Chương 1: Tần Tích nhìn thấy cơ thể trần trụi của nam thần

Convert: Vespertine

Edit: Mạt Mạt | truyenhdt.com: MatDangCanhY

Khoảnh khắc bạn trai nhét thẻ phòng khách sạn vào tay Tần Tích, phản ứng đầu tiên của cô là cự tuyệt.

Đều là người trưởng thành, cô hiểu việc này ám chỉ điều gì, nhưng cô không muốn đáp ứng.

"Xin lỗi." Vậy nên sau khi Tần Tích sững sờ nửa giây, cô ngay lập tức lạnh mặt trả thẻ phòng lại cho Triệu Diệp Thành, nói: "Em còn có chút việc ở trường học, về trước."

Triệu Diệp Thành nóng nảy đuổi theo, kêu cô: "Tích Tích, Tích Tích, em nghe anh nói hết đã..."

Nhưng Tần Tích vẫn không quay đầu lại, cô leo lên một chiếc taxi, bỏ đi.

"ĐM!" Tần Tích vừa lên xe, Triệu Diệp Thành liền thay đổi sắc mặt, hắn đá bay một hòn đá ven đường, trực tiếp mắng: "Cũng chỉ là một con kỹ nữ dâʍ đãиɠ bị đàn ông chơi nát mà thôi, suốt ngày giả vờ cao lãnh[1] trước mặt tôi làm mẹ gì!"

[1] cao lãnh: lạnh lùng xa cách.

Hắn kết giao với Tần Tích đã gần một tháng, nhưng Tần Tích không cho hắn chạm vào còn chưa nói, mỗi lần hẹn hò cũng đều là lạnh mặt qua loa cho xong chuyện, hệt như bây giờ.

"ĐM ĐM ĐM!!"

Triệu Diệp Thành đứng ở cửa tiệm cà phê hùng hùng hổ hổ cả nửa ngày, sau đó mới lấy điện thoại ra, gọi cho Tần Tiêu Mạn, kể lại tình hình bên này.

Tần Tiêu Mạn là chị họ của Tần Tích, cũng là người giúp hắn theo đuổi cô.

"Làm sao bây giờ?" Triệu Diệp Thành hỏi Tần Tiêu Mạn "Tần Tích rất biết giả vờ, thẻ phòng cô ta cũng không nhận chứ đừng nói đến khách sạn cùng tôi."

Đầu bên kia điện thoại, Tần Tiêu Mạn vũ mị[2] cười, nói với Triệu Diệp Thành: "Yên tâm, anh chỉ cần đưa thẻ phòng tới đây, sau đó đến khách sạn chờ là được, Tích Tích bên này, tôi sẽ đi khuyên em ấy."

[2] vũ mị: duyên dáng xinh đẹp

...

Trên đường trở về trường học, Tần Tích cũng nghĩ đến việc có phải mình đã quá đáng rồi hay không. Trong suốt một tháng này, Triệu Diệp Thành đã cho cô đủ dịu dàng cùng tôn trọng, nhưng cô vẫn không có cách nào để tâm vào đoạn tình cảm này.

Càng không nói đến việc nhận thẻ phòng của Triệu Diệp Thành, đi khách sạn với hắn.

Chỉ cần nghĩ về cảnh tượng đó một chút thôi, Tần Tích sẽ buồn nôn không kiểm soát được.

"Tiểu thư." Tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu, lo lắng hỏi: "Cô bị say xe sao?"

Tần Tích không trả lời, chỉ khẽ nói: "Tìm một chỗ nào đó dừng xe đi, tôi sẽ xuống đây."

Tài xế gật đầu.

Sau khi trả tiền, Tần Tích mở cửa xe, bước xuống. Nói đến cũng khéo, chỗ tài xế dừng lại vừa đúng là trường trung học số 1 ở thành phố A, nơi cô học sơ trung[3] và cao trung[4].

[3] sơ trung: cấp 2

[4] cao trung: cấp 3

Nhìn đám học sinh trung học nhốn nháo rộn ràng trước cổng trường, lắng nghe tiếng nói cười vui sướиɠ của họ, sắc mặt Tần Tích trắng bệch, trong lòng cũng bắt đầu nhói đau.

Cô nhớ tới Lạc Hành Chu.

Lạc Hành Chu - người mà cô thích từ lúc sơ tam[5] đến đại học, người đã chiếm trọn toàn bộ thanh xuân của cô, khiến cô yêu thầm trong hèn mọn, một câu cũng không dám bước đến nói chuyện với anh, người mà hiện giờ đã trở thành vị hôn phu của chị họ cô, Tần Tiêu Mạn.

[5] sơ tam: cấp 2 ở TQ chỉ có 3 lớp, nên sơ tam là lớp 9.

"Lạc Hành Chu..."

Tần Tích nhẹ nhàng lẩm bẩm cái tên kia, hốc mắt cô đỏ hoe trong vô thức.

Một tháng trước, Lạc Hành Chu đính hôn với chị họ cô, Tần Tiêu Mạn. Tâm Tần Tích như tro tàn, ngay lúc này, Triệu Diệp Thành bắt đầu điên cuồng theo đuổi cô.

Ban đầu, Tần Tích không định đồng ý, nhưng Triệu Diệp Thành nói, từ hồi sơ trung hắn đã bắt đầu thích cô, yêu thầm cô rất nhiều năm, tới tận bây giờ mới dám nói ra, nguyên nhân là vì như vậy, Tần Tích mới có thể xúc động đáp ứng lời thổ lộ của Triệu Diệp Thành.

Lúc đó, Triệu Diệp Thành khiến Tần Tích nghĩ về chính mình. Cô cũng đã yêu thầm Lạc Hành Chu rất nhiều năm không phải sao, vậy tại sao cô lại không dám nói ra những điều đó?

Chỉ là bây giờ, cô đã không còn cách nào chính miệng nói cho Lạc Hành Chu nghe phần tình cảm sâu nặng trong lòng mình nữa rồi.

Bởi vì bây giờ Lạc Hành Chu đã là vị hôn phu của chị họ cô, Tần Tiêu Mạn. Sau này sẽ là anh rể của cô, quan hệ của họ sẽ chỉ là như vậy.

Không hơn.

Tần Tích giơ tay ấn lên đuôi mắt đỏ hồng, khóe miệng hơi giật, thu lại cảm xúc, khôi phục bộ dáng cao lãnh như ngày thường.

Ngay lúc này, Tần Tiêu Mạn gọi điện thoại tới, thanh âm của người phụ nữ dịu dàng vũ mị hàm chứa ý cười, hỏi cô: "Tích Tích, em có rảnh không? Chị muốn gặp em."

...

Tần Tích hẹn gặp Tần Tiêu Mạn ở một quán cà phê gần trường học, vừa thấy Tần Tích, Tần Tiêu Mạn đã bước tới thân mật ôm lấy cô, nhưng vẻ mặt của cô vẫn lãnh đạm như cũ.

"Chị tìm tôi có việc?" Tần Tích hỏi Tần Tiêu Mạn.

Tần Tiêu Mạn oán trách mà cười một tiếng, từ đầu đến chân đều mang vẻ phong tình không nói nên lời: "Như thế nào? Chị họ muốn gặp em, còn phải có việc mới được sao?"

Tần Tích bị nụ cười của cô ta làm cho lóa mắt.

Tần Tiêu Mạn thật sự rất xinh đẹp, hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh lùng của cô, Tần Tiêu Mạn vũ mị, hoạt bát, nhiệt tình, là kiểu mà đàn ông thích nhất.

Trách không được Lạc Hành Chu lại thích cô ta.

Tần Tiêu Mạn nói gì đó, nhưng Tần Tích không nghe rõ, cô chỉ thấy Tần Tiêu Mạn lấy ra thứ gì đó từ trong túi, đưa cho cô.

Là cái thẻ phòng mà vừa nãy cô đã trả lại cho Triệu Diệp Thành.

Tần Tích khó hiểu nhăn mày: "Chị, đây là...?"

"Em hiểu lầm Triệu Diệp Thành rồi." Tần Tiêu Mạn nhét cái thẻ phòng kia vào tay Tần Tích, giận dỗi nói: "Em đã nghĩ nhiều rồi. Em cho rằng Triệu Diệp Thành đưa thẻ phòng cho em là vì muốn lên giường với em phải không?"

Không đợi Tần Tích trả lời, Tần Tiêu Mạn lại ôm cô, bất đắc dĩ nói: "Ầy em gái ngoan của chị, em nghĩ kĩ một chút đi, hai người quen nhau bao nhiêu ngày rồi, Triệu Diệp Thành có chạm vào em hay phi lễ[6] em bao giờ chưa?"

[6] phi lễ: bất lịch sự, không tôn trọng người khác.

Tần Tích lắc đầu nói: "Không có."

"Vậy nên." Tần Tiêu Mạn nói: "Lần này Triệu Diệp Thành cũng chỉ là muốn cho em một bất ngờ mà thôi."

Tần Tích khó hiểu mà nhíu mày: "Tại sao lại cho tôi bất ngờ trong khách sạn?"

Tần Tiêu Mạn chắp hai tay lại: "Cái này chị không biết, nhưng đây là bất ngờ mà, nói ra thì làm sao còn là bất ngờ nữa."

Tần Tích vẫn có chút do dự.

Tần Tiêu Mạn lại nói: "Mấy ngày này, Triệu Diệp Thành đối xử với em như thế nào chắc em cũng ghi trong mắt tạc trong lòng, nhân phẩm của hắn, chúng ta đều rõ như ban ngày, nếu em không muốn, hắn nhất định cũng sẽ không ép buộc em. Hơn nữa, Tích Tích nhà chúng ta không phải là có Taekwondo phòng thân hay sao? Taekwondo của em lợi hại như vậy, cho dù Triệu Diệp Thành muốn cưỡng ép em đi chăng nữa, hắn cũng cưỡng ép không được, em nói có đúng không?"

Tần Tích vẫn đứng yên, không nói gì cả.

Đáy mắt Tần Tiêu Mạn ánh lên một tia tàn nhẫn, nhưng trên mặt vẫn rất dịu dàng: "Tích Tích, đừng nói là trong lòng em có người không thể bỏ xuống nha?"

Biểu cảm của Tần Tích quả nhiên buông lỏng: "Tôi không có!"

"Sao lại kích động như vậy chứ?" Tần Tiêu Mạn lại đưa thẻ phòng ra, cười với cô: "Nếu trong lòng Tích Tích không hề có người nào mà em không bỏ được, em và Triệu Diệp Thành lại là quan hệ bạn trai bạn gái, thế thì việc đi thuê phòng với bạn trai không phải rất bình thường sao? Kỳ thật chị vẫn không hiểu được em đang mâu thuẫn điều gì."

Tần Tích nhìn lớp trang điểm tinh xảo cùng đôi môi đỏ như lửa của Tần Tiêu Mạn, cuối cùng vẫn nhận lấy cái thẻ phòng kia.

"Vậy không phải tốt rồi sao." Tần Tiêu Mạn thân thiết nhéo nhéo mặt Tần Tích, đứng dậy nói: "Chị đi lấy cà phê cho em."

Tần Tích nửa là mất mát, nửa là bừng tỉnh gật gật đầu, hoàn toàn không chú ý đến lúc Tần Tiêu Mạn đưa lưng về phía cô, cô ta đã bỏ vào cà phê cái gì đó, còn lắc lắc.

Tần Tích hoảng hốt uống cà phê, sau đó được Tần Tiêu Mạn đưa đến cửa khách sạn.

"Chị sẽ không đưa em lên đâu."

"Được."

...

Tần Tích tự mình lên lầu, tới trước cửa phòng 8206, cô do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định đi vào nhìn thử, nhưng còn không đợi cô quét thẻ phòng, cánh cửa kia đã tự mở ra.

Là quên đóng sao?

Hay là cố ý để cửa cho cô?

Tần Tích đẩy cửa bước vào, bên trong vẫn bình thường, trang trí hệt như những phòng khách sạn khác, trông không có bất ngờ gì cả.

Thôi.

Tần Tích nghĩ, có lẽ cô không nên tới nơi này.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng tắm đột ngột mở, một người đàn ông trần trụi anh tuấn bước ra, vóc người anh cao ráo, dáng người hoàn mỹ, cơ bụng cùng cơ ngực đều hiện rõ trên cơ thể, ngay cả cái dươиɠ ѵậŧ khổng lồ phía dưới cũng như thể được thần thánh cố ý điêu khắc mà thành, hình dạng cùng màu sắc đều là ưu việt đến kỳ cục.

Tần Tích bị hormone nam tính đập vào mặt đến choáng váng, cô mềm nhũn chân lùi về sau vài bước, miệng đắng lưỡi khô mà gọi người đàn ông: "Xin lỗi... Lạc Hành Chu..."

Người đàn ông này không phải Triệu Diệp Thành, mà là nam thần cô đã yêu thầm rất nhiều năm - Lạc Hành Chu.

Tần Tích cũng không biết mình đang bị làm sao, cơ thể cô nóng ran và căng cứng, chỗ mềm mại dưới thân bắt đầu chảy ra một dòng nước ấm. Cô biết rõ rằng mình không nên ở đây, và việc mà cô cần làm lúc này là nhanh chóng bỏ đi mới phải, nhưng Tần Tích vẫn không thể động đậy, ánh mắt cô vô thức dừng trên người Lạc Hành Chu.

Sau đó tầm mắt của Tần Tích dừng lại ở căn dươиɠ ѵậŧ thô to của Lạc Hành Chu, thứ mà so với đám đàn ông Âu Mỹ còn ưu việt và mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.

Thật thô...

Thật lớn...

Thật muốn thứ to lớn này cắm vào hoa huyệt đang chảy nước của cô.

Nhưng mà không được, đây là vị hôn phu của chị họ cô.

Tần Tích choáng váng lắc lắc đầu, lại nói với Lạc Hành Chu một tiếng xin lỗi nữa, rồi định rời đi. Nhưng không hiểu tại sao, trên người cô thật sự không có chút sức lực nào cả, còn chưa đi được hai bước, Tần Tích đã mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.

Lạc Hành Chu bước tới chỗ cô.

Anh dùng ánh mắt âm trầm không rõ thần sắc đánh giá Tần Tích nửa ngày, cuối cùng đỡ căn dươиɠ ѵậŧ khổng lồ đã hoàn toàn cương cứng để vào bên môi Tần Tích.

Giọng nói từ tính trầm thấp của người đàn ông vang lên, là Lạc Hành Chu đang hỏi Tần Tích: "Muốn liếʍ không?"