Chương 1

Tôi cùng cô bạn thân nhất của mình, Kiều Kiều gặp tai nạn trên đường đi du lịch bằng xe tự lái.

Tôi cũng không rõ cô ấy ra sao, nhưng tôi thì chết rồi, nhờ đó cũng xuyên không rồi.

Với bộ dụng cụ massage chuyên nghiệp, tôi bắt đầu bước vào con đường giả mù đấm tại Khương Quốc. Lấy một cái tên nghe vào là biết lừa gạt: [Chữa được bách bệnh].

Không lâu sau đó, tôi nhận được một “đơn hàng” lớn, danh tính của khách hàng được giữ bí mật. Nhưng chưa được bao lâu, tôi đã thấy mình đứng ở Đông Cung.

Lần đầu gặp Thái Tử Uất Trì Lan là trong gian phòng tắm của hắn. Hắn mặc một chiếc áo choàng, tay cầm kiếm hướng thẳng về phía tôi. Tôi đứng không di chuyển, thậm chí ánh mắt cũng không thay đổi.

Cười chết đi được, bao nhiêu năm nay người muốn thử tôi đâu phải chỉ có một hai người. Hắn cho rằng tôi sợ sao?

Thanh kiếm của Uất Trì Lan dừng lại, cách cổ tôi vài milimet. Sau một lúc, anh ta dừng lại và ném nó đi. Anh ta cởi ra áo ngoài và nằm xuống ghế quý phi.

“Bắt đầu đi.”

Trái tim tôi bắt đầu thổn thức. Nhìn tỉ lệ cơ thể này đi, nó thật sự hoàn hảo. Tỉ lệ eo hông chuẩn, lưng rộng thế này thì cơ bắp nhiều hay ít tuyệt đối không ảnh hưởng.

Hợp lý đó!

Bỗng nhiên sống mũi của tôi có chút ướt.

Uất Trì Lan quay đầu nhìn qua, cau mày nói: “Ngươi chảy máu mũi rồi.”

Tôi bình tĩnh lau đi máu mũi trên mặt và nói: “Có quý công tử ở đây, hồng phúc tề thiên, người xấu xí như thần bình thường không có phúc khí như vậy.”

Uất Trì Lan khịt mũi: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Hắn ta không nói nữa. Tôi nhẹ nhàng di chuyển tới, lấy tinh dầu tự chế ra, thoa đều lên lưng Uất Trì Lan, nhịn không nổi muốn bắt đầu.

Chậc chậc, cái cảm giác này ai mà hiểu được chứ!

Lúc xoa thắt lưng, tôi cố ý dùng thân phận mù lòa của mình để “chơi xấu” chút.

Kéo xuống một chút, vừa định tiếp tục, ánh mắt vốn dĩ mất tập trung lại nhìn vào một điểm.

Tôi nhìn thấy một hình xăm hồng nhạt trên eo của Uất Trì Lan. Tôi lại tiếp tục nhìn xuống toàn bộ hình xăm, một con Peppa Pig.

Tôi cắn môi, cố gắng kìm nhưng không được: “Phụt, ha ha ha ha ha ha…”

Uất Trì Lan đột nhiên đứng lên: “Người cười cái gì?”

Tôi hướng mắt về nơi khác, cố gắng nghĩ về tất cả những điều buồn nhất trong cuộc sống của mình: “Tiểu nhân… đột nhiên nghĩ đến có thể làm quý công tử hết mệt mỏi là phúc đức bao nhiêu đời tổ tiên của tiêu nhân để lại.”

Tôi không thể điều khiển ánh mắt của mình không nhìn về con Peppa Pig, rồi ánh mắt lại hướng lên trên.