Chương 13: Hạng nhất

Edit: Sherry

Chương 13: Hạng nhất

Học kỳ một, nhà trường dán thông báo kết quả kiểm tra cuối kỳ. Tứ Trung xưa nay có truyền thống trọng lý khinh văn, lúc trước Thịnh Hạ điền tờ nguyện vọng phân môn nhất thời phát bệnh, trong lòng nghĩ là dùng tiền mua một vị trí trong trường đã rất mất mặt rồi, không thể lại vào khoa văn như thế được, vì thế nặng nề điền một chữ “Lý” phía sau tên mình.

Lần này dán thông báo tuyên dương hai mươi học sinh đứng đầu khoa lý và mười học sinh đứng nhất khoa văn, cô đứng trong một đám nữ sinh dùng sức chen lấn về phía trước, rốt cuộc nhìn thấy tờ thông báo dán trên bảng, người đứng hạng nhất là Giang Vô, phòng giáo vụ còn rất có tâm tặng kèm hai tấm ảnh.

Mấy nữ sinh bên cạnh nắm tay nhau nhỏ giọng nói thầm: “Lần này Giang Vô lại đứng đầu khoa học tự nhiên, bên khoa Văn là Triệu Mộng Lệ, không hổ là bạn ngồi cùng bàn trước lúc phân khoa, một văn một lý thật là lợi hại.”

“Này tính là gì, tớ nghe nói ban đầu thành tích của Triệu Mộng Lệ cũng thường thường, là sau khi ngồi cùng Giang Vô mới tiến bộ vượt bậc, cho nên lợi hại vẫn là Giang Vô, bốn năm qua vẫn luôn đứng đầu khoa Lý chúng ta.”

“Ai, thật hâm mộ quá, tớ cũng muốn được học thần phụ đạo như vậy.”

“Hơn nữa, nghe nói cuối năm nhất Triệu Mộng Lệ đã thổ lộ, hai người họ ngầm…”

Thịnh Hạ không nghe được nội dung khúc sau, hai nữ sinh đó đã đi xa rồi.

Ánh mắt cô lại lần nữa dán lên lan can, nhìn người đứng đầu bên khoa văn, Triệu Mộng Lệ, tên thật dễ nghe, người cũng đẹp, không giống ba mẹ cô, sinh cô ra vào mùa hè liền tùy tiện đặt tên là Thịnh Hạ.

Cô xoay người trở về phòng học, vừa đi vừa suy nghĩ, nếu lúc trước học văn, Giang Vô cũng dạy phụ đạo cho cô, có phải cô cũng có hi vọng trở thành thủ khoa chuyên Văn không, như vậy tên của cô và tên của hắn có thể song song đứng cạnh nhau rồi?

Yêu thầm một người là vừa vui vừa khổ sở.

Hôm nay tan học, Thịnh Hạ lại cự tuyệt tài xế thúc thúc đón đưa, chín tháng ban ngày luôn kéo dài, đến lúc bụng đói kêu lộc cộc, bóng đêm cuối cùng hoàn toàn phủ xuống, cô mang khẩu trang và đội mũ, siết chặt côn chóng trộm mượn từ chỗ Lý Thành Quyết, lén lút đi ra từ khu dạy học, tới chỗ bảng thông báo, nhìn bốn phía một lần, xác nhận không có người sau liền giơ côn sắt trong tay, dùng sức nện xuống kính pha lê.

Không hổ danh vũ khí em trai cô cất chứa, đánh xuống một cái cửa kính liền vỡ tan tành, sự việc quá mức thuận lợi, trong lòng cô vừa kích động lại khẩn trương, giơ côn đánh xuống một lần nữa, mặt kính của bảng tuyên truyền liền vỡ vụn, pha lê rơi trên mặt đất, Thịnh Hạ nắm giấy chứng nhận thủ khoa Khoa Học Tự Nhiên xé một cái, giống như sợ xé hư, động tác vô cùng mềm nhẹ.

Ảnh chụp của Giang Vô tới tay, cuối cùng cũng đạt được mục đích liền nhanh chân rời đi, mới vừa chạy được gần mười mét thì quay lại, lấy chứng nhận thủ khoa môn Văn ném xuống đất hung hăng dẫm mấy cái rồi bỏ chạy.

Lần đầu tiên phá hư của công của trường học, ba cô cho Tứ Trung nhiều tiền như vậy, một tấm cửa kính hẳn là không có gì đi, cô nắm chặt côn sắt, nghĩ.

Vì ảnh chụp của Giang Vô, cho dù có mười tấm kính cô cũng dám đập.

Lăng vân tráng chí bất cả đêm, ngày hôm sau cô liền túng quẫn.

Trước tiết học, Vương Á Manh xoay người tìm cô nói chuyện phiếm, tay che miệng tới gần cô:“Bảng tuyên truyền của trường bị người ta đập.”

Cô lúc ấy làm bộ làm tịch đang xem tiểu thuyết, trên mặt không tỏ thái độ gì, chỉ là vô thức moi moi bìa sách, Vương Á Manh cũng biết cô đam mê tiểu thuyết đến không thể kiềm chế, ngay cả hứng thú bát quái cũng không có nhưng là nữ sinh quen biết nên không khỏi nhánh nhở:“Mình nghe giáo viên kiểm tra hiện trường nói, ảnh chụp của Giang Vô và Triệu Mộng Lệ đều bị xé mất.”

Thiếu nữ ghé bên tại cô sâu kín thở dài:“Ai, có lẽ là anti-fan của cặp CP này, trong trường rất nhiều người ghen tỵ với bọn họ, nam soái nữ mỹ song học thần.”

Thịnh Hạ lấy trong hộc bàn một bao que cay cho cô ấy.

Mau ăn đi.

Xứng cái quỷ, không được xứng.

————