Chương 1: Tiền Thân

Núi Trường Bạch là khởi nguyên của sông Áp Lục, sông Tùng Hoa và sông Đồ Môn.

Đây cũng là nơi sinh ra của người Mãn Châu và là ngọn núi thiêng • văn hóa của Mãn tộc.

Hai chữ "Trường Bạch" có một ngụ ý tốt đẹp, đó là "Trường tương thủ, đáo bạch đầu". Nó đại biểu cho sự khát khao, ca ngợϊ ȶìиᏂ yêu trung thành và viên mãn của mọi người.

Đỉnh Thiên Văn Phong trên núi Trường Bạch có hình dáng giống như mỏ của chim ưng, phạm vi trải dài đến tận Thiên Trì, cho nên nó còn có tên là Đỉnh Ưng Chủ.

Đỉnh núi được hình thành từ núi lửa phun trào, phù thạch (Đá bọt) góp phần rất lớn trong việc cấu thành nên ngọn núi. Nhờ phù thạch màu xám trắng cùng vàng nhạt, mà tạo nên một cảnh tượng kỳ ảo đến không ngờ.

Ở phía đối diện với Thiên Trì, có một vách đá, nhìn từ xa có màu bạc như tuyết, trộn lẫn với đá thạch cao và xỉ núi lửa, tựa như ngọc hoàn châu thúy được khảm trên đó.

Thiên Văn Phong khí thế hùng vĩ, xưa nay luôn là địa điểm lý tưởng nhất để ngắm toàn cảnh Thiên Trì, tuy nhiên việc leo lên núi lại không hề dễ dàng, bởi vì phù thạch rất trơn trượt. Mặc dù hiểm trở như thế, nhưng hứng thú của du khách dành cho nó vẫn không hề giảm.

Một lão đạo sĩ mặc áo khoác lông chồn, trèo lêи đỉиɦ Thiên Văn Phong như thể đang đi trên đất bằng, hơn nữa không phải ban ngày, mà là ban đêm.

Nguyệt trầm tinh lượng (Trăng chìm, sao sáng), bầu trời đêm đen như mực, được bao phủ bởi những ánh tinh quang cùng làn gió từ nơi xa thổi tới, mang theo hương hoa nhàn nhạt.

Hôm nay là 1/5, ngày mai du khách dưới chân núi sẽ lên đây.

Lão đạo sĩ tới sườn núi vừa lúc màn đêm vừa buông xuống, trên sườn núi có một ngôi Đạo quan cùng một vài trang trại chăn nuôi đang sinh sống và bọn họ đang chuẩn bị tiếp đón du khách vào ngày mai.

Thời điểm lão đạo sĩ tiến vào không kinh động mọi người, ngay cả chó cũng không sủa, lặng lẽ tiến vào cổng Đạo quan.

Sau khi tắm rửa xong, bình ổn khí tức, nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa ra, phía bên kia cánh cửa là một phòng ngủ riêng biệt, trong phòng có một cái giường nhỏ, một cái ghế, một cái bàn làm việc cùng một nửa bức tường đặt toàn là sách.

Trên giường có một người đang nằm ngủ rất say, lão đạo sĩ ngồi bên giường nhìn một lúc lâu, tự lẩm bẩm: "Luyến tiếc a! Thật sự luyến tiếc a! Nhưng ta lại không thể không cho con đi, đây là số mệnh của con. Ta đã sống quá lâu rồi, cũng cảm thấy mệt mỏi, đồ đệ a, tương lai sau này của con đành phải tự dựa vào con vậy."

Người nọ trở mình, lão đạo sĩ hoảng hốt, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Thông qua ánh đèn có thể thấy người nằm trên giường là một thanh niên, gương mặt còn mang nét hơi trẻ con, xen lẫn giữa thiếu niên cùng thanh niên. Không biết cậu mơ thấy cái gì, mà khóe miệng khẽ nhếch lên.

Sáng sớm hôm sau, lão đạo sĩ đang ngủ bù, bị đánh thức: "Sư phụ, nên thức dậy rồi!"

"Mấy giờ rồi?" Lão đạo sĩ đứng dậy, không nằm lười trên giường nữa, lúc rửa mặt còn hỏi đồ đệ mấy giờ.

"Đã 6:00." Thanh niên sốt ruột nói: "Sư phụ, chuông buổi sáng hôm nay người gõ hay là con gõ?"

"Con đi đi." Lão đạo sĩ chỉ ra bên ngoài: "Gõ xong trở về, ta có chuyện muốn nói với con."

"Vâng, sư phụ." Thanh niên nhanh chóng chạy ra ngoài, búi tóc nhỏ trên đầu lắc lư qua lại, có chút đáng yêu.

"Đông..."

"Đông..."

Tiếng chuông vang lên, vừa đúng lúc mặt trời ló dạng. Lão đạo sĩ đứng ở chỗ cao, hít một hơi thật sâu, một luồng khí màu tím rất mỏng được hút vào trong thân thể: "Ai, mây tím càng ngày càng ít đi, không biết ta còn có thể trụ được bao lâu."

Gõ chuông xong, thanh niên tới phòng bếp, bưng điểm tâm sáng lên. Bởi vì Đạo quan nhỏ, chỉ có hai sư đồ bọn họ sống ở chỗ này, cho nên cũng không có đầu bếp nấu ăn. Lão đạo sĩ cùng đồ đệ phải tự kiêm chức đầu bếp, người làm vườn, quét dọn và bảo vệ Đạo quan. Sau khi ăn sáng xong, thanh niên dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ.

Lão đạo sĩ gọi thanh niên: "Đạo Miểu, ta có chuyện muốn nói với con, đến Tam Thanh điện."

Trong mỗi Đạo quan đều có một gian Tam Thanh điện, nơi này thờ phụng chính là tượng Tam Thanh Đạo Tổ.

"Sư phụ, người nói đi."

Đến Tam Thanh điện, thấp ba cây hương lớn, Đạo Miểu cùng lão đạo sĩ cùng nhau khoanh chân xếp bằng mặt đối mặt ngồi trên bồ đoàn (Đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ).

"Con đã 20 tuổi rồi. Tháng 2 vừa rồi ta đã tổ chức lễ mão cho con, hiện tại con đã thành niên." Lão đạo sĩ nheo mắt nhìn đồ đệ trước mặt.

"Vâng, sư phụ, con đã thành niên." Đạo Miểu cười đặc biệt rạng rỡ.

"Lúc đó ta đã bói cho con một quẻ, con còn nhớ không?" Lão đạo sĩ vung phất trần.

"Nhớ rõ!" Đạo Miểu nghi hoặc nhìn lão đạo sĩ: "Nhưng người lại không nói với con, cũng không cho con xem quẻ bói, làm con ở trong phòng buồn bực hết ba ngày."

"Đó là vì ta bói mệnh tương lai cho con." Lão đạo sĩ lại vung phất trần.

"À." Đạo Miển kinh ngạc, im lặng nghĩ: "Người trong Đạo gia, không thể tự bói mệnh tương lai của chính mình."

"Con rời khỏi Đạo quan, xuống núi đi." Lão đạo sĩ lạnh lùng nói: "Hôm nay chính là ngày hoàng đạo, mọi việc đều thuận lợi, lát nữa con đi thu dọn đồ đạc đi."

"A?" Đạo Miểu mở to hai mắt: "Chuyện này...tại sao? Sư phụ, người không cần Đạo Miểu nữa sao?"

"Cần a!" Lão đạo sĩ bất đắc dĩ nói: "Nhưng con không thể ở lại đây nữa, mau xuống núi đi. Số con có kiếp nạn, chỉ có quý nhân định mệnh mới có thể hóa giải được, có quý nhân thì có mệnh. Tuy rằng mệnh chú định tam thiếu ngũ ác, con lại phạm phải một trong năm điều ác đó, chính là cô đơn cùng góa vợ. Nhớ lấy, vị quý nhân định mệnh kia cũng cần con giúp đỡ, nhưng hai con sẽ phải chia lìa ba lần, ba lần qua đi, thì mọi việc sẽ đại cát đại lợi."

"Vâng, sư phụ." Đạo Miểu không dám cãi lại, mắt đỏ hoe, đi thu dọn đồ đạc. Kỳ thật cậu cũng không có cái gì để thu dọn cả.

Sư phụ nói cậu là cô nhi, được ông nhặt về nuôi dưỡng, khi cậu được 3-5 tuổi thì theo sư phụ niệm Đạo Đức Kinh. Lúc học tới cao trung, cậu được nhận vào học ở Học viện Đạo giáo và tốt nghiệp sớm hơn hạn định. Mà một đứa trẻ như cậu, được Đạo gia nuôi dưỡng từ nhỏ, thì kiến thức về Đạo gia đã khắc sâu vào trong xương tủy.

Năm 12 tuổi, cậu đã bắt đầu theo sư phụ học những điều này, chỉ là cậu chưa từng thấy được ví dụ thực tế.

Đạo Miểu lấy vài bộ đạo phục, xếp vào trong túi hành lý, cứ như vậy xách ra.

"Đây là Kim Tiền Kiếm, bây giờ ta giao nó cho con." Lão đạo sĩ đưa cho Đạo Miểu một thanh kiếm màu xám, giống như dùng tiền đồng cùng chu sa tuyến tạo thành.

"Sư phụ." Đạo Miểu hết sức kinh ngạc.

Người khác không biết, nhưng cậu biết rõ, tiền đồng trên thanh Kim Tiền Kiếm này thật sự được đúc bằng vàng thật, không biết dùng gân động vật gì, ngâm trong chu sa tạo thành chu sa tuyến, sau một thời gian dài tích góp, mới tạo ra được pháp khí này.

"Còn có một bộ đạo phục màu tím." Lão đạo sĩ lại đưa cho Đạo Miểu một bộ đạo phục mới, không biết màu gì, nhưng mơ hồ có ánh sáng màu tím nhạt hiện lên.

Đạo Miểu càng thêm kinh ngạc.

"Còn có đào mộc phù, cho con hộ thân." Lão đạo sĩ lại đưa cho Đạo Miểu một cái mộc phù màu vàng sẫm được chế tác bằng gỗ đào đeo lên cổ: "Nhớ kỹ, vật này, vô luận con làm gì, cho dù là đi tắm, cũng không được tháo xuống."

"Con biết rồi, sư phụ." Đạo Miểu vội vàng cúi đầu, để lão đạo sĩ đeo cho cậu.

"Còn có cái này." Lão đạo sĩ lấy ra một tấm lệnh bài đồng thau, một mặt khắc long đằng hổ nhảy đồ, một mặt khác lại khắc ba chữ "Thiên sư lệnh".

Đạo Miểu không biết ba chữ kia, chúng được viết rất đặc biệt, cậu khó hiểu nhìn lão đạo sĩ.

"Nếu có chuyện gì đó không giải quyết được, con có thể mang lệnh bài này đến Long Hổ Sơn, tìm truyền nhân thiên sư đạo, đưa nó ra, tự khắc bọn họ sẽ hiểu. Chỉ cần bọn họ thừa nhận mình là truyền nhân thiên sư đạo, thì không thể không ra tay giúp đỡ con." Lão đạo sĩ sờ mặt Đạo Miểu: "Còn có mấy vị khách trung niên từng tới đây tìm ta vài lần, mà con đã gặp, nhớ không?"

"Nhớ rõ." Đạo Miểu gật đầu.

"Tất cả bọn họ đều ở đây...có một số quyền lực nhất định ở thủ đô. Nếu con cần người giúp đỡ, cũng có thể đi tìm bọn họ. Đây là số điện thoại, gọi qua nói con là đồ đệ của Trương đạo nhân, bọn họ sẽ biết." Lão đạo sĩ lại đưa cho Đạo Miểu một cuốn sổ số điện thoại: "Hôm nay có năm giờ tốt, giờ Sửu đã qua, giờ Dần cũng là giờ lành, cho nên hiện tại ta mới ngồi ở đây cùng con nói chuyện này. Vậy còn lại chính là giờ Mùi, chẳng qua là trung, giờ Thân là tốt nhất, mà giờ Dậu cũng là giờ lành, nhưng qua giờ Dậu chính là hung. Con nhất định phải tìm được vị quý nhân định mệnh đó, nắm bắt thật chắc cơ hội, cùng theo quý nhân trở về."

Thời vận hôm nay là ngày tốt, ngày hoàng đạo, gặp quý nhân định mệnh.

"Vâng, sư phụ." Đạo Miểu nhanh chóng cất những món mà lão đạo sĩ cho mình đi.

"Sao may mắn của hôm nay chính là Thiên Hỉ, Thiên Y, Thiên Xá cùng Mẫu Thương." Lão đạo sĩ lau nước mắt cho Đạo Miểu: "Mong đồ đệ của ta mỗi ngày đều được vui vẻ Thiên Hỉ, ốm đau Thiên Y, tha thứ Thiên Xá cùng Mẫu Thương thương tiếc."

"Đồ nhi Đạo Miểu, tạ ơn ân dưỡng dục bấy lâu nay của sư phụ." Đạo Miểu quỳ xuống hướng lão đạo sĩ dập đầu ba cái: "Đời này của con, còn có thể quay về được nữa không?"

"Phải xem ý trời!" Lão đạo sĩ không đỡ Đạo Miểu đứng dậy: "Hiện tại đi ra ngoài, thấy cái gì dùng được thì cứ việc mang đi. Ta sẽ không keo kiệt."

"Vâng, sư phụ." Đạo Miểu đứng dậy, đi ra ngoài, xoay người đóng cửa Tam Thanh điện lại, ngăn cách lão đạo sĩ cùng chính mình.

Đạo Miểu lau nước mắt, từ khi sư phụ tổ chức lễ mão cho cậu, thì cậu đã biết, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, như thể nó đã được định trước trong tương lai.

Cậu luôn cảm thấy như thế!

Đạo Miểu tới phòng bếp lấy gạo nếp lâu năm, cùng bút mực và giấy đã chuẩn bị sẵn cho cậu trong phòng lão đạo sĩ. Trong đó giấy có một bó lớn, bút đều là loại tốt nhất, còn có mực, mực chu sa cùng nghiên mực đỏ.

Sau đó, Đạo Miểu đi tới phòng chứa củi, cho tất cả chu sa tuyến dùng để buộc củi vào túi của mình. Rồi đến giường lão đạo sĩ, đem túi phúc ông giữ lại cho cậu cũng đều mang theo trên người.

Buổi trưa, Đạo Miểu ăn bữa cơm cuối cùng ở đây, dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp. Sau đó ngồi ở ngưỡng cửa chờ giờ lành tới, còn lão đạo sĩ không ăn cơm, cũng không rời khỏi Tam Thanh điện.

Đợi đến giờ Mùi, Đạo Miểu đứng dậy, xách túi hành lý, bước từng bước một đi ra khỏi cổng Đạo quan.

Đạo Miểu quay đầu lại, nhìn vào bên trong, nhưng không thấy rõ, do nước mắt đã làm nhòe đi cảnh vật bên trong Đạo quan.

Cuối cùng, Đạo Miểu vẫn mang theo rất nhiều thứ, rời khỏi nơi mà cậu đã sống từ nhỏ đến lớn.

Trên sườn núi không có trạm xe buýt, vì vậy Đạo Miểu phải đi bộ xuống núi mới có thể bắt xe.

Muốn đi, phải mất ít nhất bốn tiếng!

Đạo Miểu có chút sốt ruột, may mà có một chiếc xe công nông đi ngang qua, nhận ra Đạo Miểu, hai người đều là hàng xóm ở chung một nơi: "Đạo Miểu, lên xe đi, sao xuống núi cũng không nói một tiếng, tôi chở cậu đi một đoạn."

"Ai!" Đạo Miểu vui vẻ lên xe: "Cảm ơn anh Lưu!"

"Ân, cảm ơn cái gì, đều là hàng xóm với nhau mà." Nhà của Lưu Giang mở một trang trại chăn nuôi ở trên sườn núi, đó cũng là nơi dành cho du khách tạm thời dừng chân nghỉ ngơi.

Xe đến thành phố dưới chân núi, Đạo Miểu cùng Lưu Giang tách ra. Cậu nhìn đồng hồ đã trôi qua mất hai tiếng, giờ Mùi đã qua, bây giờ chính là giờ Thân, giờ lành!

--------o0o--------

Hết chương 1