Chương 02: Thuật đọc tâm

Ninh Tại Tại có một bí mật nhỏ.

—— bé có thể nhìn mặt đọc tâm.

Ba từ cuối cùng là những gì bé nghe được từ mẹ mình

Đây bản lĩnh từ lúc sinh ra bé đã mang theo, theo như mẹ bé đã giải thích, năng lực này của bé giông với nhân vật trong tiểu thuyết, có thể thông qua xem mặt, biết được người ta đang suy nghĩ gì.

Ví dụ hình đồ quạt chia thành một phần ưu thương, hai phần phiền muộn, ... để đọc được tâm trạng của người đó.

Hình đồ quạt cũng là bé nghe từ mẹ, bé không hiểu đó là loại quạt gì, khi gặp tình huống tương tự là có thể hình dung như thế.

Đương nhiên, đọc tâm thuật cũng không phải vạn năng.

Thông qua sự kiểm tra của mẹ, tiểu Tại Tại biết, những người trời sinh mặt đơ, hoặc là giống như mẹ nói "Hỉ nộ không hiện rõ" , bé đọc không ra ttaam tư của người ta.

Dù sao thì không biểu hiện trên mặt, làm sao có khả năng nhìn thấy?

Hầu như trong mọi trường hợp, thiên phú này đều hữu dụng, tuy nhiên đây là bí mật của bé và mẹ bé.

Mẹ nói rồi, nếu để cho người khác biết bí mật này của bé, bé sẽ bị người xấu bắt đi, trở thành chuột bạch cho người ta xâu xé, còn không được gặp lại người nhà.

Sự dọa dẫm này rất đáng sợ đối với trẻ em, vì thế đến nay bí mật này vẫn là không cho ai biết.

Lúc đang ăn cơm, tiểu Tại Tại phát hiện mẹ bé lại quay về phía Tam ca đang suy nghĩ về việc anh trai tương lai trở thành đại đạo diễn, nghiêng đầu liếc nhìn, bé không cảm thấy hứng thú liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Suy nghĩ về tương lai với cốt truyện gì đó đã lặp lạo bao nhiêu lần, nào có quan trọng bằng ăn cơm?

Chỉ là đang ăn, tiểu Tại Tại lại không tự chủ ngẩng đầu nhìn mặt mẹ bé.

Cấp trên trôi nổi ở một bên, còn tự mang xem âm hiệu vàng nhạt kiểu chữ còn không biến mất ni.

Mẹ biết tiểu Tại Tại có bí mật nhỏ, tiểu Tại Tại cũng biết bí mật lớn của mẹ.

Mẹ bé là người xuyên thư.

Thân phận này là mẹ bé tự mình nói, tiểu Tại Tại bốn tuổi hiển nhiên không thể hiểu được từ ngữ với hàm nghĩa xa lạ này.

Chỉ biết mẹ là từ rất xa chỗ rất xa đến, rất xa trong tương lai.

Vì thế mẹ bé biết rất nhiều sự việc trong tương lai.

Ví dụ như sau này anh cả sẽ là bất động sản cá sấu lớn(*).

(*) mình cũng không biết bất động sản cá sấu lớn là gì nữa, có bạn nào giúp mình với không.

Còn anh hai là nhà nghiên cứu khoa học vĩ đại.

Anh ba thì là đạo diễn trữ danh.

Thật ra ba nghề nghiệp này, Tiểu Tại Tại không hiểu là nghề gì.

Cũng chỉ có thể dựa vào khả năng đọc hiểu của trẻ con để giải đáp.

Anh cả nuôi rất nhiều cá sấu trong nhà.

Anh hai... nuôi gà?

Anh ba... Chỉ huy người?

Mà mẹ bé bây giờ không phải là mẹ bé trước đây.

Cũng không đúng, không thể nói như vậy, mẹ bé bây giờ có Tại Tại, mẹ trước đây không có Tai Tại.

Nghe mẹ bé hiện tại nói, mẹ trước đây rất xấu, cô cầm tiền của ba ba, bắt nạt các anh trai, ngược đãi các anh trai, không cho các anh trai ăn, buộc các anh trai làm việc, còn đánh người!

Xấu mẹ trước đây tạo thành bóng ma tâm lí tuổi thơ cho các anh trai, đợi sau này các anh trai lớn rồi, baba cũng trở về, xấu mẹ liền bị lạnh nhạt.

Lạnh nhạt, lại là một từ mà tiểu Tại Tại không hiểu.

Có điều mẹ nói rồi không sao hết, bé bây giờ còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu là chuyện thường, chờ sau này lớn rồi sẽ hiểu.

Mẹ cũng nói, xấu mẹ kia là ác độc pháo hôi trong sách , lúc mẹ bé xuyên đến là lúc xấu mẹ bị thương, Tiểu Tại Tại là kết tinh của tình yêu giũa ba ba và mẹ bé sau này.

"Phát ngốc cái gì, mau mau ăn cơm."

Tô Hân Nghiên mới vừa nghiêng đầu qua chỗ khác liền thấy con gái lại nhìn mặt của mình đang ngẩn người, biết nhóc con chìm đắm trong thiên phú của mình nên gõ lên bàn nhắc con gái ăn cơm mói là chính sự.

Trẻ con không ăn cơm, sau đó sẽ không cao.

Tiểu Tại Tại vội vã cầm cái muôi hướng về trong miệng lay lay, trong bát không biết lúc nào thêm một chút thịt thịt cùng rau, không cần đoán, khẳng định là anh trai gắp cho.

Tô Hân Nghiên chú ý tới màn này, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười vui mừng.

Chân tâm đổi chân tâm.

Không uổng công cô đối sử với ba đứa nhỏ này bằng chân tâm, hiện tại bọn nhỏ lớn rồi, hiểu chuyện, cũng biết hiếu thuận cô, còn có thể giúp đỡ chiếu cố em gái.

Đời trước Tô Hân Nghiên là vì cứu một đứa bé mới xảy ra tai nạn xe cộ.

Trước khi tạ thế, cô đã từng xem qua một quyển truyện niên đại, sau đó bị hành động pháo hôi độc ác cùng tên với cô làm tức giận đến quá chừng.

Bị tiểu thuyết ảnh hưởng đến tâm tình thực sự phiền muộn, lúc này mới nghĩ đi ra cửa siêu thị mua chút đồ ăn vặt về nhà .

Ai biết nửa đường liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xuyên vào trong thế giới tiểu thuyết, thành cái phác hôi ác độc này.

Cô còn nhớ mình vừa xuyên việt hồi đó, vừa mở ra mắt, suýt chút nữa bị ba đứa nhỏ vây quanh ở bên giường, khóc thét đáng thương lần thứ hai tại chỗ đưa đi.

Chờ cô làm rõ tình cảnh mình...

Tâm tình đó thực sự là một lời khó nói hết.

Cô xuyên đến năm năm 1967, cái năm mà có bao nhiêu người vì không qua khỏi cơn đói mà chết.

Mà bộ thân thể này của nguyên chủ, suýt chút nữa bị người trong nhà bán cho một cái lão què chân lại làm mẹ kế, liền vì năm cân lương thực mà bán cô đi.

Cũng là nguyên chủ may mắn, trước xuất giá nghe trộm tin tức này suốt đêm rồi chạy trốn, nửa đường còn gặp gỡ hồi hương thăm người thân nam chủ quân nhân, cầu xin đối phương giúp cô thoát hiểm, thoát hiểm sau còn nói đối phương tổn thanh danh của nàng, chỉ có thể gả cho hắn chứ không thì ẽ tự sát.

Cũng vì nam chủ tốt bụng, dưới tình huống này đồng ý phụ trách.

Đương nhiên người ta cũng có suy tính của mình.

Lúc đó vợ trước của nam chủ mất đi để lại đứa con lớn nhất mới hai tuổi, người mẹ già trong nhà cũng ốm yếu bệnh tật.

Nhà bọn họ là chạy nạn tới, ngoại trừ hai mẹ con thì không người thân nào khác, anh lại quanh năm ở trong bộ đội, không thể chăm sóc họ được, xác thực cần vợ mới để chiếu cố gia đình.

Nguyên chủ thật sự rất trùng hợp.

May mắn thay người ta cũng không bắt nạt cô, trước khi cưới cô đã nói tình hình của nhà mình rồi, xem cô mình có nguyện ý hay không gả.

Nếu như đồng ý, cô chỉ cần giúp đỡ chăm sóc gia đình, mà tương ứng, đối phương cũng sẽ đảm đương khởi trách nhiệm của một người chồng, những khác không đề cập tới, chí ít để vợ con ăn no mặc ấm vẫn là có thể bảo đảm.

Ở thời đại này, ăn no mặc ấm, đã là hứa hẹn tốt nhất.

Tô Hân Nghiên thấy, đây chính là giao dịch hôn nhân, nam chủ không chỉ không nợ nguyên chủ, vẫn tính là đối với cô có ân, cứu cô ra khơi nguy hiểm.

Mà không hiểu đầu óc nguyên chủ thế nào bị làm ra mấy hành động vô tâm như vậy.

Sau khi gả cho nam chủ, cô bị nhà mẹ đẻ đầu độc về mặt suy nghĩ.

Không chỉ trợ giúp nhà mẹ đẻ một cách điên cuồng, còn vì chiếm lấy tiền trợ cấp của nhà nam chủ, ác độc với con riêng, bắt nạt mẹ chồng.

Nguyên chủ còn bắt con riêng và mẹ chồng phải giả bộ trước mặt nam chủ.

Mà nam chủ bị che đậy mất mấy năm, chờ khi phát hiện ra có chuyện chẳng lành, đã quá muộn.

Không chỉ mẹ vì bệnh tật mất đi, ba đứa con bị hành hạ khiến cho tâm thần không bình thường.

Đứa con thứ hai sút nữa thì không còn, coi như có cứu trở về, cũng là cả đời tàn tật.

Coi như sau đó nguyên chủ bị đưa vào ngục giam, kết cục thê thảm có thể thế nào?

Người bị tổn thương quá nhiều, không cách nào chữa trị.

Xem xong quyển tiểu thuyết này, Tô Hân Nghiên tức giận đến đau não, cảm giác tam quan chịu phải khiêu chiến.

Phàm là người còn chút lương tri của người bình thường, đều sẽ không làm ra mấy chuyện táng tận lương tâm như vậy.

Kết quả không nghĩ tới, cô lại xuyên không, xuyên vào trong thân thể ác độc pháo hôi, xuyên đến lúc vừa vặn chính hai người vừa kết hôn nửa tháng sau.

Tô Hân Nghiên còn nhớ nội dung trong sách.

Khả năng là tác giả không muốn để cho pháo hôi này làm bẩn nàng nam chủ, vì thế sau khi kết hôn nguyên chủ còn chưa kịp cùng nam chủ viên phòng, nam chủ bị một lệnh triệu hồi khẩn cấp phải về đơn vị, đồng thời một năm không thể quay về.

Cũng chính trong năm ấy, từ từ nuôi lớn dã tâm của nguyên chủ, càng làm cho người nhà mẹ đẻ của nguyên chủ từng từng chút một tẩy não, làm cho cô ấy từng ngày mất tính người.

Hoặc là nói, lộ ra bộ mặt thật.

Cũng còn tốt, tuyến thời gian cô xuyên đến rất sớm.

Vừa gả vào cửa nửa tháng, nguyên chủ còn ở trong thời gian ngụy trang.

Vẫn còn là một bộ dáng thiện lương , đối với mẹ chồng cùng con riêng chăm sóc không nói chu đáo, nhưng cũng được coi là có trách nghiệm.

Mà vào một ngày sáng sớm, nguyên chủ tróng lúc đang nấu cơm cho cả nhà thì không cẩn thận trượt chân, ngã vỡ đầu, kết quả vừa tỉnh lại, hồn phách trong cơ thể liền thay đổi.

Nếu nói cô không khó chịu là không có khả năng.

Bản thân cô là thanh niên ba tốt ở thế kỷ 21, kết quả lại xuyên vào bia đỡ đạn độc ác, trở thành mẹ kế của ba đứa trẻ, còn có một người chồng không biết có ngoại hình như thế nào.

Cuộc sống ở thời đại này vừa khó khăn lại vừa đắng như ngâm trong hoàng liên.

Nhưng cô có thể làm được gì?

Để sống sót, Tô Hân Nghiên chỉ có thể nỗ lực để thích nghi với sự thay đổi đột ngột của môi trường sống.

Cũng may kiếp trước cô là cô nhi, không có vướng bận gì ở thế giới kia, còn được cuộc sống ở kiếp trước mài dũa trở thành người kiên cường và lạc quan.

Sau khi xuyên không, Tô Hân Nghiên tận tâm vun vén chuyện gia đình, hết lòng chăm sóc cho mẹ chồng, giáo dục các con riêng bằng tình yêu thương, để cuộc sống dần dễ dàng hơn, còn dần nảy sinh tình cảm với nam chủ trở về vào một năm sau đó.

Chưa đầy hai năm sau khi xuyên không, Tiểu Tại Tại ra đời.

Đến lúc chết Nguyên chủ vẫn chưa động phòng với nam chủ, lại càng không thể nào đã sinh con, vì vậy Tô Hân Nghiên khẳng định, Tiểu Tại Tại chính là kết tinh tình yêu của mình và chồng.

Chính là tiểu kết tinh này có hơi đặc biệt.

Vừa sinh ra đã có bàn tay vàng mà mình không có.

Không ai hiểu con gái bằng mẹ, đứa trẻ có điều gì đó khác thường đều không thể giấu được người mẹ, đặc biệt là khi trẻ con còn chưa biết cách che giấu.

Trên thực tế, khi Tiểu Tại Tại mới được mấy tháng tuổi, Tô Hân Nghiên đã phát hiện ra con gái rất thích nhìn chằm chằm vào mặt người khác mặt, nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ là trẻ con ngây thơ tò mò với mọi thứ xung quanh, nên không tra cứu kỹ.

Đến khi Tiểu Tại Tại hơn hai tuổi, đang bi bô học nói, bé chỉ vào mặt cô ấy, non nớt hỏi cô ấy: "Mẹ… mặt mặt… có chữ.. sẽ nói ha ha..."

Tiểu Tại Tại hỏi sao trên mặt mẹ lại có chữ, còn biết nói chuyện?

Lúc đó cô ấy mới giật mình biết con gái mình khác biệt với những người khác.

Kể từ đó, Tô Hân Nghiên có một khoảng thời gian sống trong lo lắng.

Cô không sợ khả năng thiên phú của con gái bị phát hiện dẫn tới bí mật mình xuyên không sẽ bị nhìn thấu, mà sợ bí mật của con bại lộ, bị người bắt đi làm chuột bạch nghiên cứu.

Hơn nữa, hồi đó nhà nước đang thực hiện chính sách bài trừ mê tín dị đoan.

Khó có thể đảm bảo rằng con gái cô ấy không bị người cố tình chú ý, rước lấy tai họa.

Kể từ đó về sau, gần như ngày nào Tô Hân Nghiên vừa thức dậy cũng sẽ cảnh cáo riêng với con là không được để lộ thiên phú của mình ra, thậm chí cũng không được để lộ ra một từ nào ở trước mặt ba anh trai, phải giữ bí mật cho đến lúc chết.

Mặc kệ đứa trẻ bao nhiêu tuổi, bé cũng phải học cách tự bảo vệ mình!

Cũng may, tuy Tiểu Tại Tại còn bé không hiểu chuyện, nhưng bé rất ngoan ngoãn và nghe lời.