Chương 1: Một con mèo

Edit& Beta: Cá mặn phơi nắng

Đêm dài, cửa phòng truyền đến một tiếng mở khóa cùm cụp, đèn sáng ấm áp trong nhà vụt sáng.

Quý Hạ đem túi xách đặt ở một bên, dựa vào cửa thở gấp một hơi, cử động eo vai có chút mỏi mệt.

Nàng là một nhà làm điểm tâm, tự mình mở ra một cửa hàng bánh kem nhỏ, ngày thường sẽ làm một ít bánh kem bán ở trong tiệm, sau đó chủ yếu là tiếp một ít đơn từ các yến hội, làm vài cái bánh kem định chế.

Gần đây có sinh nhật của một trưởng bối trong giới hào môn quyền quý, đặt ở tiệm nàng mấy phần ăn định chế, bánh kem thiết kế nàng đều phải vẽ mười mấy bản, đối phương lúc này mới vừa lòng, mấy ngày nay thời gian của nàng đều vội vì lý do này.

Lại muốn bận rộn thêm mấy ngày.

Quý Hạ vừa nghĩ vừa hướng trong phòng đi qua, đi được hai bước, liền thấy trên sô pha lộ ra đôi tai màu cam mềm mại, run run lên.

Bước chân Quý Hạ dừng lại, nhìn lỗ tai nhỏ kia hướng lên trên, ngay sau đó lộ ra một đôi mắt mèo màu hổ phách híp híp, thoạt nhìn mèo con lông cam thêm chút trắng không lớn lắm, từ sau sô pha toát đầu nhỏ nhìn nàng.

Sau khi thấy nàng, hai lỗ tai nhỏ hướng về phía trước cụp xuống, nãi thanh nãi khí há mồm, “Meo~?”

Tiếng kêu có điểm buồn ngủ, tựa hồ vừa bị ánh đèn đánh tỉnh.

Mềm oặt nhìn nàng, dùng ánh mắt làm nũng.

Quý Hạ trong lòng tức khắc mềm nhũn, mỏi mệt cũng tan đi không ít, nhấc chân đi đến sô pha trước mặt, trực tiếp đem mèo con bế lên.

Tiểu quất miêu không một chút phản kháng cuộn tròn thành một đoàn, tùy ý động tác của Quý Hạ.

Cho đến khi—— đôi chân của nó vừa lúc đáp ở ngực nàng, tiểu thân hình cứng đờ, một đôi mắt mèo chậm rãi trợn to, móng vuốt nhỏ mất tự nhiên rụt rụt, tựa hồ muốn dịch đi.

Quý Hạ không cảm nhận được ý định của mèo con trong lòng ngực, cảm giác được động tác của nó, sợ hãi nó sẽ ngã xuống, đem mèo con trong lòng ngực lần nữa ôm trở lại.

Lần này, đầu nhỏ của nó cũng trực tiếp chìm vào lòng ngực Quý Hạ.

“ Meo, meo ngao!”

Chờ nó rốt cuộc điều chỉnh tư thế thế tốt, ngẩng đầu, liền thấy Quý Hạ cười khanh khách nhìn nó, thanh âm mềm mại ôn hòa.

“ Tiểu Quất bảo bối, hôm nay ở nhà có ngoan hay không a?”

Quý Hạ có khuôn mặt mỹ nhân tiêu chuẩn, thanh lệ thoát tục, không diễm lệ cũng không nhạt nhéo, cho người khác một loại cảm giác rất ôn hòa, như tắm mình trong gió xuân.

Lỗ tai mèo con không tự giác run run, đầu nhỏ ủi ủi, thanh âm mềm mại, lỗ tai tiểu lông tơ cũng lộ ra đáng yêu, “Meo a~.”

“Đi, cho ma ma nhìn xem hôm nay có hay không ngoan ngoãn ăn cơm.”

Mèo con cái đuôi quét quét, thanh âm có điểm bất mãn, “Meo ô~.”

Mỗi thời điểm Quý Hạ tự xưng ma ma của nó, nó đều phản ứng như vậy.

Làm Quý Hạ đều phải hoài nghi có phải hay không nó có thể nghe hiểu lời nàng nói.

Tiểu quất bạch, con mèo này là ở nửa tháng trước nàng nhặt ở chính cửa tiệm của mình.

Cũng không biết là từ đâu tới, mỗi ngày liền ngồi xổm trước cửa tiệm mắt trông mong nhìn chằm chằm nàng, lại còn có cao lãnh chỉ cho nàng sờ.

Sau hai ngày nhìn chằm chằm, cũng chưa thấy qua chủ nhân của nó, ngược lại đối phương mỗi lần đều đáng thương hề hề nhìn nàng rời đi, sau đó cuộn tròn ở cửa tiệm, bộ dáng như tính toán ngủ, quá ngoan quá đáng yêu tiểu đáng thương, làm cho trước nay Quý Hạ không nghĩ tới muốn nuôi mèo, sau khi dò hỏi một vòng lại không tìm đến chủ nhân của nó, không nhịn xuống được bèn đem này tiểu khả ái ôm trở về nuôi.

Trong lòng ngực ôm mèo, Quý Hạ hướng phòng bếp đi.

Vật nhỏ này thực kén ăn, không ăn thức ăn cho mèo, chỉ ăn cơm mèo, hôm nay cơm mèo* nhưng thật ra hảo hảo ăn.

*Nguyên bản là miêu cơm.

Quý Hạ một bên thu thập đồ vật trong nhà , một bên cảm thấy có chút nghi hoặc.

Không biết có phải nàng ảo giác hay không ——

Tủ lạnh đồ uống thiếu một lọ, ngày hôm qua bánh kem mousse làm tốt cũng thiếu một miếng, thùng đồ ăn vặt nàng mua cũng giống như thiếu mấy bao khoai lát……

Hơn nữa nàng cảm giác, không phải lần đầu tiên.

Quý Hạ trong lòng vừa nghĩ, một bên lấy ra một lọ nước trái cây, đóng lại cửa tủ lạnh.

Theo sau cúi đầu, nhìn Quất Điềm*.

*Nguyên văn là ngọt cam.

Tiểu gia hỏa này không biết có phải là đã nhận ra nàng nghi hoặc, đặc biệt vô tội ngửa đầu, tai thính run run, sau đó mềm mại đi tới, dùng chính khuôn mặt nhỏ của mình cọ mu bàn tay của Quý Hạ.

Quả thực đều muốn cọ đến tâm người .

Động tác nhỏ mềm mại làm nũng , làm Quý Hạ tạm thời đem điểm nghi vấn này vứt tới sau đầu.

Phỏng chừng là chính nàng ăn luôn rồi quên? Bởi vì trận này bận quá, cho nên luôn có cảm giác này?

Quý Hạ uống một hớp lớn hỗn hợp nước trái cây, nhìn thoáng qua thời gian, ôm trong mèo con lòng ngực ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi một chút, chọc chọc Quất Điềm trong lòng ngực .

Nói là chọc nó, nhưng Quý Hạ nhìn chính mình duỗi tay ở trước mắt Quất Điềm dừng nửa ngày, nó ghé vào trong lòng ngực nàng nhìn nửa ngày, mới có lệ nâng móng vuốt, đem tay nàng đè lại.

Nói như thế nào đâu…… Quý Hạ cảm thấy là chính mình bị chọc.

Một lát sau mèo con trong lòng ngực đã liên tiếp ngáp vài cái, Quý Hạ nhìn thoáng qua đồng hồ.

Chuẩn bị rửa mặt ngủ.

Quý Hạ đứng dậy vào phòng ngủ, đem trong mèo con lòng ngực đặt ở trên giường.

Mèo con với một đoàn lông xù xù nhẹ nhàng dừng ở trên giường, móng vuốt nhỏ ở trên giường mềm mại dẫm hai cái, nhìn Quý Hạ vào rửa mặt,nó mới chậm rì rì ngồi xổm xuống, một đôi đáy mắt xinh đẹp màu hổ phách nhàn nhạt, có chút lười biếng chờ nàng.

Cũng chờ mười lăm phút thời gian, Quý Hạ từ phòng rửa mặt ra tới, nhìn mèo con ngoan ngoãn tại chỗ chờ nàng, đáy mắt lập tức tràn ra ý cười, đem tiểu khả ái nâng lên cao, “Ngoan như vậy a?”

Vừa nói, một bên ở trên lỗ tai tiểu miêu hôn hôn.

Liền thấy tiểu khả ái run run lỗ tai, móng vuốt nhỏ đè ở trên vai nàng, sau đó giãy giụa từ trong tay nàng nhảy đi ra ngoài.

Như có như không cao lãnh ở trên gối đầu của nàng cuộn thành một đoàn, một đôi mắt mèo hổ phách xinh đẹp nâng lên nhìn nàng.

Nếu Quý Hạ nhìn kỹ, có thể thấy cái lông đuôi của nó hơi hơi có chút dựng lên, mặt ngoài lại vẫn là cao lãnh tiểu khả ái bộ dáng.

Vừa mới vẫn là dính người tiểu khả ái, hiện tại ra dáng biệt nữu bỏ chạy, bất quá mèo là loại này sinh vật, tính cách chính là như vậy.

Quý Hạ cũng không tiếp tục chọc, nằm đến trên giường, duỗi tay đem ánh đèn tắt đi, nhắm mắt lại,sờ sờ ngồi mèo con xổm ngồi ở trên gối đầu, thanh âm có chút buồn ngủ hàm hồ, “Quất Điềm, ngủ ngon.”

Một lát sau, bên trong đêm tối truyền đến một tiếng mèo kêu nãi nãi khí.

Quý Hạ cực mệt, hô hấp đã dần dần vững vàng.

Tự nhiên không thấy được dưới ánh trăng ảm đạm.

Mèo con ngồi xổm ngồi ở trên gối đầu nghiêng đầu nhìn Quý Hạ trong chốc lát, một đôi mắt mèo màu hổ phách xinh đẹp.

Hai lỗ tai nhỏ run run, lại run run.

Lại thấp hèn tiểu miêu đầu của chính mình, nâng lên chân trước, đem hai tai nhỏ áp xuống, lại lặng lẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Quý Hạ, theo sau toàn bộ thân mèo đều vùi vào trong chăn.

Vùi vào trong chăn liền nhìn không thấy mèo con, chỉ thấy hai lỗ tai nhỏ kia, chậm rãi nâng lên, run run, tai thính phiếm hồng.

Quý Hạ ngày hôm sau buổi sáng dậy hơi muộn,Quý Hạ vừa mở mắt, liền cảm nhận được cằm ấm áp của chính mình, rũ mắt xem, liền thấy đường cong cái ót quất bạch* xinh đẹp của mèo con cùng đường cong cổ nàng hoàn mỹ dán sát, như vậy ngủ ở trên gối đầu nàng.

*đại khái chỉ màu lông vàng cam (quất) và trắng (bạch).

Cũng không biết khi nào cọ lại đây, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên, Quý Hạ cúi đầu cọ cọ đầu của mèo nhỏ.

“Miao……”

Hảo xin lỗi làm phiền.

Ta thực rối rắm khi chuyển ngọt cam thành Quất Điềm, nguyên lai cam chính là mèo con lông, còn ngọt là xưng hô của nguyên nữ chính, thỉnh không cần thắc mắc.