nhận ra rằng, thì ra tôi là một kẻ không có bạn bè.

Tôi đặt điện thoại xuống, nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ là một người có thể bàn bạc chuyện này cùng, đó chính là mẹ tôi.



Mẹ thôi thông minh tháo vát giống như tôi, là một người có chủ kiến, hơn nữa, mẹ ruột của mình, chắc chắn sẽ thật lòng thật dạ nghĩ cho con gái mình.

Chẳng ngờ được mẹ tôi nghe xong suy nghĩ của tôi liền mắng tôi một trận.

Bà nói: “ Đang yên đang lành mày nổi điên gì chứ! Sống ngày lành tháng đẹp không muốn còn muốn li hôn! Lý Đống Lương có cái gì không tốt chứ, không giành không trộm, không bia rượu không cờ bạc, một lòng một dạ với mày, sao mà mày phải ly hôn với nó?’

Tôi liền lấy làm lạ lùng, bình thường Lý Đống Lương trong miệng mẹ tôi có cả đống tật xấu, lại lôi thôi, vô dụng, ngốc ngếch, sao mà tôi vừa nhắc đến li hôn, mẹ tôi lại đứng về phía anh ta kia chứ.

Tôi nói: “Mẹ nói những cái này là ưu điểm à? Mấy cái này chỉ có thể nói lên anh ta không phạm tội. Đàn ông không giành không giật, không nɠɵạı ŧìиɧ đầy rẫy ra, chẳng lẽ đều là người chồng tốt?”

Mẹ tôi dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn tôi, “Mày nói thật cho tao, mày có phải thích người khác rồi?”

Tôi lắc lắc đầu. Mẹ tôi nhìn đăm đăm tôi một lúc, nói: “Vậy thì tốt. Tao biết mày hai năm nay công việc làm rất tốt, cảnh sắc nhìn thấy cũng khác, tầm mắt cũng cao lên rồi. Nhưng những người đàn ông nhìn tưởng chừng như rất ưu tú có thể hô mưa gọi gió trên thương trường kia, ở nhà chưa chắc đã là một người chồng tốt. Lý Đống Lương tuy trầm tính, lại không có bản lĩnh gì, nhưng nó đối với mày không tệ. Quan trọng nhất là nó là bố của Dao Dao. Bố ruột mày hiểu không? Cũng chính là nói, trên đời này không có người đàn ông thứ hai nào có thể đối xử với Dao Dao tốt hơn nó. Vì con cái mày cũng không nên li hôn”.

Trong lòng tôi không tán đồng với cách nói của mẹ, tôi nói: “ Chị dựa vào đối xử với con cái tốt thì có ích gì, làm cha phải làm một tấm gương sáng cho con mới đúng. Với kiểu vô dụng bất tài như anh ta có thể có ảnh hưởng tốt gì với Dao Dao chứ?”

Mẹ tôi thấy tôi với dáng vẻ quyết tâm, bà cũng bày ra dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc, “Mày nghĩ bản thân trông nhưng hai tám mà nghĩ bản thân là hai tám thật à, mày đã ba mươi lăm rồi! Mày đừng cho rằng đi bước nữa dễ thế. Tao nói cho mày biết, mày li hôn rồi, muốn tìm người giống như Lý Đống Lương căn bản không thể tìm được. Nhưng nó thì khác, chưa biết chừng còn có thể tìm được một gái trẻ hai mươi tuổi nữa kia kìa”. Mẹ tôi thấy tôi bày ra biểu cảm “dáng vẻ của hắn ta mà còn tìm được gái trẻ” liền nhấn mạnh thêm :” Mày đừng có mà không tin, mày không coi Lý Đống Lương ra gì nhưng có người coi nó như châu báu. Nếu như mày li hôn thật rồi, rồi sẽ có lúc phải khóc cho xem. Mày đừng đứng núi này trông núi nọ, thành thành thật thật sống qua ngày đi. Tao ấy à, tuyệt đối sẽ không đồng ý cho mày ly hôn, mày đừng có mà hồ đồ!”.

Mẹ tôi dù sao cũng đã là người sáu mươi tuổi, quan điểm truyền thống đã ăn sâu vào trong gốc rễ, xem ra trong thời gian ngắn không thể nào nghĩ thông được, sau khi tôi bị bà mắng cho một trận rời đi trong hậm hực.