Chương 1

Gió đêm gào thét, mây đen che khuất ánh trăng, trời đất một mảnh cô điều tịch mịch.

Tia sét vang dội đánh ngang trời, gió ồ ạt thổi qua khe cửa, cuốn bụi đất bay tá lả trong không trung.

“Nhữ Lăng, đi ngay!”

Mưa thấm ướt một mảng đất, vài giọt bắn thẳng lên mặt người đang cuộn tròn cạnh cửa. Nhưng dường như nàng không nhận ra, đôi lông mày thanh tú cau chặt, môi mỏng tái nhợt run rẩy dữ dội.

Vết máu kéo dài trên đất, người đó đội kim quan, áo bào nhuốm đỏ ráng chiều. Ánh mắt hắn rã rời, trong tay nắm chặt ngọc bội, khó khăn rêи ɾỉ, “Cầm lấy... Nhữ Lăng, nghe lời huynh...chạy mau!”

Sấm rền vang trời, đánh thức người trong mộng tỉnh giấc.

Trương Mạn Nhu giật mình ngồi dậy, mồ hôi lạnh tuôn như suối, ướt đẫm một mảng lưng. Nàng thất thần nhìn vân vũ kéo đến, che kín bầu trời.

“Khụ...”

Tiếng ho truyền đến từ phía trên, mang theo hơi thở nặng nhọc.

Bấy giờ Trương Mạn Nhu mới hồi thần, nàng nhanh chóng kiểm tra người trên giường.

“Tiểu thư.”

Người đó khoát tay, lộ ra dung mạo khuynh thành tuyệt thế, nhưng vốn đang mang bệnh, không tránh khỏi có chút tái nhợt.

Tạ Ức Tình khó khăn hít từng ngụm khí, qua một lúc lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiếng ồn nhỏ giữa hai người kinh động đến Tào Ngân vốn đang chập chờn, nàng ta giật mình tỉnh lại, sợ hãi quơ hai tay giữa không trung, “Có chuyện gì? Đám người đó lại tới nữa sao?.”

Nhìn gương mặt không chút huyết sắc của nàng, Trương Mạn Nhu vội nói, “Ngân tỷ tỷ, chớ hoảng sợ. Là tiểu thư đột nhiên ho dữ dội, ta đến xem tình hình của người.”

Gió thổi lớn, hai vai Tào Ngân run lẩy bẩy, nàng ta bò đến bên giường Tạ Ức Tình, khó nén nổi rơi vài giọt lệ, “Tiểu thư, đáng lẽ hôm nay là ngày người đoàn tụ cùng Tạ lão gia. Từ phương Nam trở về Lưỡng Đô xa xôi biết bao, vậy mà giữa đường xui xẻo gặp trúng đám thổ phỉ, đến lộ phí cũng mất sạch.”

Bờ môi trắng xóa của Tạ Ức Tình mấp máy, giọng nói lộ vẻ khiển trách, “Không việc gì phải khóc. Nếu A Nhu không phát hiện ra ngôi miếu hoang này, ắt hẳn lúc đó ta đã rơi vào tay chúng...”

Nàng nói một hơi dài, lại gập người ho khan. Tào Ngân trông thấy vội vã xoa lưng nàng, đoạn đưa tay lau hết nước mắt.

“Tiểu thư nói đúng, thứ cho Tiểu Ngân hồ đồ. Bất quá tất cả lương khô cùng thuốc thang vẫn còn trên xe ngựa kia...”

Đại tiểu thư Tạ gia, phụ thân là Thái phó đương triều, nàng lại là cháu ruột của Đương kim Hoàng Hậu. Gia thế hiển hách khó ai sánh bằng.

Chuyến đi về phía Nam lần này chủ đích là thăm Tạ thái thái bệnh nặng.

Tạ thái thái thương yêu huynh muội Tạ gia, ngặt nỗi già cả muốn về cố hương sống, lúc bệnh tật lại không được kề cạnh con cháu. Tạ Ức Tình hay tin vội dẫn theo tùy tùng đến Đại Nam thành.

Sau khi xác nhận Tạ thái thái không việc gì, huynh trưởng Tạ gia, Tạ Niệm Châu, Thái thú Đại Nam đích thân tiễn nàng ra khỏi thành. Không ngờ vừa rời đi được ba ngày, giữa đường liền xảy ra chuyện.

Trương Mạn Nhu hồi tưởng lại ngày hôm đó, nàng và Tào Ngân như thường lệ, ở phía bên trong xe ngựa hầu hạ tiểu thư.

Bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng động lạ, một mũi tên xé gió lao tới, ghim thẳng vào ván xe. Đợi lúc Tạ tiểu thư cùng Tào Ngân hồi thần, đám tùy tùng bên ngoài đã ngã rạp hơn phân nửa.

Dẫn đầu đám cướp là một tráng hán thô kệch, trên mặt có vết sẹo dữ tợn. Hắn chĩa kiếm vào xe ngựa, hô lớn một tiếng.

Đám người lao tới, Trương Mạn Nhu quay đầu nhìn hai thân thể co rúm, chủ tớ đều sợ hãi đến mức nín lặng. Nếu để Tạ Ức Tình rơi vào tay chúng, hậu quả thế nào ai cũng biết.

Nàng đưa tay vào trong áo, móc ra ba quả pháo khói, không chút do dự ném xuống.

Khói đen bốc lên nghi ngút, nhân lúc đám cướp còn đang ho sặc sụa, mất tầm nhìn. Trương Mạn Nhu cùng Tào Ngân đỡ tiểu thư xuống xe, trên mặt đeo một lớp vải trắng tránh khí độc.

Cả ba người chạy trối chết, nhưng vẫn không thể cắt đuôi chúng hoàn toàn.

Phía sau ước chừng hai ba tên đang đuổi theo, nhưng kỳ lạ là thân thủ khác hẳn đám cướp ban nãy.

Trương Mạn Nhu đẩy hai người vào một bụi cây, ra dấu yên lặng, sau đó nàng đứng lên, hòng đánh lạc hướng. Không ngoài dự đoán, ba tên hắc y nhân nhanh chóng đuổi theo nàng.

Lá cây quét qua mặt sắc như dao, vài chiếc gai sắc nhọn vô tình để lại vết xước trên má nàng, Trương Mạn Nhu dường như không cảm thấy đau.

Nàng chạy đến một con suối, thấy đã đủ xa bèn dừng lại.

Mất một lúc sau, ba tên hắc y nhân mới đuổi tới. Cả ba người nhìn nàng, trong lòng đều hiểu rõ thân thủ đối phương có bao nhiêu lợi hại.

“Ai ra lệnh cho các ngươi truy gϊếŧ Tạ gia Đại tiểu thư?.” Trương Mạn Nhu liếc mắt, lạnh nhạt nói, “Ngoan ngoãn khai ra, ta sẽ để các ngươi đi.”

Đám hắc y nhân đứng bất động, chợt trong một khắc, bọn chúng xông lên, ra tay cùng một lúc.

Nàng như chim sẻ trước bầy diều hâu, nhưng ánh mắt không hề tỏ ra sợ sệt, ngược lại vô cùng cứng rắn, quyết liệt.

Trước lúc đoản kiếm lạnh lẽo sắp chạm trúng đỉnh đầu Trương Mạn Nhu, ống tay áo nàng chợt động.

Chỉ thấy một vật nhỏ đột ngột lao ra giữa không trung, thân hình nhanh nhẹn, cái đầu nhỏ hình tam giác xoay một vòng, nom cực kì nguy hiểm. Toàn thân được bao bọc bởi lớp da dày, uốn lượn những hoa văn cầu kì, loang lổ sắc xanh.

Thiếu nữ đứng sau con rắn, miệng lẩm nhẩm không rõ. Đầu rắn bỗng bành trướng, càng lúc càng lớn, tiếp đến là thân, rồi đến đuôi. Chưa đầy một cái chớp mắt, nó đã to gấp hàng chục lần so với lúc nãy.

Con rắn há mồm tựa bể máu sâu hun hút, chìa ra hai chiếc nanh sắc nhọn.

Hắc y nhân trước mặt không kịp trở tay, bị răng nanh đâm xuyên qua người, chết không nhắm mắt.

Đuôi rắn hung bạo quét qua mặt đất, đánh thẳng vào một tên cố ý đánh lén sau lưng, khiến toàn bộ lục phủ ngũ tạng hắn nát bét, rơi xuống đất như diều đứt dây.

Tên còn lại thấy tình hình không ổn, định tháo chạy. Nhưng trước mắt đột ngột lóa lên, lúc định thần, đuôi rắn đã quấn quanh người hắn, đưa đến trước mặt thiếu nữ.

Trương Mạn Nhu mí mắt cũng không thèm động.

Trông thấy bộ dáng chuẩn bị cắn thuốc độc tự sát của hắn, nàng biết rằng có cố cũng không moi ra được gì.

Ngón tay nàng điểm vào trán hắc y nhân, y chỉ cảm thấy giằng xé như lửa đốt, khí tức trong người hỗn loạn.

Trước khi kịp nhận ra, y đã tắt thở.

Gió nổi lên, quét đi hết thảy mùi máu xung quanh. Xác của đám sát thủ biến thành cát bụi, tan biến trong tíc tắc.