Chương 07: Ba ba về - 2

Tô Hân Nghiên đưa tay lên vuốt gọn phần tóc bên thái dương lộn xộn.

Nói đến khổ cực, cô ở nhà lo liệu việc nhà quả thật không dễ dàng, nhưng chồng cô ở bên ngoài bảo vệ quốc gia cũng gian khổ hệt như vậy.

Chỉ là vợ chồng hai người bọn họ có thể thấu hiểu lẫn nhau.

Đối với bọn họ mà nói, bấy nhiêu thôi cũng đã đủ rồi.

"Anh đã ăn chưa? Em đi làm chút thức ăn cho anh! Anh vất vả cả đường rồi, chắc chắn cũng mệt mỏi, ăn xong thì tắm rửa đi nghỉ sớm một chút, có chuyện gì ngày mai nói sau."

Tô Hân Nghiên vừa nói vừa đi về phía nhà bếp.

Cô biết, Ninh Viễn Hàng đi được đoạn đường này chắc chắn đã phí không ít công sức. Chưa biết chừng anh đã liên tục mấy ngày không được nhắm mắt nghỉ ngơi đàng hoàng rồi, cô không kìm được mà thấy hơi không nỡ.

Ninh Viễn Hàng năm nay ba mươi lăm, lớn hơn Tô Hân Nghiên mười tuổi. Mười tám tuổi anh đã tòng quân, đến nay cũng nhập ngũ được mười bảy năm rồi. Năm kia anh mới vừa được thăng lên chức tiểu đoàn trưởng.

Vốn là cấp bậc này đã có thể xin cấp trên cho người nhà nhập ngũ, nhưng anh cũng không lựa chọn làm như vậy.

Nguyên nhân cuối cùng vẫn là vì vùng đất đóng quân của quân khu anh quá hẻo lánh, hầu như được xem là vùng biên giới. Điều kiện sinh hoạt bên đó còn gian khổ hơn cả nông thôn nữa. Điều kiện không chỉ khắc nghiệt mà còn có một số nơi ẩn chứa nguy hiểm, cũng không thích hợp để Tô Hân Nghiên đưa mấy đứa bé theo qua đó sống.

Chưa kể sức khỏe bà nội Ninh không tốt, cũng không cách nào chịu được việc bôn ba đường dài.

Chưa nói đến chuyện khác, chỉ tính lần này Ninh Viễn Hàng rời quân khu về nhà thôi, dọc đường đi đã trăn trở hao tốn thời gian hơn một tuần rồi.

Đây là thời gian của đường đi trong một lượt, lúc trở về cũng phải tiêu hao hơn một tuần tương tự vậy nữa.

Chỉ một chút như vậy thôi đã phí mất nửa tháng, vậy nên có lẽ thời gian anh ở nhà không được lâu.

Lần này cũng là vì anh nhận được tin tức từ trong nhà, biết mẹ mình đang bệnh nặng, tình huống không lạc quan nên mới lo lắng. Thế là anh bèn vội vội vàng vàng xin nghỉ với lãnh đạo, chạy về nhà thăm cụ bà.

Trong nhà có mì sợi, Tô Hân Nghiên định nấu món mì sợi đơn giản.

Cô đang chờ nước trong nồi sôi lên, chỉ thấy Ninh Viễn Hàng ôm Tiểu Tại Tại còn tựa vào trong ngực ba mình, nhìn về phía mình với ánh mắt quan tâm, muốn nói lại thôi.

Thấy anh như vậy, không cần đối phương lên tiếng, Tô Hân Nghiên cũng biết anh muốn hỏi gì.

Cô không hề thừa nước đυ.c thả câu, trả lời thẳng: "Anh yên tâm đi, phẫu thuật rất thuận lợi, mẹ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi. Bác sĩ nói cần an dưỡng vài ngày, đợi vết thương sau phẫu thuật lành lại là có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng rồi."

Bệnh tình của bà nội Ninh, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp.

Trong cơ thể của bà ấy có một khối u, cần phẫu thuật cắt đi. Thật ra độ khó của ca mổ không tính là cao lắm, xác suất thành công rất lớn.

Tuy nhiên, thứ nhất là bà cụ đã có tuổi rồi, tố chất cơ thể rất kém, động dao mổ ắt hẳn sẽ khiến bà ấy tổn thương sinh lực nặng nề. Thứ hai, kỹ thuật y khoa hiện tại còn lâu mới có được sự phát triển như hậu thế, sự phát triển của y học vẫn còn đang ở một giai đoạn rất lạc hậu. Mấy năm nay còn có không ít bác sĩ ưu tú bị lãng phí mất, số còn sót lại khó tránh khỏi có hơi không đủ năng lực.

Điều này dẫn tới cuộc phẫu thuật lần này là vô cùng nguy hiểm

Có thể nói, nếu như phẫu thuật không thành công, vậy thì bà nội Ninh sẽ có khả năng rất lớn là chết ngay trên bàn mổ.

Nhưng nếu như bà ấy không phẫu thuật, bác sĩ lại kết luận bà ấy sẽ sống không quá ba năm.

Hoặc là phẫu thuật, thành công thì sẽ có thể sống thêm rất nhiều năm nữa, nhưng nếu thất bại sẽ chết ngay lập tức, hoặc là không phẫu thuật, chỉ sống thêm được ba năm cuối.

Hai quyết định khó khăn như thế, không ai trong vợ chồng Tô Hân Nghiên dám quyết định thay bà nội Ninh.

Họ không nỡ làm như vậy.

Cuối cùng vẫn là bà nội Ninh tự kiên quyết lựa chọn muốn phẫu thuật.

May mà cuối cùng kết quả là tốt, cuộc phẫu thuật thành công mỹ mãn, tình trạng hồi phục sau phẫu thuật của bà nội Ninh cũng rất suôn sẻ.

Biết được tình trạng của mẹ mình, cuối cùng tâm trạng vẫn luôn căng thẳng của Ninh Viễn Hàng mấy ngày nay cũng thoáng nhẹ nhõm một chút.

"Cực cho em rồi." Anh lại nói thêm một câu nữa.

Mấy ngày này Tô Hân Nghiên phải chạy suốt hai bên, lại còn chú ý công việc, mệt mỏi nên gầy đi nhiều. Cô vốn đã không mập mạp rồi, bây giờ vừa gầy xuống cả người nhìn càng nhỏ bé và yếu ớt hơn. Trong đáy mắt cô còn có chút màu xanh nhàn nhạt, có vẻ hơi tiều tụy.

Sự biến hóa rõ ràng như thế, làm sao Ninh Viễn Hàng không phát hiện cho được?

Anh không kìm được mà thấy xót xa cho vợ mình.

"Được rồi, anh trở nên cảm tính như vậy từ lúc nào đấy? Khiến em thấy không quen lắm đâu."

Lúc mới kết hôn với cô, người đàn ông này nổi danh cũng vì kiểu "cạy miệng cũng không lên tiếng", là loại nửa ngày chẳng nói được một câu, tính cách khó chịu, chỉ biết im lặng vùi đầu làm việc đấy.

Không biết anh đã trở nên ủy mị lải nhải như vậy từ lúc nào.

Chẳng lẽ là thời kỳ mãn kinh của đàn ông à?

"Mẹ." Tiểu Tại Tại đột nhiên non nớt mà thắc mắc: "Thời kỳ mãn kinh là gì?"

Cái đầu nhỏ đầy tràn mối nghi lớn.

Tô Hân Nghiên: "... Không có gì. Tại Tại có đói bụng không, mì sẽ được nấu xong nhanh thôi, con chờ một chút nhé!"

Cô cứng người, lúng túng nói sang chuyện khác.

Suýt nữa là cô đã quên mất, nhà mình vẫn còn một bàn tay vàng nhỏ hình người khác.

Để tránh bị cô bé con nhà mình "hãm hại" lần nữa, Tô Hân Nghiên dứt khoát xoay người chuyên tâm nấu mì, không nhìn thấy Ninh Viễn Hàng ở sau lưng đưa tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ đầy tóc mềm mềm của con gái, ánh mắt nhìn cô xẹt qua một tia vui vẻ.

Bị sờ soạng, Tiểu Tại Tại vô thức ngẩng đầu nhỏ lên. Vẫn như mọi ngày, cô bé không thể đọc được gì từ khuôn mặt ba mình.

Cô bé vừa mới phát hiện ra, rằng bản thân không đọc được khuôn mặt của ba.

Nhưng rõ ràng ba không phải là kiểu người "liệt cơ mặt" giống như mẹ. Ba sẽ mỉm cười dịu dàng với mình, sẽ nhìn mẹ với vẻ đầy xót xa... Ba có đủ các loại, các dạng biểu cảm.

Trong tình huống này, chỉ có thể chỉ ra là khả năng ẩn giấu tâm trạng của ba rất cao, vậy nên Tiểu Tại Tại mới không tài nào đọc được suy nghĩ của đối phương.

Tất nhiên cũng không phải là hoàn toàn không đọc được.

Cuối cùng thì miễn là người biết che giấu tâm trạng mình có tâm tư và tình cảm của người bình thường thôi, thì thỉnh thoảng họ cũng sẽ có lúc mất khống chế.

Lúc đối mặt với mình, anh trai, rồi cả mẹ, thỉnh thoảng Tiểu Tại Tại vẫn có thể nhìn ra được một, hai phần thông tin từ trên mặt ba cô bé.

Tuy nhiên cùng lắm cũng chỉ là tâm trạng đáp lại rất đơn giản thôi.

Vì dụ như "vui vẻ", "không nỡ", "yêu thích"... Đợi đã.

Những thứ này đều cực kỳ riêng biệt, chỉ có thể phân loại một cách đại khái, ví dụ một số người còn có thể được vẽ thành biểu đồ tròn rõ ràng. Đó là loại tình huống không thể xuất hiện trên người ba của Tiểu Tại Tại.

Chưa nói tới ba, ngay cả mẹ, trong tình huống có ý như thế, cũng có thể tự tránh được thuật đọc mặt của Tiểu Tại Tại.

Cách làm rất đơn giản, chỉ cần giấu kỹ biểu cảm trên mặt mình là được rồi.

Nhưng không phải ai cũng biết Tiểu Tại Tại có thuật đọc sắc mặt. Ai lại đi cố ý phòng bị một đứa bé bốn tuổi chứ?

Thấy con gái vẫn mở mắt thật to, nhìn mình chằm chằm đầy đáng yêu, đôi mắt Ninh Viễn Hàng nhìn ngược lại cô bé, tiếng nói không tự chủ được mà dịu xuống, cứ như sợ làm cô bé hãi lắm vậy.

"Tại Tại làm sao đó? Cứ nhìn ba mãi vậy?"

Chưa đợi Tiểu Tại Tại trả lời, Tô Hân Nghiên đã bưng một bát mì lớn nóng hổi đến cắt ngang cuộc nói chuyện này của hai ba con cô bé: "Đây là phần của anh, bưng ra ăn đi. Lát nữa em lại làm cho mấy đứa bé một ít thức ăn khuya."

"Được." Ninh Viễn Hàng một tay ôm con gái, một tay cần lấy bát mì, xoay người đi ngay ra ngoài.

Nhân lúc chồng mình không chú ý, Tô Hân Nghiên bèn ném cho con gái một ánh mắt cảnh cáo.

"Chú ý giữ cho kỹ cái bí mật nhỏ của con đó!"

Tiểu Tại Tại rụt cổ lại, le cái lưỡi nhỏ một cái, chôn mặt vào trong lòng ba, không dám làm hành động gì nữa.

"Tại Tại có muốn ăn mì không?" Ninh Viễn Hàng bưng mì ngồi xuống chỗ cái bàn vuông trong nhà, cầm đũa lên khuấy món mì.

Dựa theo lượng cơm ăn của anh, Tô Hân Nghiên nấu cho ăn một bát đầy mì và nhiều nước, bên trong còn có thêm hai cái trứng chiên.

Chắc chắn sẽ ăn no!

"A..." Tiểu Tại Tại không nói chuyện, há thẳng miệng ra đòi đút.

Ninh Viễn Hàng dùng đũa chia một cái trứng chiên ra làm mấy miếng nhỏ, chậm rãi đút từng miếng, từng miếng một cho con gái.

Trong miệng Tiểu Tại Tại toàn là trứng chiên thơm ngào ngạt, cô bé ăn tới mặt phình ra.

Ninh Hiên ở bên cạnh không kìm được mà nhìn chằm chằm em gái, khóe miệng như có một chút gì đó trong suốt chảy ra, thấy thòm thèm.

Thấy cậu con mình như vậy, Ninh Viễn Hàng còn định chia một cái trứng còn lại cho cậu bé, lại bị Tô Hân Nghiên bưng hai bát mì tới cản rồi.

"Anh ăn phần anh đi, phần của bọn chúng có đây rồi."

Phần ăn khuya của mấy đứa bé tương đối nhỏ, chỉ là đựng bằng cái bát cơm thông thường, tuy nhiên trong mỗi bát đều được bỏ vào một cái trứng chiên.

Cũng không tính là nặng bên này nhẹ bên kia.

Tô Hân Nghiên không giống một số người của mấy nhà khác trong thôn, có món gì ngon là đều dồn cho đàn ông trong nhà ăn hết, hoặc là đưa cho người lao động chính trong nhà, làm cho bọn nhỏ đói bụng mà nhìn với con mắt thèm thuồng ở bên cạnh.

Mấy đứa trẻ đều đang ở tuổi lớn, cần rất nhiều chất dinh dưỡng, không ăn nhiều chút sao được?

"Ninh Hàng, tự vào đây bưng mì đi." Ninh Hàn ở trong nhà bếp la to lên.

Cậu tự giác chạy tới giúp mẹ bưng mì, nhưng tất nhiên một mình cậu thì chỉ có hai cái tay, không thể bưng hết ba bát mì.

Nghe thấy tiếng anh gọi, Ninh Hàng để sách xuống, vội vã tới giúp.

Một nhà sáu miệng, ngồi khoanh gọn vào nhau ăn mì.

Để con gái không làm ảnh hưởng tới ba, Tiểu Tại Tại bị mẹ cưỡng chế đi ra khỏi lòng ba, tự ngồi cầm muỗng vớt mì.

Cô bé vẫn chưa dùng quen đũa.

Cô bé còn nhỏ, tay nhỏ, không cầm đũa được, chủ yếu là đến hiện tại vẫn chưa có loại đũa nhỏ chuyên để em bé dùng.

Lúc Tô Hân Nghiên nấu cơm xong thì tiện thể đun nước nóng.

Người một nhà ăn khuya xong thì xả nước tắm.

Mùa hè rất dễ xuất mồ hôi, chỉ cần không tắm một ngày thôi cũng đã thối gay mũi rồi.

Nước nóng là để cho mấy đứa bé dùng, cơ thể Ninh Viễn Hàng khỏe mạnh kiện tráng, tắm gội thẳng bằng nước lạnh thấy thoải mái hơn.

Tắm rửa xong, Tô Hân Nghiên bèn vội xua bọn nhỏ đi ngủ.

Theo thường lệ, bốn đứa bé dồn lên một cái giường lớn, anh tựa em em tựa anh mà ngủ chung.

Tô Hân Nghiên thấy bọn chúng như vậy thì cảm thấy nóng nực khủng khϊếp.

May mà buổi tối ở nông thôn cũng có phần mát mẻ, trái lại không khó chịu đến mức đó.

Thật ra trong nhà vẫn còn phòng trống, ít nhất không đến mức để cho bốn đứa trẻ ngủ chung.

Ngoại trừ gian nhà chính ở giữa, hai bên trái phải cộng lại thì vẫn còn bốn căn phòng có thể ở được, xa hơn bên ngoài một chút chính là nhà bếp, nhà vệ sinh và phòng chứa đồ lặt vặt. Ở giữa là sân.

Dưới phòng chứa đồ lặt vặt còn một tầng hầm nữa, bên trong chứa lương thực của cả gia đình.

Bốn căn phòng ngủ, bà nội Ninh ở một phòng, vợ chồng Tô Hân Nghiên một phòng. Còn hai phòng còn lại, lúc đầu Tô Hân Nghiên muốn kéo màn hay dựng ván gỗ gì gì đó để tạo thành bốn phòng nhỏ, cho mỗi một đứa bé đều có không gian riêng tư của mình.

Ai ngờ đâu Tiểu Tại Tại không chịu ngủ một mình, cứ khăng khăng ngủ cùng với mấy anh trai, cuối cùng không biết vì sao lại trở thành "giường ghép chung" cho bốn anh em ngủ với nhau rồi.

Nhưng chúng cũng ngủ như vậy được mấy năm rồi. Đợi bọn chúng lớn thêm một chút nữa, tất nhiên Tô Hân Nghiên vẫn phải để cho chúng ngủ tách nhau ra.

Trong phòng của hai vợ chồng.

Tô Hân Nghiên đang bận hạch toán sổ sách, Ninh Viễn Hàng thì đang sắp xếp lại hành lý mình mang về cùng.

Lúc về, anh mang theo một cái bao lớn. Bên trong ngoại trừ một bộ quần áo thay ra giặt sạch và một ít đồ dùng cá nhân thì hơn phân nửa không gian còn lại đều dùng để chất mấy thứ anh mang về cho người nhà.

Bấy giờ anh đang lấy từng món một ra bên ngoài.

Kẹo sữa Con Thỏ Lớn, cá đóng hộp, hoa quả đóng hộp, thịt bò khô, nho khô, đủ loại quả hạch, bánh bích quy... Toàn là thức ăn.

Trong lúc vô tình, Tô Hân Nghiên liếc mắt một cái: "Mấy thứ này là anh mua lúc trên đường đi à?"

Nơi đóng quân của Ninh Viễn Hàng là một chốn vắng vẻ, cũng không có ai bán kẹo sữa hay đồ hộp gì cả.

"Ừ, ở bên cạnh nhà ga trung chuyển có hợp tác xã cung tiêu."

Ninh Viễn Hàng chất chồng thức ăn lên cái bàn ở đầu giường, khiến cho cả một cái bàn vốn đã không lớn bị chiếm hết.

Ngay sau đó, anh lại tiếp tục lần mò trong cái ba lô, tìm trong một chốc thì móc ra một xấp dày tiền giấy, anh đưa hết nó cho vợ mình.

"Mẹ phẫu thuật tốn không ít tiền, em cầm số này đi, bù vào một số chi phí và tiền thuốc."

Phần lớn trong xấp dày này chỉ toàn là đại đoàn kết, ít nhất cũng xấp xỉ một nghìn đồng, đó là chưa nhắc tới vẫn còn những loại khác bên ngoài nữa.

Tô Hân Nghiên không từ chối, càng không hỏi tiền ở đâu ra, dứt khoát nhận lấy.

Trận bệnh này của mẹ chồng đã khiến họ hầu như tiêu hết sạch số tiền tiết kiệm trong nhà mấy năm nay, cô còn bỏ thêm không ít tiền riêng của mình trong đó nữa. Bây giờ gia đình thật sự cần tiền gấp, chồng đưa cô số này coi như là "rải mưa đúng lúc".