Chương 11: Theo đuổi

Edit: Sherry

Chương 11: Theo đuổi

Người phụ nữ kia đã gần một tuần không liên lạc với hắn, Giang Vô đang tự hỏi hôm nay muốn ra ngoài ăn cơm hay không, nói không chừng cô nàng kia sẽ xuất hiện ở góc ngoặt lôi kéo hắn chạy đến khách sạn.

Lần trước làm trong xe thật đã ghiền.

Giữa trưa, trong đầu toàn chất thải màu vàng, trong lòng hắn âm thầm khinh bỉ chính mình một phen.

Người trẻ tuổi Trương Dương kêu hắn: “Giang ca, bữa trưa kêu cơm hộp sao?”

Giang Vô ứng thanh, Ok.

Người trẻ tuổi tiếp theo lại giành nói: “Em đi đặt hàng.”

Nói xong không chờ hắn tỏ thái độ liền lôi di động khóa mở phần mềm đặt cơm hộp.

Trương Dương là mang thù, lần trước Giang ca đi mua cơm chiều đi gần bốn giờ, mấu chốt là khi trở về hai tay trống trơn, Trương Dương đói đến hoa mắt đến trò chơi cũng không chơi nổi, trái lại đối phương rõ ràng ăn uống no nê thoải mái, hiển nhiên đã sớm quên sạch hắn.

Nhưng mà lần này Giang Vô vẫn không ăn cơm hộp với hắn được.

Bởi vì người phụ nữ kia lại tới rồi

Người phụ nữ này không phải Thịnh Hạ mà là em gái người lãnh đạo trực tiếp kiêm bạn thân của hắn - Trâu Ngọc.

Bên ngoài gọi điện hẹn hắn ăn cơm, hai người đàn ông độc thân thường xuyên cùng nhau uống rượu tán gẫu, Giang Vô không nghĩ nhiều đã đáp ứng.

Vừa tới chỗ hẹn rồi liền thấy một người phụ nữ trẻ tuổi trẻ mang gương mặt tươi cười vẫy tay với hắn, bước chân dừng một chút muốn xoay người rời đi thì Trâu Văn Viễn đã tiến lên bắt lấy bả vai anh em tốt:“Đã tới thì ở lại ăn bữa cơm đi.”

Ánh mắt Giang Vô liếc hắn một cái, đại ý là nói, một lần cuối cùng.

Trâu Văn Viễn vẻ mặt đưa đám điên cuồng gật đầu, một bên là anh em tốt một bên là em gái ruột, đắc tội người nào cũng không được.

Họ đặt một bàn bốn người đặt sát cửa sổ với hai băng ghế dài, Trâu Ngọc đã ngồi một bên, Trâu Văn Viễn lại vội vàng ngồi xuống băng ghế đối diện, còn cố ý ngồi bên ngoài.

Giang Vô không so đo với hắn, ngồi bên cạnh Trâu Ngọc, dù sao chính giữa còn cách một đoạn lớn.

Ăn xong bữa cơm này, tiểu tử cậu nên chuẩn bị đi.

Công ty bảo an do hai người đầu tư mở, phú nhị đại Trâu Văn Viễn ra tiền chiếm phần lớn còn quân nhân xuất ngũ Giang Vô xuất lực, làm phó lãnh đạo công ty phụ trách mảng huấn luyện.

Đây là một tiệm ăn tại gia, làm mười mấy năm, ở thành phố danh tiếng rất tốt, mới vừa ngồi xuống người phụ nữ mang hơi thở thành xuân bên cạnh đã cười khanh khách giải thích: “Phòng riêng không đặt trước, chỉ có thể tạm chấp nhận ăn ở đại sảnh.”

Trâu Ngọc đọc sách, nửa năm trước đến công ty tìm anh trai mình, lúc đi qua sân huấn luyện tùy tiện liếc mắt một cái, tiết trời mùa xuân se lạnh, người đàn ông thân cao chân dài, vai trần đổ mồ hôi, mở chai nước khoáng ngửa đầu rót vào miệng, hầu kết theo động tác nuốt trên dưới lăn lộn, xuống dưới là cơ ngực cùng cơ bụng rắn chắc, trên thân mặc quần dài thoáng khí màu đen, giọt nước lăn xuống địa phương hình tâm giác phía dưới, cô tả không tự chủ nuốt nước miếng.

Tám khối cơ bụng, mà nơi đó, cũng thật lớn.

Đại tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ bé, việc học thành công đối với người đàn ông khiến mình nhất kiến chung tình bắt đầu điên cuồng triển khai thế công mạnh mẽ. Trâu Ngọc bắt đầu thường xuyên ra vào công ty anh trai mình, tự nhận là lăn lộn trước mặt Giang Vô vô số lần, còn chủ động tìm anh trai Trâu Văn Viễn của mình xin số điện thoại cùng số WeChat của đối phương.

Trâu Văn Viễn không nói cho em gái hai cái đều là số di động và WeChat công tác của Giang Vô, cho nên thời điểm nó được bạn tốt chấp nhận còn kiêu ngạo vui vẻ một phen.

Người đàn ông này ngoài mặt lãnh khốc, xem ra không có hứng thú với em gái hắn.

Trâu Ngọc phát WeChat qua, mười tin hắn trả lời một tin, cô ta lại thích thú, thẳng đến một ngày, hẳn là không chịu đựng được, gọi điện hẹn hắn ăn chiếm riêng.

Nhưng mà nhận điện thoại lại là một người đàn ông xa lạ.

“Uy?”

“Anh Giang Vô?”

Đối diện nghe ra thanh âm cô ta:“Trâu tiểu thư? Tôi là thực tập sinh của Giang ca Trương Dương.”

Trâu Ngọc nghe vậy xấu hổ cười:“Cái này không phải di động của Giang Vô?”

“Giang ca gần đây rất bận nên bảo tôi giúp anh ấy quản di động cùng WeChat…”

Trâu Ngọc không chờ hắn nói xong liền cúp máy.

Cho nên, trong khoảng thời gian này cô ta đang tán tỉnh một thực tập sinh?

Trâu Ngọc chịu đả kích lớn cũng không nhụt chí, ném vỡ mấy cái bình rồi tìm trợ thủ đắc lực của mình - Trâu Văn Viễn, vì thế mới có bữa tiệc hôm nay.

Thịnh Hạ vừa kéo cửa phòng riêng, trong tay còn cầm cơm hộp đã đóng gói kỹ liền nhìn thấy người đàn ông đưa lưng về phía mình, lưng ghế chặn phía dưới, chỉ lộ ra nửa trên cái ót nhưng vẫn biết đó là hắn.

Bên cạnh còn bồi một bóng dáng nữ nhân thực xinh xắn lanh lợi, tựa hồ đang gắp đồ ăn cho hắn, còn dựa vào hắn thật gần.

“Làm sao vậy?”

Người đại diện đi trước dừng bước hỏi cô, vừa rồi không phải còn sốt ruột giục cô nhanh lên sao?

Tiểu tổ tông này mới xuống máy bay liền chạy, ở phim trường một tuần ăn cơm hộp, người đại diện nhìn không được liền túm người đi cải thiện bữa ăn, bằng không quay đầu ba ba tiểu tổ tông thấy khuê nữ gầy đi một vòng lại thu thập cô.

Thịnh Hạ căn bản vô tâm ăn uống, vốn tính xuống máy bay liền đi tìm Giang Vô, một tuần không thấy, cô nhớ hắn đến phát điên, l*иg ngực cứ u uất khó chịu, một khắc cũng không muốn bỏ lỡ, dường như đã quên đi mười năm xa cách lúc trước.

Người đại diện đồng ý đưa cô đến nhà hàng tư nhân mà cô thích ăn nhưng Thịnh Hạ không nói với cô ấy rằng.

Nhà hàng tư nhân kia, là Giang Vô thích ăn.

Cô nhớ rất rõ ràng, chỉ là không ngờ đến nơi đúng là gặp được Giang Vô, nhưng mà hắn lại ở bên người phụ nữ khác.

(❁´◡"❁)(❁´◡"❁)(❁´◡"❁)(❁´◡"❁)