Chương 12: Quỳ trước quần hắn

Edit: Sherry

Chương 12: Quỳ trước quần hắn

Tiểu gian nhỏ hẹp trong phòng vệ sinh nữ, cô gái ngực lớn eo thon hai chân tách ra dẩu cao mông vểnh hai tay chống tường nổ lực thừa nhận nam nhân phía sau mạnh mẽ thao làm.

Hôm nay cô mặc một cái quần jean bó, tính cả qυầи ɭóŧ đều bị cởi tới mắt cá chân, áo chiffon trắng còn hoàn chỉnh mặc trên người phụ trợ cho gương mặt thanh thuần của cô gái nhỏ, dáng vẻ thanh thuần ngọt ngào làn sai lòng người khiến người ta không thể tưởng tượng được nửa người dưới của cô thế nhưng lại phối hợp với nam nhân làm sự tình da^ʍ mỹ như vậy. Thịnh Hạ, Tới Đây Ăn Nào - Chương 12: Quỳ trước quần hắnGiang Vô tiếp tục đâm cô, vừa đâm vừa hỏi:"Bức bị thao đến khó chịu? Sao lại không kêu?"

Tốt xấu gì cũng là nơi công cộng, tuy rằng so với buồng vệ sinh bí ẩn, bên ngoài tiếng người nhộn nhịp lấn áp nhưng liêm sỉ của Thịnh Hạ cuối cùng vẫn là làm cô cắn chặt cánh môi không kêu ra tiếng, chỉ ân ân a a hừ nhẹ, nghe được hắn hỏi liền chậm rãi ngân nga:"Có người, sẽ bị nghe thấy."

Cô không muốn người khác biết cô phóng đãng.

Người đàn ông phía sau liền mắng cô:"Dối trá." Rõ ràng là dục nữ, còn ở kiệt lực giữ gìn hình tượng trước mặt công chúng.

"Sợ bị nghe thấy còn dám quỳ trước quần ông đây, hôm nay thế nào cũng phải dạy dỗ lại cô."

Vừa rồi đang ăn trưa thì người phụ nữ này nhắn tin bản hắn đến phòng vệ sinh nữ, Giang Vô cảm thấy không thể hiểu được, vẫn là chậm rì rì đứng lên.

"Anh Giang Vô, anh đi đâu thế?"

"Ăn no rồi, đi thải phân" Ngữ khí đương nhiên, hoàn toàn không cảm thấy ngôn ngữ chính mình có bao nhiêu thô tục.

Trâu Ngọc bị nghẹn một ngụm rau xào trong cuống họng:"..."

Người cũng không chờ cô ta phản ứng đã đi thẳng đến buồng vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý.

Đương nhiên không phải đi ị phân.

"Ân... A... Nhẹ một chút... A... Quá mạnh..."

Thịnh Hạ muốn né tránh hắn một chút, eo mông lại bị hắn nắm chặt, người đàn ông hai chân mở rộng, quần treo trên eo, chỉ cởi thắt lưng kéo khóa thả huynh đệ hắn ra, cây gậy khí thế ngất trời ở bên trong, eo mông rắn chắc hữu lực một trước một sau kí©h thí©ɧ, khung xương cô thật sự nhỏ, Giang Vô hoàn toàn có thể kín mít lấp đầy, từ phía sau nhìn đến quần áo hoàn hảo còn tưởng rằng đang xi tiểu.

"Ông xã... Mấy ngày không gặp... A... Lại biến lớn... A... Tiểu tao bức... Nhớ anh... Ân... Muốn chết..."

Cây gậy thô dài giống như súng máy, cậy mạnh đấu đá lung tung trong tiểu tao bức, thân thể va chạm bạch bạch bạch, phàm là người nào đi vào nhà vệ sinh cũng biết người bên trong đang làm gì.

"Cô là nhớ đại gà của ông đây đi, nhớ ông đây cứ việc nói thẳng."

"Ân... Ân... Muốn tới... Đều nhớ... A... Đều thích... Nhanh... A..."

Cô đè thấp thanh âm khắc chế tiếng kêu, tiếng kêu của bé gái không giống đàn ông, thanh thanh ngọt ngào, Giang Vô bị cô trêu chọc cho tâm ngứa ngáy, bỗng nhiên nảy sinh độc ác:"Ông đây hôm nay nhất định phải làm cô kêu ra tiếng, để toàn bộ người bên ngoài đều nghe được, đại điểu ông đây đang thao nữ minh tinh ngực lớn!"

Nói xong nguyên cây côn ŧᏂịŧ liền rời khỏi cơ thể cô, sau đó lại đâm vài cái làm cô gái đạt tới cao trào ô ô khóc lớn, mông muốn đi cọ côn ŧᏂịŧ lớn lại không phản kháng được đại chưởng lực lượng của người đàn ông.

"Ông xã... Mau tiến vào... Ô ô...Người ta khó chịu... Ngứa chết mất..."

Cô đang kiệt lực vặn eo mời hắn tiến vào, qυყ đầυ lãnh quang vã xuống mông tròn trắng nõn, làm da thịt lãnh bạch phiếm u quang, Giang Vô nhịn rồi lại nhịn mạnh mẽ thọc vào rút ra du͙© vọиɠ, từng chút đẩy mạnh dươиɠ ѵậŧ chính mình, mới đi vào được một phần ba liền khó khăn dừng lại.

"Hôm nay ông đây chơi với cô, chín nông một sâu, làm cô dục tiên dục tử."

Nói xong chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ ra, đến cửa huyệt khẩu, lại chậm rãi đẩy đưa nửa thân thể vào trong.

Hết thảy động tác đều thong thả, mềm nhẹ, bất quá vừa được năm sáu cái Thịnh Hạ đã nhịn không được:"Ông xã đừng như vậy, lần sau, lần sau chúng ta trong phòng rồi chơi như vậy, có được không..."

Hai chân cô bị hắn mềm nhẹ cọ xát đã có chút đứng không vững, toàn dựa vào hắn hai tay đỡ eo mới không ngã xuống, trán chống lên tường, từng giọt từng giọt nước mắt như chuỗi Ngọc rơi xuống trên gương mặt, biểu đạt ý nguyện của mình:"Hạ Hạ không muốn kêu cho người khác nghe... Chỉ muốn kêu cho ông xã nghe... Được không... Được không ông xã..."

Giang Vô thật sự bị tiếng ông xã kiều kiều ngọt ngọt của cô mê hoặc, tạm thời quên mất cô là người phụ nữ dâʍ đãиɠ như thế nào:"Chỉ muốn kêu cho ông đây nghe?"

"Ân...Chỉ muốn kêu cho ông xã Giang Vô nghe...Giang Vô...Ông xã..."

Qυყ đầυ hắn để ở huyệt khẩu cô, thanh âm trầm thấp hung ác:"Nhớ kỹ những lời cô nói hôm nay, về sau nếu để ông đây phát hiện cô bắn pháo với người đàn ông khác, ông đây nhất định thao nát tiểu tao bức của cô!"

Nói xong trên eo sử lực, dươиɠ ѵậŧ sưng to hoàn toàn tiến vào huyệt thịt nho nhỏ.

Trâu Ngọc bên ngoài đợi gần hai mươi phút vẫn không thấy Giang Vô ra thì bắt đầu cố ý vô tình quay đầu hướng buồng vệ sinh nhìn qua, Trâu Văn Viễn cũng nghi hoặc:"Tiểu tử này chẳng lẽ táo bón?"

Dưới bàn em gái hắn không chút khách khí giẫm một phát:"Câm miệng!"

Đồng dạng thô tục, vì cái gì Giang Vô bình yên vô sự còn hắn lại bị đánh, Trâu Văn Viễn muốn mắng đến bên miệng nhưng nghĩ đến đối phương là em gái mình, mắng nó chẳng khác nào mắng mình thì đành phải nghiến răng nuốt trở về.

Lại ngây người thêm một lúc, Trâu Ngọc ngồi không yên, ngay cả Trâu Văn Viễn cũng hoài nghi:"Sẽ không lén lút chạy rồi chứ?"

Rất có khả năng, vốn dĩ là bị hắn lừa gạt tới đây.

"Em đi xem."

Trâu Ngọc hướng buồng vệ sinh đi tới, nói đi xem cũng không có khả năng thật sự tiến vào nhà vệ sinh nam nhìn, chính giữa là bồn rửa tay với cái gương lớn nam nữ dùng chung, cô chậm rì rì rửa tay trong chốc lát vẫn không thấy đối phương đi ra lại cảm thấy mắc tiểu, đẩy cửa WC nữ bên cạnh, chân mới nâng được một nữa liền dừng lại.

"Ân...Ông xã thật lợi hại...Người ta thích...Côn ŧᏂịŧ lớn của ông xã... Tiểu tao bức bị thao đến phun nước không ngừng... A... Chính là như vậy... A... Nga"

"Làm chết tiểu da^ʍ oa đi...Em muốn chết... A... Chết trên côn ŧᏂịŧ ông xã..."

Thanh âm cơ thể va chạm, bạch bạch bạch, bạch bạch bạch.

Trâu Ngọc chạy, còn vừa chạy vừa nghĩ, hiện tại vợ chồng nhỏ như thế nào động dục nơi công cộng như vậy, ở trước công chúng liền làm.

Bất quá, cô nói côn ŧᏂịŧ lớn, làm Trâu Ngọc tâm động liếʍ liếʍ môi.

Côn ŧᏂịŧ Giang Vô, khẳng định cũng rất lớn!

Tới đại sảnh, Trâu Ngọc phân phó anh trai mình:"Anh vào xem đi, hắn còn ở đây không."

Anh trai quốc dân Trâu Văn Viễn nhận mệnh đứng dậy: "Một chuyến này đi tay không, em cũng không dám gõ cửa từng cái hỏi, cuối cùng vẫn là anh đi."

Trâu Ngọc muốn, nhưng cô không có chạy, qua lần này, cô càng kiên định muốn đem Giang Vô bắt tới tay, cùng Giang Vô ở bên nhau, cùng hắn kết hôn, kết hôn sau lại sinh hoạt tính phúc mỹ mãn hạnh phúc.

Bất quá hai ba phút sau, Trâu Văn Viễn quay lại:"Không có."

Nói xong ngượng ngùng xoa xoa lỗ tai, hắn vừa mới đi qua bồn rửa tay, vừa vặn nghe được buồng vệ sinh nữ cách vách truyền đến tiếng cô gái a a a thét chói tai, duyệt qua vô số nữ nhân như hắn đương nhiên biết đây là tiếng kêu khi phụ nữ bị làm đến cao trào, thanh âm thân thể va chạm cách ván cửa có thể nghe được, nghe qua tần suất liền biết người đàn ông bên trong eo tuyệt đối tốt, đâm vừa mau vừa tàn nhẫn.

Trâu Văn Viễn hít sâu hai cái rồi chạy nhanh, lại ngốc một phút đồng hồ chưa biết chừng phía dưới của hắn lại bị tình hình chiến đấu kịch liệt bên trong kí©h thí©ɧ đến ngạnh lên, rõ ràng tối qua mới vừa giải tỏa, như thế nào lại nữa...

Trâu Ngọc liền nói:"Dùng đi động của anh gọi thử xem."

Cô còn nhớ rõ, số mình lưu là số công tác.

Trâu Văn Viễn mở khóa màn hình, tìm được số điện thoại Giang Vô quay số sau đó đưa cho cô, chờ đợi bắt máy, hô hấp cô cũng chậm lại.

Trong phòng vệ sinh, hai người đã thay đổi tư thế, Thịnh Hạ bị hắn làm đến chân nhũn ra, tay cũng không có sức lực, cố tình hắn còn chưa bắn.

Giang Vô xoay cô đối mắt với hắn, đóng nắp bồn cầu đặt mông lên trên, hai chân cô bị tách ra treo bên sườn hắn, hạ thể dính lộc cộc, lông mao thô cứng ở huyệt khẩu cọ một vòng, hoạt nhập trong động, tiếp tục nhanh mạnh đâm thọt.

"A...Ông xã mau bắn a...Buổi chiều người ta còn phải đến công ty..."

Cô thanh tỉnh hơn một chút, Giang Vô sướиɠ đến mức quên mất hiện tại đang là giờ đi làm.

Đi động đặt bên cạnh vang lên, lực đạo trên eo không giảm, chỉ với tay lấy đi động, âm sắc trầm thấp ám ách, nhuộm màu tìиɧ ɖu͙© thuần hậu: "Uy?"

Khi tiếng chuông di động của hắn vang lên Thịnh Hạ đồng thời gắt gao cắn chặt đôi môi không dám phát ra một tiếng.

"Anh Giang Vô? Anh đang ở đâu?" Đầu bên kia điện thoại Trâu Ngọc bị thanh âm này làm cho cả người tê dai.

Thanh âm thực gợi cảm.

Đây không phải di động Trâu Văn Viễn sao?:"Các người đi trước đi, tôi còn có việc."

Ý tứ chính là người còn ở bên này, cô rất tò mò:"Có chuyện gì?"

Liên quan đếch gì tới cô, người đàn ông bên này vội đến khí thế ngất trời, không có tâm tư ứng phó liền cắt liên lạc, nhưng mà di động lại bị người phụ nữ trên người đoạt lấy.

Thịnh Hạ để di động màu đen bên môi, không hề khắc chế nhẫn nại, thậm chí còn nâng mông ngồi xuống phối hợp người đàn ông đưa đẩy.

"Ông xã... A...Côn ŧᏂịŧ của anh thật lớn... Thật nhanh... Làm chết người ta mất... Ân..."

"Tiểu tao hóa thích nhất...Ông xã Giang Vô... A... Mỗi ngày thao lỗ nhỏ người ta... A... Lại muốn tới..."

"Giang Vô...Ông xã... Cây gậy...Thật là dài... Làm cả buổi trưa... Còn không bắn... A...Người ta muốn..."

Người đàn ông bị điểm danh ánh mắt sâu thẳm nhìn người phụ nữ ngẩng cổ mảnh khảnh dâʍ đãиɠ kêu rên, gương mặt vô cùng mịn màng phấn nộn ửng hồng che kín mồ hôi thơm, đôi mắt hơi hơi khép, khóe mắt thấm hai giọt nước lại kiên cường không rơi xuống.

Nghe thấy bên kia cúp máy, Thịnh Hạ liền đưa điện thoại di động lại cho hắn.

"Cố ý?"

Giang Vô hỏi cô, thanh sắc mang theo một tia sung sướиɠ trêu ghẹo.

Giải quyết xong một cái tình địch cũng không cao hứng bao nhiêu, lần đầu tiên hung hăng với hắn:"Liên quan gì tới anh, mau bắn cho em."

Cô chính là muốn công khai biểu thị chủ quyền.

Nhưng mà Thịnh Hạ thật sự không có chút cao hứng, cô biết, cô có thể một lòng đào tim móc phổi dâng cho hắn đều được nhưng Giang Vô không cần.

Hèn mọn mà yêu một người không cầu hồi báo, cô không cảm thấy ủy khuất, chỉ là khổ sở.