Chương 13: Xe đạp mới

"Nhanh nhanh! Ba ba lái xe nhanh hơn, nhanh hơn! Ha ha ha..."

Tiểu Tại Tại được anh cả ôm ngồi ở đằng sau xe, trước mặt thổi gió nhẹ, lông tơ trên trán bị gió thổi bay lên, hưng phấn ồn ào.

"Con đây là đang coi cha là đồ cưỡi của con hả?"

Tuy nói vậy, Ninh Viễn Hành vẫn thuận theo tâm ý con gái bảo bối của mình, bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ đạp xe.

Tốc độ xe đột nhiên tăng vọt, kích động đến ba đứa bé đồng thời thét lên, biểu cảm trần đầy hưng phấn .

"Oa ừ ừ ừ ừ ~ "

Kể cả Ninh Hàng luôn luôn bình tĩnh nhất cũng không nhịn được phá vỡ biểu cảm này.

Hết cách rồi, thực sự là rất vui.

Anh đã nhớ kỹ, ba ba nói rồi, chiếc xe này chính là mua cho anh em họ dùng để đến trường.

Như vậy không chỉ có thể tiết kiệm được phần lớn thời gian đến trường của bọn họ, hơn nữa anh cũng không cần mỗi ngày lại phải gian khổ đi một đoạn đường dài như vậy, còn có thể sớm đến học tập!

Đối với Ninh Hàng mà nói, cuối cùng thì học mới là quan trọng nhất.

Không thể không nói, chiếc xe đạp này đúng là rắn chắc, đằng trước có một đứa bé ngồi trên thanh chắn phía trước, hai thằng bé ngồi băng ghế sau và một người lớn đạp xe ở giữa nên có thể di chuyển nhanh được.

Đương nhiên, càng thêm nên bị khâm phục chính là Ninh Viễn Hành khí lực tốt.

Một đèo ba, không thở hổn hển.

"Keng keng keng..."

Nghe thấy quen thuộc tiếng chuông xe đạp, đám người ở trong ruộng làm lụng dồn dập ngẩng đầu lên, liền thấy Ninh Viễn Hành đạp xe, mang theo mấy đứa bé, rêu rao khắp nơi từ bờ ruộng nhanh chóng xẹt qua.

Nhiều thanh niên trẻ tuổi trạc trạc, không khỏi cảm thán thán phục.

Ngay cả những cụ già khi nhìn thấy Ninh Viễn Hàng mua một chiếc xe đạp cũng gây ra rất nhiều bàn tán.

"Đó là... con trai Ninh gia chứ?"

"Hả! À ! Đúng vậy, mẹ nó bị bệnh, phải lên bệnh viện trên huyện phải phẫu thuật, nó từ bộ đội trở về ."

"Cái xe kia thật đẹp, hẳn là mới mua đi? Giàu thật."

Có một số bác gái trong thôn có chút ghen tị chua ngoa: "Các bà làm sao khẳng định đó là người ta mua? Có thể là mượn mà."

Chưa kịp nói hết câu, bên cạnh bà lập tức vang lên tiếng nói.

Một bác gái khác nghe thấy lời nhận xét chua ngoa của bà ta không ngừng sửng sốt quay lại: “Bà có thể mượn được một chiếc xe trông mới như vậy được hả?”

Bác gái chua ngoa lập tức miệng câm như vỏ trai, không dám nói lời nào.

Đừng nói xe mới , nhà bà coi như nếu có một chiếc bị gỉ, bà đều không thích để cho người khác sờ một chút.

Ngẫm lại lại không quá cam tâm, không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Tôi cũng chỉ nói có một câu."

Cho nên làm gì phải chuyện bé xé ra to?

Không ngờ, câu nói này bị cụ bà bên cạnh nghe thấy, bà lập tức nhìn về phái bác gái chu ngoa kia, cảnh cáo nói: "Nhà Vương Nhị à, tôi khuyên cô nên câm miệng, Ninh gia năm đó đối với toàn Trần gia thôn đều có đại ân, muốn nói xấu sau lưng người ta, mỗi người một bãi nước bọt cũng đủ để làm cô chết đuối, đến thời điểm đó chồng cô cũng không bảo vệ được cô đâu."

Bác gái chu ngoa nghe xong rụt cổ lại, liền nhớ tới địa vị của Ninh gia trong thôn.

Phàm là người Trần gia thôn đều biết, Ninh gia tới vào thời kì hỗn loạn, từ bên ngoài chạy nạn đến.

Trong thôn không ít người khác họ đều chạy nạn đến, vì thế Ninh gia hỗn tạp trong đó, cũng không tính dễ thấy.

Bây giờ một số người trẻ tuổi chỉ nghĩ rằng hồi đó chỉ có hai mẹ con ninh Viễn hàng trốn thoát, nhưng thực ra, người lớn tuổi hơn đều nhớ rằng, thực ra nhà họ Ninh lúc chạy đến là một gia đình ba người.

Chỉ là cha Ninh Viễn Hàng chết sớm, cho nên mới có nhiều người không biết.

Năm đó, Trần gia thôn có mười mấy ngày mưa to, nên có lũ.

Là cha Ninh Viễn Hàng sớm phát hiện ra đầu mối, khẩn cấp thông báo cho thôn dân, dẫn mọi người lên núi tránh né, lúc này mới tránh khỏi nạn lũ ở Trần gia thôn.

Ở trận lũ này, cha Ninh Viễn Hàng vốn không phải chết.

Có ông sớm báo động trước cùng kế hoạch đã định, cả nhà bọn hộ rất sớm thu dọn những đồ có giá trị đi chạy lũ.

Nhưng giữa chừng, ông Ninh đã nhảy xuống dòng nước xối xả để cứu một vài đứa trẻ suýt bị lũ cuốn trôi.

Cuối cùng, bọn nhỏ được cứu trợ, nhưng tiếc nuối thay ông lại bị chết.

Từ nay về sau, hết thảy thôn dân của Trần gia thôn đều vững vàng nhớ kỹ ân tình của Ninh gia, đối với cô nhi quả phụ Ninh gia để lại có bao nhiêu chăm sóc, đặc biệt này mấy người nhà của đứa bé được cứu, coi như trong nhà cũng thiếu ăn thiếu mặc, cũng tận lực từ trong tiết kiệm được khẩu phần lương thực tới giúp bọn họ.

Lúc này mới có thể để bà Ninh thuận thuận lợi nuôi con trai khôn lớn, còn để anh tham quân, rồi có được như ngày hôm nay ngày hôm nay.

*

Bốn giờ rưỡi chiều.

Tô Hân Nghiên ngồi ở một bên giường bệnh của mẹ chồng , nhìn về phía cửa.

Còn không thấy bóng người của chồng để đổi ban, nên tiếp tục kiên nhẫn làm bạn với lão nhân.

Bà Ninh thì đang ngồi khâu đế giày, nhìn trên đồ vật trên tay bà làm khéo léo, dùng vô số vải vụn khối chắp vá lên đế giầy, nghĩ cũng biết là cho bọn nhỏ làm.

Hơn nữa còn rất khả năng là làm đế giày cho Tiểu Tại Tại.

Dù sao này hình dạng quá nhỏ, mấy đứa nhỏ khác không đi vừa.

Một bên khâu đế giày, Bà Ninh còn một bên cười ha hả, tâm tình là rõ ràng rất tốt.

Tô Hân Nghiên cũng phát hiện, từ lần trước bọn họ hai vợ chồng mang theo bọn nhỏ đến thăm, tâm tình của bà bắt đầu tốt lên.

Vừa bắt đầu cô còn không rõ vì sao, mãi đến tận lúc cô thu dọn quần áo của mẹ chồng, trong lúc vô tình từ trong túi tiền nhảy ra hai viên kẹo bị dấu ẩn đi.

Hai viên kẹo này nhìn rất quen mắt, là kẹo Địa cầu mà cô mua từ cung tiêu xã.

Viên kẹo có hình tròn màu hồng được bao quanh bởi một đường tròn màu trắng đan chéo nhau, trông giống như quả địa cầu nên được gọi là kẹo Địa cầu.

Loại này kẹo không tính rất đắt, một mao có thể mua một bình to, Tô Hân Nghiên mua làm quà khích lệ khích lệ bọn nhỏ lao động, thưởng cho bọn họ.

Mà Tô Hân Nghiên rất chắc chắn, cô chưa bao giờ đưa kẹo cho bà bà ăn.

Như vậy kẹo này là chỗ nào đến?

Liên tưởng đến tiểu Tại Tại lần trước dùng Mạch Tuệ cùng với đổi dường, thay vì ăn tại chỗ như trước mà lại cẩn thận giấu giếm, Tô Hân Nghiêm trong lòng đã có đáp án rồi.

Cô ấy không ghen tị với điều này, ngược lại, cô ấy khuyến khích lòng hiếu thảo của các con.

Vì thế phát hiện chân tướng sau, cô cũng cái gì đều không biểu hiện ra, vẫn như cũ đem này hai viên kẹo của bà bà tiểu tâm dực trở lại, mặc cho món quà mà bà bà nâng niu.

"Mẹ, ngài đừng làm quá mệt mỏi, nhớ nghỉ ngơi nhiều."

Thấy mẹ chồng bắt đầu mệt mỏi dụi mắt, Tô Hân Nghiêm lập tức lấy kim chỉ trên tay và một nửa đế giày rồi xỏ vào. trong giỏ kim và chỉ trên bàn cạnh giường bên cạnh, và sau đó giúp bà nằm xuống và nghỉ ngơi.

Bà Ninh không tình nguyện lắm ngủ, cầm lấy tay Tô Hân Nghiên hỏi: "Ngươi đi hỏi bác sĩ một chút , ta lúc nào có thể xuất viện a?"

Bà đã ở bệnh viện ngốc phiền, giờ rất muốn về nhà.

Hơn nữa, bệnh viện này tiền nằm bệnh viện rất đắt, ở thêm một ngày tốn càng nhiều tiền a.

Bà nội Ninh biết từ khi bà nhập viện phẫu thuật, gia đình đã tiêu tốn gần một nghìn đồng, số tiền lớn như vậy có lẽ đã tiêu hết tiền tiết kiệm của con trai và con dâu. Khả năng trong nhà còn có bốn đứa bé cần dưỡng, nơi nào có thể để lãng phí như vậy được?

"Mẹ, ngài yên tâm, ta đã sớm hỏi qua, bác sĩ nói ngài khôi phục tình huống rất tốt, tu dưỡng hai ngày liền có thể xuất viện, ngài liền nhịn một chút, chúng ta ở thêm hai ngày, rất nhanh sẽ có thể về nhà."

Tô Hân Nghiên biết bà bà đang lo lắng cái gì, cố ý bỏ qua không đề cập tới, chỉ liên tiếp động viên bà bà.

Cô không quan tâm đến chuyện tiền nong để chữa bệnh cho mẹ chồng.

Dù sao tiền không còn có thể kiếm lại, quan trọng nhất vẫn là nhân sinh mệnh cùng khỏe mạnh.

Bà nội Ninh đã sống lâu như vậy, bà đã trưởng thành từ lâu, chả nhẽ lại không thể thể nhìn ra được ý đồ của con dâu.

Bà tự cảm thán lòng mình, không khỏi thở dài rằng hồi đó con trai bà đã lấy được con dâu tốt.

Mẹ chồng con dâu đang nói chuyện thì thấy Ninh Viễn Hàng đi vào qua cửa, mang theo phích nước.

Hắn là đến đổi ban.

"Mẹ, ta cho ngài nấu xương sườn củ sen thang, mẹ muốn lên uống không?"

"Tại sao lại đi mua thịt nữa, ngươi che nhiều tiền quá hả?"

Bà Ninh một bên tùy ý để con trai con dâu đem mình một lần nữa đỡ ngồi dậy , một bên không nhịn được quở trách nhi tử phá sản.

Từ sau khi hắn trở về, liền mỗi ngày hướng về trong nhà mua thịt, một lúc là cả con vịt, một lúc lại là xương sườn, bà nên vui mừng vì con trai bà có vợ nhưng vẫn không quên mẹ già hay nên trách hắn quá tiêu phí đây?

Ninh Viễn Hành giả ngu giống như cười cười: " Con chỉ mang có một nửa, còn một nửa để lại cho bọn trẻ."

Ý tứ là canh xương sườn cũng không đơn thuần là mua cho bà Ninh, còn có phần bọn nhỏ.

Khi nghe nói chuyện tốt đã vào bụng đứa cháu thân yêu, bà nội Ninh mới vừa ý, cúi đầu uống bát canh do con dâu rót

"Canh nhiều như vậy, hân nghiên cũng uống một chén lại đi."

Mắt thấy con dâu phải đi về, bà gọi con dâu lại, kêu cô uống chút canh sườn.

Trong nhà tuy còn dư nhưng không biết còn lại bao nhiêu, biết đâu con dâu về không chịu uống, thà để con bé ở đây uống luôn.

Dù sao nhiều như vậy, bà cũng uống không hết.

"Được."

Tô Hân Nghiên không từ chối, cô chỉ chia phần súp sườn còn lại làm hai và uống một nửa với chồng.

Uống xong canh, cô liền chuẩn bị đi trở về, sợ chậm liền không đuổi kịp trần Thất gia gia xe bò.

Chính rơi xuống cầu thang, phát hiện Ninh Viễn Hành trầm mặc đi theo phía sau mình, Tô Hân Nghiên không khỏi nghi ngờ nói: "Anh có việc gì à?"

Ninh Viễn Hành vung lên khóe miệng yên tĩnh nở nụ cười cười, có vẻ ngại ngùng lại ngoan ngoãn.

Vẻ mặt này, cùng tiểu Tại Tại giống một cách khó hiểu.

Tô Hân Nghiên không cảm thấy đáng yêu như vậy, thay vào đó, cô nheo mắt nguy hiểm và trầm giọng hỏi: “Nói đi, anh đã làm gì tốt với lưng tôi vậy?”

"Cũng không có gì." Ninh Viễn Hành nhìn vợ lườm mình, giọng điệu ngày càng nhỏ: "Chỉ là xem bọn nhỏ đến trường rất không tiện, mua chiếc xe đạp."

"Mua cái gì?" Tô Hân Nghiên kinh ngạc mở to mắt, tiếng nói không tự chủ cất cao, đưa tới người qua đường tầm mắt.

"Khụ khục... Xe đạp."

Ninh Viễn Hành đã không lớn dám xem sắc mặt vợ.

"Anh..." Tô Hân Nghiên chỉ vào chồng không nói gì một lát, sau khi cố gắng tiêu hóa sự thật kinh ngạc này, cô bất lực xoa trán thở dài: “Quên đi, Tiểu Hàng mỗi ngày đi học thật sự rất mệt. “

"Em không tức giận?"

Ninh Viễn Hành cẩn thận quan sát vẻ mặt của vợ mình, cố gắng tìm ra dấu vết tức giận ẩn giấu trong đó.

Tô Hân Nghiên nhìn chồng một chút: "Tức giận thì có lợi ích gì.Thôi thì cũng mua rồi đâu có trả lại được đâu, dẫu sao mua về cũng tiện hơn chút."

Cô là một người thực dụng, chỉ cần xác nhận điều đó. Nếu những thứ mua về nhà hữu ích, cô sẽ không bực bội.

"Lần này anh đi xe đạp đến đây đúng không? Đi, đưa em đi nhận xe."

Bên trong bệnh viện bộ có chỗ chuyên môn để đặt xe đạp, Ninh Viễn Hành liền đem xe để ở chỗ này.

Anh giúp mở khóa xe, đưa chìa khóa cho vợ rồi nhìn cô quằn quại, lững thững đi khuất sau lưng.

Mãi đến tận biến mất, lúc này mới xoay người trở về bệnh viện.

Tô Hân Nghiên kiếp trước đã từng đi xe đạp, nhưng cô đã từng đi một chiếc xe đạp nhỏ và nhẹ, và cô chưa bao giờđi loại xe ở thập niên cũ này.

Cũng còn tốt, chung quy còn có chút bản lĩnh, lúc bắt đầu lắc lư một chút, nhưng sau đó đã đi thăng bằng được.

Về đến nhà chưa đầy hai mươi phút, trời vẫn còn hừng sáng.

"Mẹ!" Nghe thấy cửa truyền đến chuông xe , tiểu Tại Tại cái thứ nhất ra nghênh tiếp.

Tô Hân Nghiên vội vã xuống xe, vui vẻ ôm lấy nữ nhi: "Tại Tại ngày hôm nay có ngoan hay không a?"

"ngoan ạ." Tiểu Tại Tại một hồi dưới đốt đầu nhỏ, tranh công nói: "Tại Tại cùng ca ca đi học."

"Có thật không? Tại Tại thật ngoan nha."

dịch xong chương này tui mới biết nội dung chương trước là j:

Ninh Viễn Hàng đi nộp tiền cho ba đứa con trai và mua xe đạp nha.