Chương 1: Thôn Triều Dương

Phía bắc thôn Triều Dương giáp một con sông lớn, sông rộng và dài.

Vào thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa, do điều kiện giải trí còn thiếu thốn nên nhóm tiểu tử choai choai cùng đàn ông đều thích ngâm mình ở trong sông, thi xem ai có kỹ thuật bơi tốt hơn, ai có thể nín thở lâu hơn, ai có thể trôi nổi xa hơn.

... Vận khí tốt, không chừng còn có thể bắt được cá tôm làm đồ ăn ngon.

Sau thời gian ăn cây cỏ nửa tháng, mặt Điền Mật đã gần như xanh mét, cô cũng tìm cơ hội xuống nước.

“Rầm!”

Ở chỗ hẻo lánh ít dấu chân người qua lại, sóng biển trong xanh đánh vỡ yên tĩnh, làn nước trong vắt bắn lên tung toé.

Điền Mật leo lên bờ, giơ tay lau vết nước trên mặt, che đi thân thể ướt sũng, sau đó đi men theo thềm đá loang lổ, để lại một chuỗi dấu chân ẩm ướt trên bờ.

Cô đem con cá chuối đang giãy dụa trên tay ném vào cái sọt, giũ những giọt nước ở trên quần áo, mới ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi.

Bầu trời trong xanh, không có một đám mây, sạch sẽ đến thuần tuý, ngay cả một sợi lông tơ bay lơ lửng cũng không có.

Nơi này là tỉnh S, xen vào giữa nam bắc là một làng chài, bây giờ đã là cuối tháng 10, giữa trưa nắng vẫn còn gắt như thiêu như đốt.

Nếu vắt mang phơi, khoảng chừng hơn mười phút thì cả người hầu như khô ráo.

Điền Mật lấy chiếc lá to không biết tên nhặt được che nắng trên đầu xuống, ngón tay cô thoăn thoắt, đem tết mái tóc dài dày thành hai bím rồi buông xuống trước mặt.

Lại cúi đầu đánh giá bản thân, xác định không có gì lỗi thời, cô mới xách cái sọt, dẫm lên con đường đất vàng ngoằn nghoèo đi về phía thôn trang.Đi bộ khoảng chừng mười phút là có thể thấy được những ngôi nhà vừa quen vừa lạ ở phía xa.

Điều kiện Điền gia không kém, là nhà ngói hiếm có trong thôn, chỉ là lúc này, trước cửa nhà ngói quay mặt về hướng nam, có một nữ hài nhi thân hình gầy yếu đang nhìn ngó xung quanh.

Khoảng cách có chút xa, Điền Mật chỉ có thể xác định là Điền tam muội nhưng lại không thấy rõ biểu tình trên mặt nàng.

Tuy nhiên những điều này đều không còn quan trọng, bởi vì tiểu cô nương sau khi thấy được cô đã nhấc chân chạy chậm lại đây.

Thấy thế, Điền Mật dường như hiểu được, cô dừng bước chân chờ đợi.

Nói đến cũng rất thần kỳ, bởi vì một tai nạn trên không, trùng tên trùng họ, Điền Mật sinh hoạt giàu có, nửa đời sau phồn hoa, lại xuyên đến nông thôn nghèo khó năm 71. Từ lúc bắt đầu cô không biết theo ai cho tới thành thạo như bây giờ cũng chỉ mất khoảng nửa tháng. Chỉ có thể nói, khả năng thích ứng của con người thực sự mạnh mẽ.

“Nhị tỷ, lão cô lại tới nữa!” Điền Lai năm nay 16 tuổi, dung mạo thanh tú, nhưng da mặt nàng vàng như nến, tay chân gầy gò nên nhìn tiểu cô nương giống như nhiều nhất chỉ mới mười ba tuổi.

Dựa theo trí nhớ của nguyên thân, Điền Lai đệ sinh non, hơn nữa lại sống trong thời cuộc khốn khổ, muốn ăn no còn khó chứ đừng nói đến những loại thịt hay chất bổ có thể điều hoà thân thể.

“Đến đây lúc nào?” Điền Mật đem cái sọt trên tay đưa cho tiểu cô nương, đẩy cây tể thái* ra, lộ ra phía dưới một con cá chuối chừng ba cân.

*cây tể thái:tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu

“Cá?” Khuôn mặt gầy guộc của Điền Lai tràn đầy kinh ngạc, nhị tỷ đã liên tục ba ngày bắt được cá.

“Xuỵt... Nói nhỏ chút... Trước tiên đem giấu đi.” Điền Mật giận tiểu cô nương liếc mắt một cái.