Chương 05: Phần thưởng

Tiểu Tại Tại đang ngâm nga bài hát, trong lòng ôm một quyển vở nhỏ màu xám như rất trân trọng, tung tăng đầy vui vẻ nối đuôi các anh về nhà.

Quyển vở nhỏ này là đồ mà ông nội trưởng thôn tặng cho, xem như Tiểu Tại Tại dám làm việc nghĩa, phần thưởng cho sự can đảm tố giác kẻ gian.

Đây chính là phần thưởng mà cô bé lần đầu có được từ khi còn nhỏ đến giờ, vô cùng hiếm có.

Âm thanh non nớt hát nhạc thiếu nhi tản ra theo gió.

Ninh Hàn giúp em gái xách giỏ mấy cây lúa mạch, thấy dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu đầy hân hoan của cô bé, trên mặt cũng lộ ra nụ cười: “Em gái thích quyển vở này sao?”

“Thích ạ!” Âm thanh rất lớn.

Tiểu Tại Tại giơ thật cao quyển vở trong tay, mở ra cho anh trai ngắm: “Đẹp.”

Thật ra thì đây chỉ là một quyển vở bình thường mà thôi, mong mỏng, dày chưa đến nửa cm, lớn hơn một tí so với tay người trưởng thành, bề ngoài màu xám tro, tạo cảm giác hơi bẩn cũng không biết đã bị để trong nơi góc kẹt đã bao lâu.

Cũng may là ông nội trưởng thôn có thể lục quyển vở này từ phòng làm việc của Uỷ ban thôn ra.

Phần thưởng này không đáng tiền nhưng trong mắt Tiểu Tại Tại nó lại giống như một bảo vật vô giá, càng đẹp hơn cả kim cương mà mẹ từng nhắc đến.

Thế giới con nít đơn thuần như vậy đấy.

“Em gái thích thì chờ anh ba lớn lên có thể làm việc kiếm tiền, mua thêm nhiều quyển vở đẹp cho em nhé!” Ninh Hiên lanh lợi đưa ra cam kết với em mình trước mặt anh cả.

“Được ạ được ạ.” Tiểu Tại Tại liên tục gật gật cái đầu nhỏ.

“Ơ! Anh hai đâu rồi?”

Ninh Hàn đang đi mới phát hiện có người lọt khỏi hàng, theo thói quen nghiêng đầu ra sau tìm, quả nhiên trông thấy Ninh Hàng vừa đi ở bên với tốc độ chậm chạp của một con ốc sên, vừa bưng quyển vở nhìn với ánh mắt thèm thuồn.

Quả nhiên, con mọt sách chỉ nhìn quyển vở bảo bối của mình thôi.

“Anh hai anh hai, đi nhanh lên nào, Tại Tại đang đói lắm rồi, chúng ta về nhà nhanh chút để ăn cơm.”

Cũng không cần Ninh Hàn nói, Tiểu Tại Tại đã lập tức hân hoan chạy về nhà, bàn tay nhỏ bé nắm vạt áo của anh hai liền kéo về phía trước, buộc cậu bé phải tăng thêm tốc độ, đuổi lên trước mặt hai người.

Bốn anh em cùng nhau về nhà nhưng ngoài dự liệu, nhà vắng tanh không một bóng người.

“Mẹ đâu?” Tiểu Tại Tại thở hổn hển hỏi.

“Mẹ vẫn còn trong bệnh viện chăm sóc bà nội Cố.” Ninh Hàn nói.

Trước đó vài hôm, bà nội bị bệnh, mẹ bảo có hơi nghiêm trọng phải làm phẫu thuật cho nên mấy ngày nay cô ấy đều bôn ba ở hai đầu, bên này chăm sóc anh em bọn họ xong còn phải chạy đến bệnh viện trên trấn để theo dõi bà nội Cố, mỗi ngày đều rất khuya mới về đến nhà.

Sợ em trai em gái đói bụng, Ninh Hàn vào nhà bếp, thuần thục tìm đồ ăn mà mẹ đã để lại trước bữa trưa, tất cả đều nằm trong nồi hấp lớn.

Hâm lại cho nóng là có thể ăn rồi.

Ninh Hàng bên cạnh đã để quyển vở xuống từ bao giờ, đi đến cầm chậu đổ chút nước nóng vào bình giữ nhiệt, lại đổ chút nước lạnh vào, sau khi đã xác định độ ấm vừa vặn bèn gọi em trai em gái đang chơi bên ngoài vào rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.

Tiểu Tại Tại mồ hôi đầy đầu chạy vào, vẫn còn hơi thở hổn hển.

Bé vừa mới chơi anh đuổi em, em đuổi anh với anh ba, vui quá nên hơi mệt.

“Mau tới rửa tay để ăn cơm nè.”

“Dạ.” Tiểu Tại Tại ngồi xổm bên cạnh chậu nước, co lại thành một khối cầu, bàn tay nhỏ bé chà qua chà lại trong làn nước ấm, trong miệng còn lẩm bẩm khẩu quyết rửa tay mà mẹ đã dạy: “Rửa lòng tay trước, rửa mu tay sau...”

Sau khi rửa tay sạch sẽ, Ninh Hàn đã dọn đồ ăn nóng hổi ra bàn.

Nhà không có người lớn, mấy đứa trẻ ăn cơm cũng đầy phép tắc, có thể thấy đã được dạy dốt thật tốt.

Khi Trần Đại Xuyên đến cửa chỉ thấy một cảnh này.

“Đang ăn cơm à?”

Nghe thấy tiếng người, Ninh Tại Tại theo bản năng nghiêng đầu nhìn ra cửa, thấy rõ là ai đến mới ngoan ngoãn kêu lên một tiếng: “Chú Đại Xuyên.”

“Ôi, các cháu cứ ăn ngoan nhé, chú tới đưa mẹ các cháu sổ điểm.”

Trần Đại Xuyên ngăn cản động tác đứng dậy muốn gọi anh ấy của Ninh Hàn, bước vào nhà một cách quen thuộc, để sổ điểm trong tay lên chiếc bàn mà Tô Hân Nghiên thường dùng viết chữ.

Tô Hân Nghiên là kế toán viên của thôn nhà họ Trần.

Vốn là kế toán viên nhưng đến mùa vụ bận rộn cũng phải ra đồng làm việc.

Nhưng chẳng phải bà nội nhà họ Ninh mấy ngày gần đây đã sinh bệnh, đi bệnh viện trên trấn để phẫu thuật ư.

Dù là con dâu, đàn ông trong nhà đang đi bộ đội không ai ở nhà, mà nhà họ Ninh là ngoại lai chạy nạn đến, không ai thân thích ở dây, mấy đứa con lại còn nhỏ, không chỉ không giúp được gì mà còn có thể trở thành gánh nặng, đương nhiên chỉ có thể khiến cô khổ cực.

Cân nhắc đến tình hình đặc biệt của nhà họ ninh, cũng vì chăm sóc cho người thân của quân nhân, bí thư và trưởng thôn đã bàn bạc với nhau, đặc biệt cho phép Tô Hân Nghiên không cần ra đồng làm việc trước khi bà nội nhà họ Ninh xuất viện.

Công việc của kế toán viên có thể để lại đến tối về nhà hoàn thành, chỉ cần không ghi chép sai là được.

Trần Đại Xuyên là con trai của bí thư thôn, mấy ngày nay anh ấy đều bị ba mình cứ đi đưa sổ công phân cho kế phân viên ký để đưa cho Tô Hân Nghiên ghi chép lại.

Thuận tiện trông coi giúp mấy đứa trẻ nhà họ Ninh.

Dù sao không có người lớn ở nhà, đứa lớn nhất mới mười hai tuổi, nhà họ Ninh lại ở chỗ hẻo lánh, hàng xóm gần nhất cũng cách họ hơn hai trăm mét, lỡ như xảy ra chuyện gì thì thật không dễ xử lý.

Sau khi để sổ điểm xuống, anh ấy không về nhà thẳng, ngược lại ngó trái ngó phải một lúc, đi đến xách thùng gỗ bên bờ giếng, lấy nước ra sau ruộng riêng của nhà họ Ninh tưới giúp cho họ.

Đám trẻ vẫn còn đang ăn cơm.

Khi nhà người ta đang ăn cơm, cứ ngồi nhìn chằm chằm thì thật không lễ phép, đỡ phải khó xử, Trần Đại Xuyên bèn tìm chút việc để mình làm.

Anh ấy một mạch đi thẳng về trước không để ý đến sau lưng còn có một cái đuôi nhỏ.

Sau khi đặt thùng gỗ xuống, đang chuẩn bị cầm gáo hồ lô tưới rau, lúc này mới trông thấy Tiểu Tại Tại đã đi theo đến đây từ lúc nào.

“Tại Tại giúp, tưới nước ạ.”

Thấy mình bị phát hiện, Tiểu Tại Tại lập tức mỉm cười ngọt ngào.

“...” Trần Đại Xuyên lặng như tờ.

Tưới nước là giả, nghịch nước là thật nhỉ?

Phát hiện mình đã bị nhìn thấu tâm tư, Tiểu Tại Tại cười ngây ngô.

Thấy con bé vẫn đứng ỳ ở chỗ này không chịu đi, anh ấy cũng lười đưa cô bé về rồi lại chạy ra đây tưới nước nên chỉ có thể dặn cô bé không được phép nghịch hoa màu, để cho đứa bé tự ý chơi đùa.

Chủ yếu là vì ruộng riêng của nhà họ Lưu không lớn, tưới nước không tốn sức là bao, chi bằng anh ấy làm xong sớm để còn đưa đứa bé về nhà.

Ruộng riêng của mỗi hộ trong thôn đều chia theo đầu người.

Không tính Ninh Viễn Hàng đang đi bộ đội ở xa, hiện tại nhà họ Ninh có tổng cộng sáu miệng ăn, theo như quy định, một người có thể chia một nửa phần đất riêng, một nhà chính là ba phần đất.

Ba phần đất cũng hơn hai trăm mét vuông, Trần Đại Xuyên làm việc nhanh họn, tưới hết một vòng cũng chẳng tốn bao nhiêu phút.

“Tại Tại, đi thôi nào.”

“Đây ạ, chú Đại Xuyên chờ cháu nhé.”

Nghe thấy chú Đại Xuyên gọi mình, Tiểu Tại Tại lập tức vẩy ngụm nước đang đựng giữa hai tay chụm lại lên một củ cải trắng, sau đó xoay lại đuổi theo người lớn đang xách thùng gỗ rời đi.

Vào lúc Trần Đại Xuyên đưa Tiểu Tại Tại về nhà, đúng lúc gặp Tô Hân Nghiên từ trên trấn trở về.

Vừa trông thấy mẹ, đôi mắt Tiểu Tại Tại liền sáng rực.

Cô bé lập tức như một viên pháo nhỏ, chạy như bay nhào đến chân mẹ, hai cánh tay nhỏ nhắn vững vàng ôm lấy bắp đùi mẹ mình, đầu nhỏ ngước lên, đôi mắt to trong veo chớp chớp, oằn người nũng nịu.

“Mẹ mẹ... Mẹ về rồi, Tại Tại nhớ mẹ quá.”

Cô bé nói năng ngọt ngào như mật.

“Mẹ cũng nhớ Tại Tại chúng ta, hôm nay Tại Tại có ngoan không đó, có nghe lời anh trai đàng hoàng không?” Mắt Tô Hân Nghiên nhuốm chút mệt mỏi, nhưng vẫn vực tinh thần dỗ dành con gái.

Chốc lát cô đã quên rằng con gái mình có thể đọc được tâm tư ẩn giấu trên mặt cô, Tiểu Tại Tại tuyệt đối không để lọt thông tin quan trọng như thế.

Cánh tay nhỏ bé thoáng buông lỏng, Tiểu Tại Tại không ầm ĩ với mẹ nữa.

“Tại Tại ngoan, nghe lời.” Cô bé trả lời câu hỏi của mẹ.

Biết được con gái đã nhìn ra điều gì, Tô Hân Nghiên lập tức thu lại biểu hiện trên mặt, vội vàng đuổi đứa trẻ trở vào nhà, còn bản thân thì cảm kích nói lời cảm ơn với Trần Đại Xuyên.

“Cảm ơn anh, anh Đại Xuyên, mấy ngày nay nhà chúng tôi đã làm phiền anh rồi.”

“Không phiền đâu, đều là người đồng hương cả mà, nên giúp đỡ nhau mới phải, sao lại khách sáo làm gì.” Trần Đại Xuyên sảng khoái cười, trả thùng gỗ không lại cho Tô Hân Nghiên rồi muốn cáo từ rời đi.

Thấy anh ấy sắp đi, Tô Hân Nghiên vội vàng gọi lại.

“Anh Đại Xuyên, khoan đã!”

Trần Đại Xuyên theo bản năng dừng bước, ngay sau đó trong tay liền bị nhét vào một giỏ nặng trĩu.

Anh ấy cúi đầu nhìn, đây là một giỏ mận đỏ mọng.

Thứ này là do Tô Hân Nghiên thầm dặn con gái gọi con cả lấy ra khi nãy.

“Đây không thể được!” Trần Đại Xuyên vội vã muốn trả lại giỏ mận nhưng bị Tô Hân Nghiên kiên quyết đẩy sang.

“Cây mận trong vườn nhà tôi mấy hôm nay mới kết ra nhiều trái lắm, người trong nhà cũng không ăn hết, mấy thứ này cho anh Đại Xuyên mang về cho tụi nhỏ ăn vặt, yên tâm không đáng bao nhiêu tiền đâu, chủ yếu là mấy ngày qua anh đã giúp nhà tôi không ít việc, tôi cũng không có thứ nào tốt khác, chỉ có thể hái chút hận để cảm ơn thôi.”

Lời đã nói ra như thế, Trần Đại Xuyên cũng không cự tuyệt nữa chỉ có thể ngại ngùng xen lẫn vui vẻ nhận lấy giỏ mận.

“Vậy được, tôi sẽ mang mận này về nhà, ngày mai đem giỏ sang trả cô.”

“Được, anh đi thong thả nhé!”

Tiễn Trần Đại Xuyên đi rồi, Tô Hân Nghiên nghiêng đầu, chỉ thấy một hai ba, bốn cái đầu bé cưng đang tò mò sau cánh cửa.

Cô không khỏi tức cười, đi đến sờ đầu từng đứa một.

“Mẹ, mẹ đừng sờ đầu con!” Ninh Hàn tự cho là đã trưởng thành bất mãn né tránh, khuôn mặt rám nắng đã thoáng xuất hiện đường nét anh tuấn trở nên đỏ ửng.

“Anh cả xấu hổ thẹn thùng.”

Tiểu Tại Tại lập tức nhìn thấu tâm tư của anh cả, không chút nể tình vạch trần cậu bé, còn lên tiếng cười nhạo đầy nghịch ngợm.

Cô bé cười ‘hì hì’ đầy vui sướиɠ, lúm đồng tiền ở khoé miệng cũng lộ ra.

Kết quả ‘vui quá hoá buồn’, bị anh cả ‘thẹn quá hoá giận’ túm lấy, cù lét vào nách, Tiểu Tại Tại sợ nhột lập tức sợ hãi liên tục kêu lên xin tha thứ.

Nhột quá, trong âm thanh xen lẫn tiếng cười không thể kìm được.

“Em không dám nữa ha ha ha, ha ha không dám nữa, anh tha em ha ha ha...”

Âm thanh mềm mại trong trẻo vang khắp sân khiến nhà thêm náo nhiệt.

Tô Hân Nghiên không quan tâm tụi nhỏ đang đùa giỡn âm ĩ, cô đi một vòng quanh sân, lại đi quanh trong nhà một chuyến.

Vốn là muốn làm nốt công việc trong nhà nhưng không ngờ lại phát hiện gà đã được cho ăn, ruộng riêng đã được tưới, chén đã rửa, trong nhà ngoài nhà đều đã được dọn dẹp gọn gàng, không cần cô phải làm gì nữa.

Không cần đoán, cô cũng biết mấy thứ này đều là do tụi nhỏ làm thay cô.

Nghiêng đầu nhìn tụi nhỏ vẫn còn đang nô đùa trong sân, ánh mắt cô dần mềm đi.

Mặc dù lúc đầu là đột ngột buộc phải trở thành mẹ, nhưng cô chưa từng hối hận vì đã đối xử tốt với mấy đứa trẻ ấy.

Mấy năm qua, đều đã xem như con ruột của mình rồi.