Chương 1

“Đại Lang, ngươi đã trở lại.”

Tống Uyển Ngọc nghe được tiến đẩy cửa, ngẩng đầu, nhìn về phía thanh niên anh tuấn cao lớn.

Hứa Nhất Minh không dự đoán được trễ như thế nàng còn ở thư phòng xem sổ sách, bước chân tức khắc dừng lại, nói:

“Không đoán được tiểu nương còn ở thư phòng, Nhất Minh mạo muội.”

Hắn nói xong, liền phải lui ra ngoài, Tống Uyển Ngọc vội vàng đứng dậy.

“Đại Lang dùng thư phòng đi, ta về nghỉ ngơi.”

Tống Uyển Ngọc thu thập án thư, lại lấy áo choàng treo trên lưng ghế mặc vào, Hứa Nhất Minh nghe bên kia sột sột soạt soạt, nhịn không được ghé mắt xem nàng.

Tống Uyển Ngọc không tú mỹ bằng nữ tử bình thường, tuy làn da trắng nõn, ngũ quan lại có chút anh khí, vóc người cao, hành sự cũng quyết đoán, từ khi hắn cho nàng những cửa hàng, cư nhiên kinh doanh rất tốt, chọc đến Lý thúc đi theo Hứa Nhất Minh nói y trước mặt hắn, kêu hắn phòng bị nữ nhân này, ngàn vạn đừng bị nàng có thai tiểu thiếu gia tới tranh gia sản.

Hứa Nhất Minh nhìn chằm chằm sườn mặt Tống Uyển Ngọc nhu hòa dưới đèn, môi đỏ bừng, cổ trắng nõn mềm mại, nàng xoay người, tầm mắt lại rơi xuống trước ngực nàng.

Vải dệt mùa hạ thông khí, áo choàng tuy che khuất trước ngực, lại vẫn hiện ra hình dáng ẩn ẩn phập phồng. Ngực nàng vẫn như thiếu nữ, không song phong mãnh liệt như phụ nhân (phụ nữ đã có chồng). Hắn nghĩ, bởi vì không có nam nhân tưới nàng, làm nó lớn lên. Hắn hầu kết vừa động, trong lòng lửa nóng.

Tống Uyển Ngọc lại không phát hiện hắn dị thường, còn dặn dò:

“Đại Lang, ta nấu chè đậu xanh, ban đêm ngươi đói bụng uống một chút.”

Hứa Nhất Minh hơi chút quay đầu đi không nhìn nàng, lãnh đạm ừ một tiếng.

Hắn đối Tống Uyển Ngọc vẫn luôn là bộ dáng này, Tống Uyển Ngọc cũng không thèm để ý, lướt qua hắn ra cửa.

Hiện tại trong phủ, ai cũng biết lão gia bệnh đến giường cũng xuống không nổi, không sống được bao lâu. Đại thiếu gia Hứa Nhất Minh là dòng duy nhất Hứa phủ. Tuy Tống Uyển Ngọc gả cho Hứa lão gia làm vợ kế, bối phận cao hơn hắn, nhưng Hứa lão gia sớm đã không thể, nàng cũng không có khả năng có con nối dõi, chỉ có thể nhìn ánh mắt Hứa Nhất Minh sinh hoạt.

Việc hôn nhân này kỳ thật cũng thập phần vớ vẩn, cha Tống Uyển Ngọc là tiểu quan lục phẩm, thua tiền ở sòng bạc Hứa gia, còn bị bắt nhược điểm, mới không thể không gả nữ nhi cho nhà thương nhân, mà Hứa lão gia kỳ thật là nhìn trúng tiện lợi của thủy lộ kinh thương (con đường buôn bán hàng hải) Tống gia.

Hứa Nhất Minh chướng mắt loại thủ đoạn này, hơn nữa nghe nói phẩm tính Tống Uyển Ngọc không tốt, hắn không muốn cưới phiền toái về nhà cung phụng. Hứa lão gia sau lại nghĩ, Hứa Nhất Minh ngày sau nếu rất có tiền đồ, nữ nhi tiểu quan lục phẩm cũng có chút không xứng với con của hắn.

Bởi vậy việc hôn nhân này từ trên người nhi tử chuyển tới trên người lão tử. Mới đầu Tống lão gia nghe nói còn tới cửa làm ầm ĩ, trực tiếp chạy đến phòng ngủ mắng Hứa lão gia nằm trên giường không thể nhúc nhích không biết xấu hổ, thiếu chút nữa làm Hứa lão gia tức giận trực tiếp thăng thiên. Sau lại Hứa gia nhờ người hoà giải, tặng rất nhiều tiền bạc qua, Tống lão gia chết không đồng ý, kiên trì việc hôn nhân phải là Hứa Nhất Minh. Hứa Nhất Minh không muốn bức bách một lão phụ thân, nghĩ lộng tới giấy thông hành liền thôi, Hứa lão gia lại kiên trì muốn véo nữ nhi Tống gia trong tay, miễn cho Tống lão gia ngày sau tìm cớ đâm bọn họ.

Như thế từ năm trước giằng co đến cuối năm, qua năm Tống lão gia bỗng nhiên nhả ra, gả Tống Uyển Ngọc lại đây.

Hứa Nhất Minh dạo bước, ngồi trên ghế vừa rồi Tống Uyển Ngọc ngồi.

Trên bàn có chén trà Tống Uyển Ngọc uống qua, bên trong còn dư nửa chén trà, miệng chén in son môi đỏ nhạt.

Hứa Nhất Minh theo dấu son môi uống cạn nước trà dư lại, ngực hắn nóng bỏng, hạ thân gắng gượng. Hứa Nhất Minh nhớ tới khi hắn thay phụ thân nghênh đón tân nương, xốc lên khăn voan, đôi mắt Tống Uyển Ngọc doanh doanh như thu thủy, nhớ vừa rồi nàng mặc vào áo choàng, trước ngực lộ ra da thịt tuyết trắng. Nhớ nàng khi đi qua hắn mang theo làn gió thơm sâu kín, trên tay không ngừng loát động dươиɠ ѵậŧ, xoa nắn trứng, nghĩ nếu hắn lúc ấy không mạnh miệng như vậy, lúc này có thể muốn nàng làm việc này cho mình.

Khi đó ai có thể nghĩ đến hắn sẽ ở ngày phụ thân tái hôn đối mẹ kế nhất kiến chung tình, nào biết nàng nhu mỹ đa kiều như thế, ôn nhu đáng yêu, chặt chẽ bắt tâm hắn đâu?

Tống Uyển Ngọc trở lại tiểu viện mình, Lưu mụ mụ (bà vυ", cách gọi thân mật) là của hồi môn mang lại đây còn ở cửa chờ, thấy hắn trở về, vội vàng chào đón: “Phu nhân, rửa mặt nghỉ ngơi?”

Tống Uyển Ngọc gật gật đầu, Lưu mụ mụ đã kêu nha hoàn đi nấu nước ấm, đưa vào phòng rửa mặt.

“Phu nhân, sao xem sổ sách trễ như thế, đối thân mình không tốt.”

Lưu mụ mụ đi theo y vào, đóng cửa lại, mới cởi xuống áo choàng y, lại cởi đi tiểu sam cùng hạ váy, chỉ còn yếm cùng tiết khố.

Tống Uyển Ngọc nói: “Làm buôn bán tự nhiên phải vội chút, Đại Lang cũng trễ như vậy mới về, khi ta ra thư phòng, hắn mới vừa muốn bắt đầu xem sổ sách.”

Y nói, Lưu mụ mụ đã giúp y cởi bỏ dây yếm sau lưng, lộ ra một đôi vυ" tròn tròn, hơi hơi cong.

“Phu nhân đυ.ng tới đại thiếu gia?”

Lưu mụ mụ không khỏi cả kinh, lại nhìn thoáng qua y phục mùa hè khinh bạc, “Hắn không nhìn ra?”

Tống Uyển Ngọc không cho là đúng: “Đại Lang lười nhìn ta, như thế nào sẽ nhìn ra.”

Lưu mụ mụ nghĩ cũng phải, “Tống Uyển Ngọc” trước mặt nàng—— cũng chính là Tống Tĩnh Ngọc giả mạo tiểu thư tư bôn* gả tới, thân thể vốn dĩ đặc thù, bên ngoài so nam tử tầm thường nhu mỹ hơn nhiều. Vυ" tuy nhỏ lại xứng dáng người mảnh khảnh, chỉ cần không cởϊ qυầи, không người sẽ phát hiện dị thường.

(*bỏ trốn với tình nhân)

Lưu mụ mụ lo lắng nói: “Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền.”

(*xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” 谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船 – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền. Theo https://hoamanthien11.wordpress.com/2012/07/31/linh-nhan-le-chuong-8/ )

Y cười nói: “Mụ mụ không cần lo lắng như thế, hạ nhân trong phủ này ít, không thân thích, lão gia đã hồ đồ, Đại Lang lại muốn tránh ta, không dễ dàng bị phát hiện như vậy.” (Bị phát hiện ngay nè cưng)

Y cho Lưu mụ mụ cùng bọn nha đầu đi nghỉ ngơi, còn mình từ cửa nhỏ phòng ngủ đi vào phòng rửa mặt tắm rửa.

Ngày thứ hai, Tống Uyển Ngọc dậy sớm, làm theo phép đến viện Hứa lão gia trước, nhìn hắn vẫn muốn chết không sống mà nằm, như cũ phân phó bà tử trong viện một phen, lại đi nhà ăn dùng điểm tâm.

Lúc đến nhà ăn, Hứa Nhất Minh cũng vừa lúc lại đây, còn làm y vào: “Tiểu nương, thỉnh.”

Tống Uyển Ngọc nói: “Đại Lang khách khí.”

Kỳ thật Tống Uyển Ngọc không biết nên như thế nào cùng con riêng tuổi còn lớn hơn mình ở chung. Y rất ít đυ.ng tới Hứa Nhất Minh hỉ nộ, làm trong lòng y luôn thấp thỏm.

Người Hứa gia đơn giản, hạ nhân cũng ít, một phòng ăn lớn, trừ bỏ Hứa lão gia không thể nhúc nhích đưa đồ ăn vào trong viện, những người khác đều ở nhà ăn ăn cơm, chủ nhân ở trong, hạ nhân gian ngoài. Khi ăn cơm cũng không ai hầu hạ, không chú ý không câu nệ như Tống phủ.

Tống Uyển Ngọc nghe được bên ngoài vô cùng náo nhiệt, cảm thấy một bàn hai người trầm mặc tương đối thập phần xấu hổ, tìm lời nói:

“Đại Lang, ngươi đi sớm về trễ, thật vất vả, ăn nhiều chút.”

Hứa Nhất Minh nghe vậy ngẩng đầu liếc y một cái. Tống Uyển Ngọc thấy hắn kinh ngạc, tức khắc xấu hổ sắc mặt đỏ lên, vội vùi đầu uống cháo.

Một lát sau, Hứa Nhất Minh nói, “Đội tàu Đài Châu bên kia ra biển đã trở lại, chưởng quầy Trân Bảo Các chọn đồ đưa lên kinh, hôm qua tới cửa hàng.”

Tống Uyển Ngọc vội vàng nói tiếp, “Trách không được hôm qua Đại Lang vội đến trễ như vậy, hàng hải lần trước ở kinh thành bán một trận, lúc này lại muốn kiếm, Đại Lang thật là làm buôn bán tốt.”

Hứa Nhất Minh khựng lại, biểu tình không được tự nhiên khụ một tiếng:

“Ân.”

Hắn từ trong tay áo móc ra một hộp gấm tinh xảo, đưa qua, nói:

“Tiểu nương nhìn xem.”

Tống Uyển Ngọc cho rằng hắn muốn mình giám định, thưởng thức trân bảo, liền tiếp nhận mở ra, bên trong thế nhưng là một viên dạ minh châu lớn như nắm tay trẻ con, phát ánh sáng màu lam.

Y giật mình sờ sờ hạt châu, “Ta chưa bao giờ gặp qua lớn như thế, dạ minh châu sáng như vậy, không biết bán được bao nhiêu tiền.”

Hứa Nhất Minh nói: “Viên lần trước không lớn như vậy, nhà đấu giá ra mười vạn lượng bạc.”

Tống Uyển Ngọc thổn thức một tiếng, phủng hạt châu cẩn thận thưởng thức trong chốc lát, bỏ vào hộp đậy lại, đưa cho hắn.

Hứa Nhất Minh sửng sốt, không tiếp hộp, thốt lên hỏi: “Ngươi không thích?”

Tống Uyển Ngọc trăm triệu không thể ngờ được dạ minh châu giá trị liên thành* này Hứa Nhất Minh không phải kêu y nhìn xem mà là kêu y nhận lấy, mắt thấy Hứa Nhất Minh nhăn mày lại, y vội vàng nói:

“Quá quý trọng, ta cũng không phải công chúa hay nương nương, không dùng được.”

Mày hắn lúc này mới giãn ra, đẩy hộp qua: “Dùng được.”

Tống Uyển Ngọc không biết hắn làm cái gì, nhưng mình đang ở Hứa phủ, chỉ phải thuận theo ý hắn.

“Ta liền nhận lấy. Tâm ý Đại Lang, ta ghi nhớ trong lòng.”

Tay Hứa Nhất Minh đảo cháo khựng lại, như không có việc gì gật gật đầu.

Sau khi tặng dạ minh châu, Hứa Nhất Minh thường thường mang một ít lễ vật trở về, phát hiện Tống Uyển Ngọc không quá thích trang sức trân bảo, hắn ngược lại đưa chút tiểu ngoạn ý (đồ chơi nhỏ) hiếm lạ, không phải muốn Tống Uyển Ngọc thay hắn đi nói với Tống lão gia làm cái gì. Tống Uyển Ngọc mặt ngoài khen hắn lên trời, thực tế không hiểu ra sao.

Buổi tối Tống Uyển Ngọc vội xong trở về, Lưu mụ mụ không ngừng hỏi: “Không phải hắn phát hiện? Ngài không ở trước mặt hắn lộ ra dấu vết?”

Tống Uyển Ngọc nói: “Nếu hắn phát hiện, hẳn là từ ta muốn Tống phủ đưa đồ, ngược lại đưa ta làm gì?”

Lưu mụ mụ khẩn trương vô cùng: “Một khi bị phát hiện, ngài ngàn vạn cầu hắn, nếu nháo đến quan phủ, chúng ta đều phải treo cổ!”

Tống Uyển Ngọc cũng biết việc này không phải nhỏ, nói: “Ta đã biết.”

Y tống cổ Lưu mụ mụ đi nghỉ ngơi, còn mình đến phòng rửa mặt tắm gội.

——————————–

*Chỉ điển tích viên ngọc họ Hòa, nước Tần rất thích tìm cách chiếm đoạt nhưng bày mưu là đổi lấy 15 thành trì để dụ nước Triệu. Nước Triệu cử Lạn Tuơng Như sang nước Tần làm thuyết khách cuối cùng bảo vệ được viên ngọc không bị nước Tần chiếm đoạt.

Bạn có thể tham khảo điển tích này ở hồi 96 trong Đông Chu Liệt Quốc.

Về sau giá trị liên thành là để chỉ những vật có giá trị rất lớn.