Chương 35: Ra oai phủ đầu

Cho đến khi Tần Minh xuống bãi đỗ xe anh cũng không gặp nhóm Lý Mộng và Dương Uy, Tống Dĩnh đã đợi ở bên cạnh chiếc Rolls– Royce dài của anh.

Tất nhiên đống lộn xộn đã xảy ra ở tòa nhà Thế Kỷ không cần Tống Dĩnh ra tay giải quyết, Tống Dĩnh dặn dò tổng giám đốc tòa nhà xử lý là được rồi, dù sao thì cô ta cũng là thư ký thân cận của Tần Minh mà.

Lên xe, Tống Dĩnh đưa đơn chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhϊếp Thị, được chuyển giao cho một công ty quản lý ngân sách dưới tên tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ.

Tần Minh nhận lấy đơn chuyển nhượng đã làm mất, nói: "Hiệu suất lần này rất nhanh, tốt lắm.”

Tổng Dĩnh hiểu ý, cười nói: “Cảm ơn lời khen của cậu chủ."

Tần Minh dựa vào ghế, hỏi: “Giờ cũng sắp đến giờ rồi, đội thợ săn đã quyết định địa điểm chưa?”

Tống Dĩnh đang định nói thì điện thoại Tần Minh vang lên. Tần Minh thấy số điện thoại lạ, hơn nữa cũng không phải là số điện thoại bình thường mà là một chuỗi văn bản đã được mã hóa ký tự.

Sau khi anh nhận, điện thoại truyền đến giọng nói yếu ớt thâm trầm của Thường Hồng Hi: “Tần Minh, tối nay con sẽ gặp các lãnh đạo cấp cao cốt cán của đội thợ săn Hoa Hạ sao?”

Tần Minh đáp: “Đúng vậy, ba nuôi."

Thường Hồng Hi nói: "Vẫn nên giao cho ba đi, con vẫn không đủ thành thục, giờ mà con đi gặp bọn họ thì con sẽ bị họ chơi đến nỗi không còn thừa khúc xương nào.”



Tần Minh nhàn nhạt cười: “Ba nuôi, từ lúc con ký vào đơn thừa kế tài sản của ba thì con đã biết ba giỏi giang thế nào, sức phản công của con mạnh hơn. Con đã đọc một số tài liệu ba đưa cho con rồi, ở Trung Đông và châu Phi ba có vài lính đánh thuế, con e họ cũng chỉ là một phần sức mạnh trong tay ba mà thôi. Sợ là những đội thợ săn trong Hoa Hạ cũng chưa phải là tất cả, nếu ngay cả họ mà con còn không chinh phục được, sau này ba đi rồi con cũng chẳng còn ai bảo vệ nữa, vậy thì có khác gì con cũng tiêu đời đâu. Cho nên, chinh phục thuộc hạ cũ của ba càng sớm thì càng có lợi cho con. Dù sao thì thuộc hạ của ba ở khắp trên thế giới, Hoa Hạ chỉ là một phần trong đó thôi đúng chứ?"

Đầu kia điện thoại rơi vào im lặng, sao đó Thường Hồng Hi bật cười: “Tên nhóc này được đấy nhỉ, mặc dù bản lĩnh thì chẳng có bao nhiêu nhưng trong lòng lại nhìn thấu như gương. Vậy để ba xem thử tối nay con bản lĩnh thế nào.”

Cúp điện thoại, Tần Minh thở dài một hơi, áp lực của anh không hề nhỏ.

Nhưng anh không sợ, chiến đấu quyết liệt. Tần Minh chưa từng sợ ai, nếu lúc nhỏ anh không đủ mạnh mẽ thì có lẽ anh và Dương Uy đã bị đánh chết lâu rồi.

Tần Minh ngồi trên xe lật xem tài liệu có liên quan đến các thành viên đội thợ săn, càng xem thì sắc mặt càng u ám. Những doanh nhân như Thích Vân Đông hay Hầu Khánh thì dễ ứng phó rồi, dù sao thì họ đều là doanh nhân, quan tâm đến lợi ích của tiền bạc và địa vị hơn, thường thì những thứ này có thể tác động đến họ.

Còn đội thợ săn đều là những người trên tay đã nhuốm máu, thậm chí còn liều lĩnh, theo những tài liệu mà Thường Hồng Hi cung cấp thì họ không phải là nhóm người dễ dàng phục tùng.

Tần Minh hỏi: “Họ gửi địa điểm nơi dùng bữa chưa?"

Tống Dĩnh hơi ngượng ngùng nói: “Cậu chủ, tôi đang muốn nói với cậu chuyện này. Họ chưa gửi địa chỉ, tôi đã giục nhiều lần rồi nhưng họ viện đủ lý do lấy lệ. Đã hơn bốn giờ rồi, nếu không gửi địa chỉ thì chúng đi thế nào được? Đợi đến lúc tan ca giờ cao điểm sẽ kẹt xe.

Tần Minh đan chéo tay vào nhau, lẩm bẩm: “E là đang ra oai phủ đầu rồi. Này, nói đến cũng buồn cười thật. Lúc nhỏ tôi đánh nhau với người ta thường sẽ hẹn địa điểm từ hôm trước, nhưng tôi cố ý không nói, để đối phương sốt ruột, sau đó sẽ tìm tôi khắp cả thị trấn. Đợi đối phương tìm mệt rồi thì tôi mới xuất hiện, biết tại sao không?”

Tống Dĩnh lắc đầu, tỏ ý mình không biết.



Tần Minh cười nói: “Cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là muốn chơi đối phương thôi. Thể hiện địa vị của mình, không để đối phương xem thường, cũng là hạ bệ đối phương.”

Một người đàn ông cười khẩy nói: “Vậy cũng không thể trách tôi được, người nói chuyện với cô là quản lý của chúng tôi, người ký hợp đồng với cô là thư ký, tôi là người chịu trách nhiệm đòi nợ. Muốn trách thì phải trách cô lúc đó vội lấy tiền mà không đọc kỹ hợp đồng. Nếu không có tiền trả thì cô phải thực hiện theo điều khoản trong hợp đồng, làm theo công việc mà chúng tôi sắp xếp cho cô, kiếm thù lao để trả tiền…”

Bạch Ngọc Thuần giận run cả người, kinh ngạc nói: “Các người nói một đằng làm một nẻo, lá mặt lá trái, lừa dối tôi. Các người đúng là vô liêm sỉ, lừa đảo.

Người đàn ông đắc ý cười: “Chúng tôi chỉ làm theo hợp đồng thôi. Nếu cô có thể trả tiền thì chúng tôi cũng không thể làm gì cô được đúng không? Cô không có tiền thì đừng nói nhảm nữa, đến quán làm công chúa trong phòng đi, với sắc đẹp này của cô chắc là có thể kiếm được không ít đậu. Nếu cô còn trinh, thể hiện tốt, nói không chừng hôm nay là có thể kiếm được cả chục nghìn rồi. Chẳng mấy chốc mà trả hết nợ ấy chứ.”

Bạch Ngọc Thuần vừa nghe thấy đến quán ba làm công chúa trong phòng, thế chẳng phải đang bán thân à?

Bạch Ngọc Thuần bất ngờ há miệng cắn mấy người đàn ông đòi nợ, mấy người đàn ông đó không đề phòng nên đau đớn hét lên. Nhân cơ hội này, Bạch Ngọc Thuần dùng sức thoát khỏi khống chế, quay đầu chạy ngay lập tức.

Tần Minh đứng ở cách đó không xa thấy Bạch Ngọc Thuần có thể chạy thoát, thầm nói cô gái này quả là rất cừ.

Nhưng ngay sau đó, anh thấy có gì đó không ổn, Bạch Ngọc Thuần chạy về phía bức tường của tòa nhà mà không hề có ý định rẽ hướng, cô ấy đang muốn đập vào tường tự sát à?

“Gay rồi!” Tần Minh sửng sốt, vội đuổi theo, tuyệt đối không thể để cô gái ngốc nghếch này làm chuyện dại dột được.

- --------------------