Chương 1: Sống lại

Đầu xuân, mưa phùn tí tách, ẩm ướt và se lạnh.

Sáng sớm, phủ Uy Viễn Hầu nằm trong ngõ Hạnh Hoa ở kinh thành chìm trong tĩnh lặng, ánh đèn mờ nhạt nhấp nháy, như những ngôi sao điểm xuyết giữa vô số các lầu các bên trong nội trạch.

Trong phòng ngủ của Hầu phu nhân Chu Tự Cẩm bởi vì đốt địa long nên khô ráo ấm áp, chỉ là trong phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc.

Chu Tự Cẩm nằm ở trên giường, thân thể cuộn lại như một con tôm, cố gắng hết sức để chịu đựng cơn đau nhức dữ dội ở ngực và bụng.

Trong phòng rõ ràng có đốt địa long, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lạnh, cảm giác lạnh lẽo giống như từ trong xương cốt chui ra, sau đó lan tràn khắp cơ thể nàng.

Chu Tự Cẩm biết mình sắp chết.

Năm nay nàng mới hai mươi lăm tuổi, lại sắp phải kết thúc cuộc đời này.

Không biết Tôn Dục Tuyền lấy từ đâu ra loại thuốc độc mạnh như vậy.

So với người khác, cuộc đời này của nàng thật phức tạp.

Phụ thân của Chu Tự Cẩm là Lại bộ thượng thư Chu Dận vừa bị giáng chức đến biên giới Tây Bắc.

Mẹ của nàng, Lan thị, vốn là nha hoàn thông phòng của Chu Dận.

Trước đêm Chu Dận cưới vợ, mẫu thân của Chu Dận là Thượng thị đã bán Lan Thị khi đó đang mang thai ba tháng cho thương nhân Từ Trí đang kinh doanh một cửa hàng sách ở Trạch Châu, nằm ở biên giới phía Bắc.

Năm Chu Tự Cẩm tám tuổi, cha kế Từ Trí và mẹ Lan thị lần lượt chết bệnh, Chu Tự Cẩm bị lão thái thái là mẫu thân của Từ Trí bán vào An Quốc Công phủ, trở thành tiểu tỳ nữ trong phòng Nhị cô nương Hứa Phượng Minh của phủ An Quốc Công.

Năm Chu Tự Cẩm mười bốn tuổi, con đường làm quan của Chu Dận thuận lợi thăng tiến, biết được sự tồn tại của Chu Tự Cẩm nên sai người đón nàng trở về.

Trở lại Chu phủ không quá nửa năm, đích mẫu Chu phu nhân liền làm chủ gả Chu Tự Cẩm cho thứ tử Tôn Dục Tuyền của Uy Viễn Hầu phủ.

Tôn Dục Tuyền vẫn luôn nhàn rỗi ở nhà, nay được nhạc phụ Chu Dận đề bạt nhậm chức ở công bộ.

Vì để con đường làm quan của Tôn Dục Tuyền được thuận lợi, Chu Tự Cẩm lấy ra đồ cưới của mình cho Tôn Dục Tuyền sử dụng, niịnh bợ lấy lòng cha ruột Chu Dận, mặt dày qua lại cùng các phu nhân quan lớn.

Chỉ trong vòng năm năm, Tôn Dục Tuyền thăng liền ba cấp, trở thành công bộ viên ngoại lang.

Đúng lúc này, đích huynh của Tôn Dục Tuyền là Uy Viễn Hầu Tôn Mộc Tuyền bệnh nặng mà chết, Tôn lão phu nhân vì nỗi đau mất con cũng buông tay lìa đời.

Tôn Mộc Tuyền không có con nối dõi, dưới sự bôn ba vất vả của Chu Tự Cẩm, Tôn Dục Tuyền kế thừa tước vị của huynh trưởng, trở thành tân Uy Viễn Hầu, Hầu phu nhân Chu Tự Cẩm cũng vinh phu thê quý [1], trở thành hồng nhân trong giới quý phụ kinh thành.

[1] có nghĩa là người chng vinh hin và ni bật, và người vợ cũng được vinh danh theo đó.



Trải qua mười năm, từ một nha hoàn nhất đẳng ở Quốc Công phủ, Chu Tự Cẩm lắc mình biến thành đích thê của một Uy Viễn Hầu trẻ tuổi quyền cao chức trọng, ai không biết nội tình sẽ nói Chu Tự Cẩm là chim sẻ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng?

Mọi người đều nói Chu Tự Cẩm có phúc, nhưng những gian nan cay đắng trong đó chỉ có mỗi Chu Tự Cẩm nàng là biết rõ ràng nhất.

Đại nha hoàn Tố Tâm nhẹ tay nhẹ chân đi vào, mở nắp lư hương Bạch Ngọc cho thêm chút vụn trầm hương vào.

Mùi hương thoang thoảng nhất thời trở nên nồng nặc, xua tan đi mùi thuốc trong phòng.

Tố Tâm đi đến bên giường, nghiêng người cẩn thận xem xét Chu Tự Cẩm: “Phu nhân, người thấy đỡ hơn chưa?”

Chu Tự Cẩm đang nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, nhất thời không nói gì – đối với nàng mà nói, chỉ một hai câu đơn giản, cũng phải tốn rất nhiều sức – một lát sau mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Nhìn thấy Chu Tự Cẩn gầy đến nỗi không còn hình dạng gì, da dẻ nhợt nhạt, đôi mắt trũng sâu, trong lòng Tố Tâm cảm thấy khó chịu, nhịn không được nói: "Phu nhân, Hầu gia mang theo lão phu nhân, Lưu di nương cùng Đại công tử, Nhị công tử đi biệt việt Tung Sơn tắm suối nước nóng, người ở ngoại thư phòng cũng nói không biết khi nào Hầu gia mới trở về..."

Chu Tự Cẩm không nói gì, trong lòng nàng vô cùng rõ ràng.

Mẫu tử Tôn Dục Tuyền mặc dù dám hạ độc hại nàng, nhưng cũng sợ nàng phản công trước khi chết, cho nên cả đám bọn họ toàn bộ đều chạy trốn.

Nàng gả cho Tôn Dục Tuyền mười năm, tổng kết lại chỉ trong một câu - hoang đường, kết quả chỉ là may áo cưới cho người khác.

Chu Tự Cẩm cho rằng nàng và Tôn Dục Tuyền là phu thê hoạn nạn có nhau, cùng nắm tay nhau vượt qua khó khăn, ân ái đến răng long đầu bạc, ai ngờ cha nàng chân trước vừa bị giáng chức rời khỏi kinh thành, chân sau Tôn Dục Tuyền liền đưa biểu muội tiểu Lưu thị cùng một đôi nhi nữ vào cửa - thì ra hắn ta đã sớm nạp chất nữ nhà mẹ đẻ là Lưu thị làm thϊếp, sinh ra hai đứa nhỏ, trong bụng còn đang mang thai đứa thứ ba.

Đối mặt với cơn giận dữ của Chu Tự Cẩm, Tôn Dục Tuyền thản nhiên thừa nhận, hắn ta chưa bao giờ thích Chu Tự Cẩm mạnh mẽ, có năng lực, hắn ta thích chính là nữ nhân ngây thơ hồn nhiên như Lưu thị, coi trượng phu là trời.

Sau khi biết được chân tướng, Chu Tự Cẩm cố gắng giữ lấy lòng tự trọng của mình, nàng tự nhủ: Tôn Dục Tuyền không thích ta, ta cũng không thích hắn, những hy sinh trước đây, coi như nuôi một con chó, cùng lắm phận ai nấy lo.

Không ngờ Tôn Dục Tuyền lại độc ác tới mức ấy, một mặt giả vờ xin lỗi nàng, mặt khác lại hạ độc vào trong canh, tự tay đút cho nàng uống.

Đến khi sắp chết, Chu Tự Cẩm mới phát hiện, cả đời này của nàng, ngoại trừ phụ mẫu cùng với Nhị cô nương Hứa Phượng Minh mà nàng hầu hạ ở phủ An Quốc Công ra, không có ai thật lòng đối xử tốt với nàng.

Thể nhưng, mẹ đẻ đã sớm mất, phụ thân cũng bị giáng chức đến Trạch Châu xa xôi, ngay cả Hứa Phượng Minh cũng đã qua đời mười năm trước.



Để lại một mình nàng cô đơn trong thế giới lạnh lẽo này...

Hiện giờ nàng sắp rời khỏi thế giới này, Chu Tự Cẩm chỉ muốn nhân lúc còn chút hơi tàn, đi viếng mộ của Hứa Phượng Minh một chút.

Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Đại nha hoàn Xuân Kiếm vội vã vén rèm gấm lên đi vào: "Phu nhân, xe ngựa đã chuẩn bị xong, người đi theo xe cũng đều đang chờ ở cửa sau."

Xe ngựa lộng lẫy chạy thẳng vào phần mộ phía sau chùa Vĩnh Phúc.