Chương 1: Enigma

“Liễu Ứng Tinh! Bưu kiện của cậu!” Ông chú đưa thư đưa một kiện hàng cho Liễu Ứng Tinh.

Liễu Ứng Tinh cười nói cảm ơn, muốn vào nhà mở ra xem lại bị người đưa thư tò mò cản lại, hỏi: “Tôi thấy địa chỉ gửi thư là thủ đô tinh, là thư thông báo trúng tuyển của đại học thủ đô sao?”

“Đúng vậy, vận khí tương đối tốt.” Liễu Ứng Tinh khiêm tốn cười cười.

Người đưa thư đưa ngón cái với cậu: “Biết tranh đua đó, anh trai của cậu cũng có thể yên tâm rồi.”

Liễu Ứng Tinh khách khí mà ứng phó vài câu, tiễn người đưa thư đi rồi đóng cửa lại.

Rầm —— Cánh cửa bị đóng lại, Liễu Ứng Tinh tựa leng lên tường ngã xuống mặt đất, chỉ còn năm tháng nữa thôi cậu sẽ vĩnh viễn mất đi anh trai mình.

Càng đến gần cái ngày đó, cậu càng không dám nghe bất kỳ chữ nào liên quan đến “Anh trai”, đó là bom hẹn giờ chôn sâu trong lòng cậu, thời gian đếm ngược vừa kết thúc sẽ nổ tung.

Qua thật lâu, ánh mặt trời bên ngoài không thể chiếu vào trong phòng nữa, Liễu Ứng Tinh chậm rãi dựa vào tường đứng dậy, sờ soạng mặt tường tìm công tắc đèn, chậm rì rì mở bưu kiện ra.

Đồ vật bên trong không nhiều lắm, một phần thư thông báo trúng tuyển, một vé tàu đi đến Thủ Đô Tinh, còn có một vòng đeo tay trí năng.

Vài dòng chữ cứng cáp hữu lực viết giấy báo trúng tuyển đại học thủ đô, rõ ràng khoa học kỹ thuật hiện tại đã tiên tiến như thế lại ra vẻ yêu văn hóa cổ, phong cách thiết kế của thư trúng tuyển cũng nghiêng về hướng phục cổ.

Liễu Ứng Tinh dựa theo hướng dẫn mà điền thông tin, kích hoạt vòng tay, nghiệm chứng vé phi thuyền với nhân viên.

Giới tính phân hóa thành ABO khiến cho một bộ phận nhỏ nhân loại biến thành Alpha có được tinh thần lực cường đại có thể đột phá đủ hạn chế, vượt qua mấy vạn tinh cầu, cờ của đế quốc cũng được trải rộng trong biển sao cuồng cuộng.

Mà trong đó có Enigma có tinh thần lực phi thường, chỉ một người cũng có thể đủ để chống lại toàn tinh cầu, thậm chí là cả tinh hệ.

Bên trên biển sao này là Thủ Đô Tinh, là hành tinh đầu tiên do tổ tiên xây dựng nên, khi khoa học kỹ thuật ở những hành tinh khác còn lạc hậu thì nơi đó đã bước vào thời đại công nghiệp hùng mạnh.

Nhưng vậy cũng không ảnh hưởng đến mức lộng lẫy của Thủ Đô Tinh, giống như hoa viên của Babylon cổ đại, viên tinh cầu nhân tạo này là thủ đô huy hoàng của đế quốc, mùa xuân thoải mái, thổ dưỡng dồi dào, cung điện lộng lẫy, những ánh sao đã mất lại lần nữa lập lòe dưới bầu trời đêm, đó là chiến công hiển hách của đế quốc.

Quê nhà của Liễu Ứng Tinh vẫn cằn cỗi, lạc hậu như cũ, giống như bị người đời quên mất, cướp bóc, thậm chí là sự kiện bạo lực cũng thường phát sinh ở khu vực này.

Người sống ở đây đều cầu mong con mình là Alpha hoặc Beta, Omega nhỏ yếu không thích hợp sinh sống ở hoàn cảnh dơ bẩn này.

Khi Liễu Ứng Tinh tìm công việc làm thêm ở nhà bên cạnh, kiếm chút tiền sinh hoạt, thời gian nghỉ hè dần bước vào hồi kết, vòng tay bỗng nhắc nhở cậu ngày mai có thể lên phi thuyền xuất cảng, cần phải đến sớm.

Hành lý cần phải thu thập cũng không nhiều lắm, Liễu Ứng Tinh đắp vải chống bụi lên những đồ vật trong nhà, sau này không biết đến khi nào mới có thể trở về.

Nếu thuận lợi thì cuối năm cậu sẽ trở lại nơi này gặp anh trai, Liễu Ứng Tinh biết đây gần như là chuyện không có khả năng, đế quốc không có tiền lệ khai ân cho tội phạm tử hình, nhưng cho dù chỉ là một tia hy vọng mỏng manh, cậu cũng muốn liều một lần.

Nơi này không có trạm không gian, Liễu Ứng Tinh chỉ có thể ngồi xe buýt đến một khu khác, cho nên cậu đã sớm xuất phát, mua một cái bánh ở viên đường để lấp bụng.

Chủ quán nhận ra Liễu Ứng Tinh, vừa làm bánh vừa tán gẫu với cậu: “Hôm nay đi Thủ Đô Tinh sao?”

“Đúng vậy, hôm nay lên thuyền.” Liễu Ứng Tinh trả lời.

“Lợi hại lợi hại, thực sự có tiền đồ.” Bà cụ đưa chiếc bánh được cho nhân nhiều đến gấp đôi cho cậu.