Chương 45: Bị nhốt ở làng chài nhỏ

Cả nhà họ Tả, cả già lẫn trẻ, dù sao thì ba chị em Tả Tiểu Thanh cũng là phụ nữ, gặp phải chuyện lớn như thế này thì không ai dám tự mình quyết định. Cuối cùng, sau khi thương lượng, họ chỉ có thể chỉ trông cậy vào Diệp Vô Phong giải quyết vấn đề này.

Diệp Vô Phong xin bọn cướp địa chỉ để giao tiền: “Tôi đã gom đủ hơn ba tỉ rồi, mang tiền đến chỗ nào?”

“Đầu tiền cậu lái xe đến Trước tiên anh lái xe đến bến Bạch Du Thụ ở vịnh Đông Hải, tôi sẽ nói cho cậu biết địa chỉ cụ thể sau khi gọi lại.” Bên kia cúp máy.

Diệp Vô Phong cau mày: “Bến Bạch Du Thụ? Chỗ đó cách thị trấn của huyện Đông Hoa hơn 100km. Được rồi, mẹ, các dì, mọi người ở nhà đợi tin tức của con, con cam đoan sẽ mang cậu trở về.”

Tả Tiểu Thanh lo lắng nói: “Cậu thật sự không đem theo một đồng tiền nào sao?”

Dù sao thì Diệp Vô Phong cũng là chồng của con gái mình, nhất là gần đây, tình cảm vợ chồng giữa Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm tiến triển rất nhanh, Tả Tiểu Thanh lại không phải người ngốc, sao lại có thể không nhìn ra? Lỡ đâu Diệp Vô Phong xảy ra chuyện gì đó thì bà cũng không có cách nào ăn nói với con gái mình.

Diệp Vô Phong cười: “Không cần mang theo tiền. Con nói rồi, ư cái con sử dụng là mối quan hệ, sử dụng thứ này còn tốt hơn nhiều so với tiền. Mẹ yên tâm đi, con cam đoan sẽ mang cậu bình an trở về nhà.”

Một mình Diệp Vô Phong lái xe thẳng đến bến Bạch Du Thụ, hơn một tiếng sau, Diệp Vô Phong đã đến nơi mà bọn bắt cóc chỉ định, anh gọi lại cho đối phương nói rằng mình đã đến nơi rồi.

Đầu dây bên kia đáp: “Vậy thì cậu cứ đứng đợi ở bến đò đi, một lát nữa sẽ có thuyền tới đón cậu.”

Diệp Vô Phong hỏi: “Họ đưa tôi đi đến chỗ nào?”

“Bớt nói lời thừa thãi đi, đến nơi rồi cậu sẽ tự biết.”

Diệp Vô Phong đưa mắt nhìn về phía xa, trên mặt biển mênh mông có một hòn đảo nhỏ, hòn đảo đó cách đất liền tầm từ hai mươi đến ba mươi hải lý, tra trên bản đồ thì đảo này có tên là đảo Đông Ngư. Muốn đến đảo Đông Ngư này thì phải đi bằng thuyền. Chẳng nhẽ cậu bị người ta bắt cóc rồi nhốt trên đảo này sao?

Không bao lâu sau, một chiếc thuyền đánh cá đi ra từ phía hòn đảo nhỏ. Bên trên thuyền có hai người, người đằng trước mặc đồ đen, đeo kính râm, người phía sau cầm lái, đang điều khiển chiếc thuyền đánh cá đi vào trong bờ.

Đối phương đi vào bờ rồi cho thuyền dừng lại, hỏi Diệp Vô Phong: “Cậu chính là người thân của Tả Đại Phú, đến đưa tiền sao?

Diệp Vô Phong trả lời: “Không sai, là tôi.”

Đối phương nhìn Diệp Vô Phong từ trên xuống dưới một lần, nhưng lại không thấy cái thằng Diệp Vô Phong không mang theo túi đựng tiền thì hỏi: “Cậu để tiền chỗ nào?”

Diệp Vô Phong cười: “Tôi phải nhìn thấy Tả Đại Phú trước. Nhìn thấy người rồi sẽ tiện thể chuyển khoản luôn.”

“Được rồi, cậu lên đây đi.” Người tới đón Diệp Vô Phong không phải tên xã hội đen gọi điện thoại. Vậy nên anh ta cũng không thận trọng tra hỏi Diệp Vô Phong mà để Diệp Vô Phong lên thuyền.

Con thuyền xuôi theo dòng nước tiến vào làng chài. Khi đến bên ngoài một tòa nhà lớn, chiếc thuyền nhỏ dừng lại. Người đàn ông đeo kính râm bảo Diệp Vô Phong xuống thuyền rồi dẫn Diệp Vô Phong vào nhà.

Cái nhà này rất lớn, cả trong và ngoài có tổng cộng ba tầng. Diệp Vô Phong liếc mắt quan sát một chút, có ba bốn tên đàn ông vạm vỡ đang đứng ở trong dân, vừa nhìn đã biết giữ chức vụ đàn em. Người đàn ông đeo kính da^ʍ dẫn Diệp Vô Phong đi thẳng đến phía sâu nhất của sân.

Trong phòng, Tả Đại Phú bị người ta trói tay sau lưng, bên ngoài đã chịu không biết bao nhiêu cái tát vào mồm, quai hàm đã sưng vù lên. Bạn gái của anh ta là Từ Nghệ Chi, bởi vì cơ thể gầy gò nên cô ấy không bị đánh. co ro ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, sợ đến mức cả người run lẩy bẩy.

Trong phòng còn có một người đàn ông gầy gò, trên đầu còn một ít tóc để chẻ ngôi, lớn lên rất xấu, anh ta đang tra hỏi Tả Đại Phú.

Diệp Vô Phong lại không biết rằng thằng nhóc này chính là Mạc Đông Cường, em trai của Mạc Đông Lôi. Bí thư chi bộ của đảo Đông Ngư chính là Mạc Nhị Gia, bố của Mạc Đông Lôi.

Mạc Đông Cường nghiến răng nghiến lợi, chửi rủa mắng mỏ không ngừng: “Mày giỏi lắm Tả Đại Phú, mày thì tính là cái thá gì chứ mà ngay cả tao đây mày cũng dám lừa gạt? Mày tưởng lấy tiền của tao dễ lắm sao?”

Tả Đại Phú oan ức nói: “Anh Cường. anh bớt giận đi, không phải em cố ý lừa gạt anh. Dạo này em luôn gặp vận xui, cứ thua tiền, em thật sự không trả nổi.”

Mạc Đông Cường hừ một tiếng, nói: “Hừ! Tả đại Phú, tao nhìn mày căn bản chính là thấy mày muốn lừa tiền tao. Hôm nay đã đến kỳ hạn, tao cũng đã gọi điện thoại cho nhà mày, nếu như hai mươi bốn giờ nữa không đem tiền tới chuộc người thì tao sẽ ném hai đứa mày xuống làm mồi cho cá ăn. Mày tin hay không?”

Tả Đại Phú gục đầu xuống, liên tục gật đầu: “Anh Cường, em tin anh mà. Chhij gái em nhất định sẽ đem tiền đến cứu em.”

Ánh mắt của Mạc Đông Cường rất hung dữ và độc ác, anh ta nhìn tới Từ Nghệ Chi, nói: “Tao cảnh cáo mày một lần cuối cùng, tao đợi thêm nửa tiếng nữa, người nhà mày còn chưa tới trả tiền thì tao sẽ chơi đùa với vợ mày ngay trước mặt mày.” Mạc Đông Cường nói xong, cười ha hả nhìn toàn bộ da thịt mềm mại của Từ Nghệ Chi.

Từ Nghệ Chi bị dọa đến mức cơ thể run lẩy bẩy, không ngờ là mình lại có thể dính vào chuyện này, bởi vì sợ nên chỉ có thể cúi đầu không nói gì.

Tả Đại Phú dùng vẻ mặt cầu xin nói: “Anh Cường, cầu xin anh đừng làm khó vợ em. Em cam đoan sẽ trả tiền, vừa nãy không phải là chị em đã hứa sẽ đem tiền đến sao.”

Mạc Đông Cường nhìn đồng hồ, mắng: “ Bây giờ là mấy giờ rồi mà còn chưa tới?”

Tả Đại Phú nói: “Không phải vừa gọi điện thoại sao, anh quá nóng lòng rồi.”

“Câm miệng! Tao sốt ruột thì thế nào?” Mạc Đông Cường bước qua tát vào mồm Tả Đại Phú khiến anh ta kêu lớn lên.

Đúng lúc này, Diệp Vô Phong đi vào từ bên ngoài, nhìn thấy cảnh này thì giận tím mặt, hét lớn một tiếng: “Con quỷ xấu xa này, mày dám bắt nạt cậu tao à, tự ý giam lỏng người khác là phạm pháp.”

Diệp Vô Phong sải bước xông đến, dưới cơn nóng giận, anh nhấc Mạc Đông Cường lên ném ra ngoài.

Diệp Vô Phong vốn không hề dùng sức, chỉ là ném anh ta ra ngoài để xả hết cơn giận trong người. Ai ngờ là thân thể của thằng công tử bột này quá ốm yếu nên nghe răng rắc một tiếng, một chân Mạc Đông Cường đạp phải bàn thành ra bị gãy. Thằng nhóc này lập tức kêu á ôi á ôi.

Trong lòng Diệp Vô Phong thầm mắng: “ Mẹ mày! Mày bao nhiêu tuổi? Cơ thể giống như đống bã rượu, đúng là đống cặn bã biết đi, mau hỏa táng rồi biến thành tro tàn đi!”

Diệp Vô Phong chạy tới, nhanh chóng cởi dây trói cho Tả Đại Phú và Từ Nghệ Chi, lo lắng hỏi: “Cậu à, cậu không sao chứ?”

Trí nhớ của Tả Đại Phú cũng không kém lắm, mặc dù chỉ gặp mặt Diệp Vô Phong có hai lần nhưng vẫn nhớ tới Diệp Vô Phong là chồng của Lâm Thư Âm.

Mặc dù ai cùng biết chuyện Diệp Vô Phong là thằng con rể vô dụng, nhưng mà nhìn thấy người thân trong hoàn cảnh khốn khó này, Tả Đại Phú vẫn là tương đối kích động: “Vô Phong, cuối cùng anh cũng đến rồi.”

Lúc này, mấy tên tay chân đỡ Mạc Đông Cường đi vào từ ngoài phòng, Mạc Đông Cường chửi: “Cái thằng khốn kiếp này ở đâu ra mà dám tới nhà tao gây rồi, anh em đâu, mau gϊếŧ hắn cho tao. Có gì thì bản thiếu gia chịu thay anh em.”

Trong nhà Mạc Đông Cường nuôi mấy tên tay chân đều là người của công ty anh trai anh ta, cậu hai ra lệnh một tiếng, mấy tên tay chân này nhào lên như sói như hổ. Vốn dĩ Diệp Vô Phong không muốn đánh nhau, nhưng mà đối phương căn bản không cho cơ hội giải thích nên không còn cách nào khác đành phải ra tay. Diệp Vô Phong giơ tay tên, chỉ một cái tát làm một tên tay sai quay ba vòng tại chỗ, sau đó rơi mất hai cái răng hàm. Sau đó bay lên đá văng hắn ra khỏi phỏng.

Mặt khác, hai tên đàn em còn lại nhìn thấy Diệp Vô Phong không đơn giản thì đưa mắt ra hiệu, trái phải xông lên tấn công, hai bàn tay trái phải to lớn của Diệp Vô Phong duỗi ra túm lấy phía sau cổ của hai người này rồi đập vào nhau. Bụp! Hai cái đầu cụng nhau rồi hôn mê ngay lập tức. Cả hai người đều ngã xuống.