Chương 06: Ba ba về.

Ban đêm, Tô Hân Nghiên chong đèn ngồi kiểm tra đối chiếu sổ sách của thôn.

Trên chiếc giường gỗ lớn ở bên cạnh, bốn đứa trẻ nằm ngổn ngang lăn vào cùng một chỗ, ngủ say sưa quên trời quên đất.

Cũng không biết Tiểu Tại Tại nằm mơ thấy cái gì, đột nhiên há miệng ‘a ô’ một chút rồi cắn vào chân anh hai một ngụm, còn gặm đến ngon lành.

Tô Hân Nghiên nhìn mà buồn cười, cô bé đang coi bàn chân thối của anh hai mình thành móng giò đây mà?

Ninh Hàng ngủ không say, bị muội muội dọa tỉnh.

Cậu bé mơ màng mở mắt ra, bỗng cảm giác được có người giải cứu bàn chân đang bị gặm cắn của mình ra, còn dịu dàng dỗ dành cậu bé: “Không sao, ngủ tiếp đi.”

Tiểu Tại Tại bị lấy mất “móng giò”, còn cau mày lại trong giấc mơ, bàn tay nhỏ lại sờ soạng phía trước muốn tìm thứ gì đó để gặm tiếp.

Để tránh cho cô bé tiếp tục gây họa cho người khác, Tô Hân Nghiên dịch chuyển cô bé vào một góc khác, cầm lấy gối ngăn cách cô bé với những đứa trẻ khác.

Một mình Tiểu Tại Tại bị tách riêng.

Trong giấc mộng, cô bé trơ mắt nhìn chiếc móng giò mình chưa gặm được hai miếng mọc cánh bay mất, lạnh lùng vô tình rời xa cô bé, không khỏi đau lòng đuổi theo nhưng tiếc là chân mình quá ngắn, đuổi mãi đến tận trời sáng vẫn không bắt kịp chiếc móng giò.

Trong lòng ngập tràn tiếc nuối vì không được gặm móng giò, Tiểu Tại Tại bị mùi hương bữa sáng mẹ làm dụ dỗ tỉnh lại, vô cùng tích cực chạy nhanh tới bàn ăn, muốn bắt đầu động đũa.

Kết quả nửa đường lại bị Ninh Hàn xách gáy lên, kéo đi đánh răng rửa mặt.

“Anh cả, anh cả, Tại Tại đói muốn ăn cơm.” Cục bột nhỏ giãy dụa vùng vẫy chân tay, như thể con rùa bị lật ngửa lên trời, đáng tiếc là một chút sức lực nhỏ bé này của cô bé nào thắng được Ninh Hàn chứ.

“Đánh răng xong rồi hẵng ăn.”

Ninh Hàn bắt ép em gái đi rửa mặt mũi, rửa xong mới thả bé xuống đi ăn cơm.

Cũng không lạ khi trong nhà chỉ còn lại bốn anh em họ.

Tô Hân Nghiên dậy sớm nấu cơm sáng cho bọn trẻ xong thì vội vàng ra cửa, cô còn phải tới chăm sóc bà nội Ninh ở bênh viện trên trấn.

Bữa sáng có cháo khoai lang, ăn kèm với dưa muối mà Tô Hân Nghiên tự mình ướp.

Tiểu Tại Tại ăn uống rất tốt, một mình bé có thể nâng một bát cháo khoai lang đầy lên, xì xụp uống hết.

Những đứa bé khác cũng vậy, sau khi ăn sáng xong, bát đũa sạch sẽ như thể đã được rửa qua.

Bọn trẻ đều rất quý trọng đồ ăn.

Dẫu cho nhà họ Ninh nhận được tiền trợ cấp hàng tháng của Ninh Viễn Hàng gửi về từ bộ đội, điều kiện sống cũng tốt hơn một chút so với phần lớn người trong thôn, không những có thể không lo ăn uống, mà mỗi năm đều có quần áo mới để mặc, thậm chí mỗi tuần còn có thể ăn được một bữa thịt.

Nhưng cùng với đó họ cũng hiểu rõ, rất nhiều bạn bè cùng trang lứa đều phải trải qua những ngày tháng chật vật ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, làm không hết việc.

Vì vậy họ cũng không dám lãng phí đồ ăn dù chỉ một chút.

Sau khi ăn xong, Ninh Hàn thu dọn bát đũa rồi đội mũ lên, xách rổ dẫn em trai và em gái ra cửa đi làm việc như thường ngày.

Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên tám tuổi chỉ có thể đi theo đám trẻ con nhặt lúa mạch, Ninh Hàng mười tuổi thì đã có thể đi theo các cô thanh niên trí thức và cụ già trong thôn làm những công việc nhẹ nhàng.

Nói là nhẹ nhàng thật ra cũng đỡ hơn đi gặt một chút, kiếm được công điểm cũng không cao nhưng dù gì cũng có một phần thu nhập.

Họ làm hết mọi việc buổi sáng, chưa kể đến Ninh Hàn hoàn toàn đi theo người lớn làm những công việc nặng nhọc, ngay cả mấy đứa trẻ Tiểu Tại Tại đi nhặt lúa mạch trong ruộng cũng mệt rã rời.

Ngày mùa chính là như vậy, một chuyến gặt gấp có thể khiến người ta mệt đến độ thoát một lớp da, thậm chí có mấy người sức khỏe yếu còn bị ốm một trận.

Nhưng cơ thể mệt mỏi vẫn không thắng nổi niềm vui sướиɠ hân hoan khi thấy mùa vụ bội thu.

Đây chính là đồ ăn một năm sau của họ đấy

Những lương thực được thu lên đều thống nhất rải lên sân phơi lúa, để ánh mặt trời chói chang hong khô tất cả đống lương thực này, vắt kiệt hơi nước mới có thể giữ được lâu.

Bên cạnh sân phơi lúa có hơn chục người đi lại canh chừng.

Sự tồn tại của những người này ngoài việc phòng kẻ trộm ra thì chủ yếu là canh lương thực.

Cần phải biết rằng mùa hè mưa nhiều.

Nếu như trời đổ mưa, họ có thể lập tức thu dọn tất cả lương thực lại, lấy vải dầu rắn chắc phủ lên, đề phòng bị ướt gây ẩm mốc.

Lương thực bị mốc thì hỏng rồi!

Không chỉ trạm thu mua lương thực không nhận, thậm chí còn không ăn được, ăn vào sẽ bị ốm, vậy thì mất mạng như chơi.

Hôm nay rất may mắn, Tiểu Tại Tại nhặt được lúa mạch nhiều một chút, sắp đựng đầy hai chiếc rổ rồi.

Chiếc rổ của cô bé được mẹ đan bằng trúc, tinh xảo nhỏ nhắn xinh xắn còn không to bằng chiếc đầu nhỏ của cô bé đâu.

Lúa mạch vẫn chưa được tuốt nên hơi bồng, để vào đó hơn chục cành là đã sắp đựng đầy nửa rổ rồi.

Nhưng điều này không phải là điều quan trọng nhất, càng quan trọng hơn là hôm nay nhặt được công với số tích cóp mấy ngày hôm trước thì đã đủ được một rổ rồi!

Một rổ lúa mạch tương đương với cái gì?

Đầu óc thông minh của Tiểu Tại Tại lập tức đưa ra đáp án, tương đương với ba viên kẹo đường.

Đã lâu rồi cô bé chưa được ăn kẹo ngọt rồi, lần này một chốc đã có được ba viên!

Tiểu Tại Tại đã tính toán xong xuôi cả rồi, cô bé lấy được kẹo sẽ cho mẹ một viên trước, chính mình giữ lại hai viên, một viên mình sẽ ăn luôn viên còn lại thì giữ lại chờ bà nội trở về tặng cho bà ăn.

Trong nhà chỉ có mình cô bé biết, bà nội thích ăn kẹo nhất.

Tuy nhiên không biết tại sao bà nội luôn nói dối, gạt họ rằng mình không thích ăn kẹo.

Cô bé nôn nóng muốn đổi kẹo nhưng mà mẹ vẫn chưa trở về nhà, Tiểu Tại Tại dứt khoát ôm chiếc rổ mà mình đã chất thật đầy ngồi ngưỡng cửa trong sân, chống cằm chờ mẹ về.

Sắc trời đã dần tối, một bóng dáng to lớn chậm rãi đi từ xa tới.

Hai mắt Tiểu Tại Tại sáng ngời, lập tức ôm rổ lon ton chạy tới, vui vẻ mà bổ nhào vào lòng người nọ, hô lên thật vang: “Mẹ ơi!”

Người vừa đi tới: “...”

Giọng đàn ông trầm thấp hùng hậu xen lẫn ý cười thoang thoảng: “Tại Tại gọi sai rồi!”

“Ý?” Tiểu Tại Tại ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt người vừa đi tới.

Bởi vì sắc trời quá tối cô bé lại nhận không ra.

Đây cũng là một hạn chế của đọc Tâm Thuật.

Dưới tình huống không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, Ninh Tại Tại không có cách nào sử dụng Đọc Tâm Thuật được.

Lấy ví dụ bạn lật một quyển sách nhưng lại nhìn không rõ chữ ở bên trên đó thì làm sao có thể đọc hiểu được đây?

Giọng nói này có chút quen tai.

Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, bày ra dáng vẻ suy tư, nhưng chưa đầy ba giây sau cô bé dứt khoát từ bỏ giãy dụa.

Mẹ nói không hiểu thì phải hỏi.

Vì vậy Tiểu Tại Tại trực tiếp mở miệng hỏi: “Chú ơi, chú là ai thế?”

Tuy rằng anh đã đoán trước được, dù gì năm năm trước lúc anh rời đi cô bé mới có ba tuổi, trẻ con tính hay quên. Một năm không gặp thì nào còn mong chờ cô bé sẽ nhớ tới mình chính, nhưng đáy lòng người vừa tới cũng vẫn khó tránh khỏi hơi buồn bực.

“Tại Tại, là ba đây.”

Giọng điệu bất đắc dĩ.

“Ba?” Cô bé khẽ mở lớn đôi mắt, trong đầu Tiểu Tại Tại mơ hồ hiện lên bóng dáng cao lớn sừng sững, ngay cả giọng nói non nớt cũng kinh ngạc đến độ cất cao: “Ba vẫn còn sống à?”

Ninh Viễn Hàng: “...Ừ, ba còn sống, ba trở về rồi, Tại Tại có vui không?”

“Vui ạ!” Tiểu Tại Tại nhanh chóng cười toe toét, còn vươn tay ra, không hề lạ lẫm mà làm nũng đòi ba bế: “Ba ôm con.”

Ninh Viễn Hàng nghe thấy vậy, cánh tay mạnh mẽ luồn dưới nách cô con gái nhỏ, nhẹ nhàng bế cô bé lên, còn giơ lên cao.

Đột nhiên bay lên khiến Tiểu Tại Tại sợ hãi hét lên một tiếng, tay nhỏ vội vàng nắm lấy một chút, đôi chân cũn cỡn đạp trên không, ngay sau đó lại vui vẻ không ngừng cười khanh khách.

Thấy con gái cười vui vẻ, Ninh Viễn Hàng nổi lên hứng thú lại ném một chút, chọc cho cô bé vui không thôi.

Hai ba con đang chơi đùa hào hứng, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng quát đầy lo lắng: “Chú là ai? Mau thả em gái tôi xuống!”

Anh vừa quay đầu lại nhìn, thì thấy ba anh em nhà họ Ninh không biết đã chạy ra từ lúc nào, chắc hẳn chúng nghe thấy giọng của em gái mình nên mới chạy ra xem xét tình huống.

Sau lưng ba người còn có Trần Đại Xuyên, người đến đưa sổ chấm công cộng thêm giúp đỡ trông bọn trẻ như thường lệ.

Người vừa hét lên với Ninh Viễn Hàng là Ninh Hiên.

Hai đứa nhóc khác và một người lớn đều không mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn đối phương đầy kích động.

Rõ ràng họ đã nhận ra người vừa tới là ai.

Chỉ có Ninh Hiên ngu ngốc kia còn ngu ngơ vẫn chưa nhận ra ba mình.

Gân xanh trên trán của Ninh Viễn Hàng khẽ giật, không nhịn được cười mắng: “Thằng nhóc thối, ngay cả ba con mà cũng không nhận ra à?”

Thái độ của anh đối với con trai hoàn toàn khác hẳn với con gái.

Ninh Hiên không để ý cho lắm, lúc này vẻ mặt cậu bé kinh ngạc vây quanh Ninh Viễn Hàng hết nhìn trái lại nhìn phải, một lúc lâu sau cuối cùng mới chắc chắn: “Còn đúng là ba con thật, au ui!”

Cậu bé vừa dứt lời, trên đầu đã ăn một đòn.

Ninh Viễn Hàng không hề dùng sức chỉ khẽ chạm một chút, ai ngờ đứa con trai này lại phản ứng lớn như vậy, làm như anh đã làm gì nó rồi ấy.

“...”

Thằng nhóc này cũng thật lắm trò mà.

Bây giờ Tiểu Tại Tại không thấy rõ mặt nhưng không biết anh ba mình đang giả bộ, thấy ba đánh anh ấy còn kêu lên thảm thiết như vậy, cho rằng chắc chắn rất đau.

Bé vội vàng ôm lấy cánh tay của ba rồi không vui bĩu môi nói: “Không được đánh anh trai.”

Bé cũng rất biết bảo vệ anh mà.

Con gái đều đã lên tiếng rồi, Ninh Viễn Hàng còn có thể làm gì được nữa đây?

Tất nhiên lập tức mềm mỏng nhận sai xin lỗi: “Được, được, được, không đánh anh nữa, là ba sai rồi, đánh người là không đúng, ba nhận sự phê bình của đồng chí nhỏ Tại Tại.”

Tiểu Tại Tại banh khuôn mặt nhỏ tự cho là rất nghiêm túc, nhưng thật ra cực kỳ đáng yêu khen ngợi gật đầu: “Biết sai thì sửa, ba là đứa bé ngoan.”

“Ồ, Tại Tai còn biết nói thành ngữ cơ đấy.” Trần Đại Xuyên ở bên cạnh xem trò vui, không khỏi cất tiếng trêu chọc một câu.

Bé không biết người lớn đang đùa mình cảm thấy rất kiêu hãnh ưỡn ngực, còn không quên tranh công giúp ‘thầy giáo’: “Anh...anh hai dạy đó.”

Cô bé có tận ba người anh cơ, nếu chỉ nói anh trai thì ba sẽ không biết là ai, cho nên Tiểu Tại Tại rất thông minh sửa miệng.

Ninh Viễn Hàng tiện đà khen con trai thứ hai một câu, ngay sau đó lại khen cậu con cả ngay cả đứa thứ ba cũng không quên.

Ba đứa trẻ được khen ngợi, cho dù Ninh Hàn là đứa thành thục nhất nhưng cũng không khỏi lộ ra khuôn mặt tươi cười.

“Anh Ninh, nếu anh trở về rồi vậy em đi trước đây.”

Thấy cả gia đình họ vui vẻ hòa thuận, Trần Đại Xuyên cũng biết điều nói lời tạm biệt, không quấy rầy họ đoàn tụ nữa.

Ninh Viễn Hàng cũng thật sự trân trọng thời gian đoàn tụ, muốn ở cùng với các con lâu hơn một chút nên không giữ lại, khách sáo tiến anh ta, sau đó dẫn bọn trẻ vào nhà.

Tiểu Tại Tại ỷ vào việc mình vẫn còn nhỏ, làm nũng trong lòng ba không chịu xuống, Ninh Viễn Hàng cũng mặc kệ cô bé, chiếc áo bông nhỏ của nhà mình có chiều thế nào cũng không đủ.

“Mẹ các con đâu rồi?”

Anh vừa bước vào nhà, không thấy bóng dáng vợ đâu, cúi đầu hỏi con trai cả.

“Mẹ chăm sóc bà nội ở trong viện vẫn còn chưa trở về.”

“Muộn như vậy cơ à?”

Ninh Viễn Hàng cau mày lại, ngoài trời đã tối, anh lo lắng một mình vợ trở về không an toàn, đang định ra cửa đi đón cô thì đã thấy bóng người mảnh khảnh đứng ngây ngốc ở ngoài cửa.

Là Tô Hân Nghiên đã trở lại.

Cô không ngờ nhìn thấy chồng mình quay về, thoáng chốc vừa mừng rỡ lại kinh ngạc, đồ vật trong tay suýt chút nữa rơi xuống.

Cô vội vàng tiến lên hai bước, trên khuôn mặt bất giác nở nụ cười vui sướиɠ: “Anh trở về lúc nào vậy, cũng không nói trước một tiếng cho em biết.”

“Thời gian cấp bách nên không kịp.”

Ninh Viễn Hàng nhìn vợ đầy dịu dàng, anh biết quãng thời gian này cô phải chạy đôn chạy đáo mệt mỏi đến nhường nào: “Vất vả cho em rồi.”

"Khổ cực cái gì, đều nên làm thôi."