Chương 31: Phòng bếp play

Edit: Sherry

Chương 31: Phòng bếp play

Xe chạy đến bãi đỗ xe ngầm trong siêu thị, Thịnh Hạ ngồi ghế phụ tự giác mang kính râm đội mũ lưỡi trai và khẩu trang lên, trang bị võ trang hạng nặng.

"Không muốn ngồi trên xe?"

Chậc, dắt nữ minh tinh đi dạo siêu thị rất phiền phức.

"Muốn đi."

Cô chưa cùng Giang Vô đi siêu thị lần nào, đương nhiên là muốn đi.

"Không sợ paparazzi chụp được?" Nữ minh tinh không phải đều sợ tai tiếng quấn thân?

"Không sợ." Cô còn hận không thể công bố cho cả thế giới biết Giang Vô là ông xã cô a~

Giang Vô không nói gì nữa, đẩy cửa xuống xe, cô gái nhỏ đi theo phía sau hắn, Thịnh Hạ quan sát bốn phía một lần, vậy mà không có paparazzi đi theo, hiện tại phóng viên giải trí càng ngày càng lười a, còn sợ bị theo đuổi, kết quả một người cũng không có.

Tốt thôi, cũng có thể là do cô chưa đủ hot.

Thịnh - chưa đủ hot - Hạ sau khi gặp được Giang Vô, càng thêm không quan sự nghiệp.

Kiếm tiền làm sao vui vẻ bằng việc ở cạnh Giang Vô, cùng Giang Vô lăn giường Hạ Hạ rất vui vẻ, nếu không lăn giường chỉ nhìn hắn thôi Hạ Hạ cũng vui chết luôn.

Dáng người nóng bỏng của cô gái dần dán sát vào người đàn ông.

Hai người chiều cao chênh lệnh hoàn toàn thể hiện ở tốc độ đi đường, chân Giang Vô dài, mà chân Thịnh Hạ thì vừa mềm vừa nhỏ.

Đại nam nhân trước nay đi đường hấp tấp lúc đến thang máy mới để ý thấy cô gái nhỏ phải chạy chậm mới đuổi kịp bước chân hắn. Hiện tại là giờ cao điểm, trong thang máy có rất nhiều người, Thịnh Hạ theo bản năng trốn sau lưng Giang Vô, đợi người trong thang máy ra hết, Giang Vô mới nhấn nút mở cửa.

"Vào đi."

Hai lòng bàn tay Thịnh Hạ hướng ra ngoài chưa kịp thu lại dường như còn vươn hơi ấm của hắn. Nghe hắn nói lúc này vội vàng vâng dạ đi theo.

Lưng ông xã thật chắc, Hạ Hạ muốn ông xã cõng.

Ra khỏi thang máy vài bước là siêu thị, bước chân của người đàn ông chậm lại, tiện tay lấy một chiếc xe mua sắm đẩy đến khu bán thực phẩm tươi sống.

"Ăn cái gì?"

Hỏi chuyện là Giang Vô.

Thịnh Hạ lâu rồi không đi siêu thị, một là không cần thiết, hiện tại mạng xã hội phát triển, muốn ăn cái gì có thể trực tiếp đặt hàng. Hai là thân phận này thật sự không thích hợp đến nơi đông người, lúc này đặt mình trung tâm thương mại rực rỡ muôn màu, bên cạnh là người cô nằm mơ không không gặp được Giang Vô làm tâm hồn cô gái nhỏ bay lơ lửng, hai tay chống lên má hùng hổ nói:"Đều muốn ăn!"

Dọn sạch siêu thị, ông xã không cần đi làm, ban ngày nấu cơm cho em ăn, buổi tối cùng em bạch bạch bạch, để em kiếm tiền nuôi gia đình là được rồi.

Thịnh Hạ chỉ dám nói trong lòng chứ không có gan nói ra khỏi miệng.

Người đàn ông nhớ lại sức ăn của cô, dựa theo sức ăn tối qua của người nào đó, hắn liền nghĩ nên nấu nhiều món một chút. Giang Vô đẩy xe hàng chọn nguyên liệu nấu ăn, cô ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, nhìn hắn lấy bó rau xà lách lên.

"A! Rau xà lách trộn với dài hàu ăn rất ngon!"

Giang Vô lấy thêm vài bó rau xà lách, lát nữa lại đi mua thêm dầu hàu.

Hắn lại cầm một cây măng tây.

"Có thể làm măng tây xào thịt!"

Lại bỏ măng tây xe.

Kế tiếp chính là, Giang Vô cầm lấy bất luận thứ gì cô đều xả ra một đống món ăn.

Vì tránh để cô đến nhà hắn lần sau lại phát hiện trong tủ chỉ có hai quả trứng gà nên lúc chọn đồ người đàn ông bất giác lấy thêm nhiều chút, nếu ăn không hết thì bỏ tủ lạnh.

Thoáng chốc trong xe đã đầy đồ ăn.

Nhưng mà cả hai đều không thấy bất ổn, còn tiếp tục chọn đồ ăn, hắn xe đẩy đi ở phía trước, nhận thấy cô theo không kịp thì dừng bước quay đầu, thấy cô đang cong eo trước quầy thịt bò.

Thịnh Hạ nhớ rõ hôm trước Giang Vô mang cô đi ăn bò bít tết, Giang Vô thích ăn thịt bò a, cái miệng nhỏ phía dưới khẩu trang cong lên.

"Muốn ăn thịt bò?" Người đàn ông đẩy xe lui về phía sau đến bên người cô.

"Muốn." Giang Vô thích ăn, Hạ Hạ cũng thích ăn.

Giang Vô lấy một khối thịt bò đưa cho dì bên trong cửa sổ.

Đôi mắt to dưới kính râm nhìn thịt bò nạm đến phát ra ánh sáng lấp lánh, cô và Giang Vô mới mua cà chua, có thể nấu thêm canh cà chua bò nạm, nghĩ vậy, Thịnh Hạ lại lấy bao nilong cho thêm vài khối thịt bò rồi đưa cho dì bên kia cửa sổ.

Giang Vô: "..." Trong nhà không cho cô ăn thịt? Túi thịt bò kia đủ cho đại nam nhân như hắn ăn mấy ngày đấy.

Xe mua sắm đã chật ních, hai người hướng về phía quầy thu ngân, lúc sắp đến trả tiền, người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh một lần lấy xuống mười hộp Durex từ trên kệ hàng trên bàn thu ngân.

Em gái thu ngân: "..."

Thịnh Hạ theo sau yên lặng ngoảng đầu sang một hướng.

Ông xã xấu xa xấu xa, chỉ biết trêu Hạ Hạ ~

Giang Vô quay đầu liếc cô một cái, a một tiếng lạnh lùng.

Ông đây không chỉ mua trước mặt cô mà còn bắt cô dùng miệng xé mở tự miệng tròng vào.

Ăn cơm xong, Giang Vô rửa chén, Thịnh Hạ bên cạnh nhìn hắn, không phải cô không giúp đỡ, chỉ là tự biết sức mình mà thôi, cô không muốn ngày mai hắn không có chén ăn cơm.

Trong ngực cô ôm một chén cherry, là trái cây được Giang Vô rửa rồi đưa cho cô lúc nãy.

Hắn đuổi cô gái nhỏ bên cạnh đi:"Đến phòng khách xem TV đi."

Canh bên cạnh hắn làm hắn thất thần.

Cô phun ra một hạt cherry ném vào thùng rác bên cạnh, thanh âm thanh thúy hỏi hắn: "Rửa chén xong rồi chúng ta làm gì?"

Cánh tay người đàn ông hơi run rẩy, chén trong tay xém chút rơi xuống.

"Lại muốn rồi?"

Da^ʍ oa đãng phụ, dạ dày vừa nó tiểu bức lại đói.

Ấm no tư dâʍ ɖu͙© – Thịnh Hạ hào phóng thừa nhận: "Ân."

Kỳ thật cô muốn cùng Giang Vô lăn giường nhưng lại ngại trực tiếp nói ra, vì thế nên dùng phương pháp hàm súc như vầy là tốt nhất.

Lăn giường, không ở trên giường làm sao lăn được, cô nàng đắc ý dào dạt, lại mềm mại ngọt ngào nói:"Làm sao, không được?"

Ngữ điệu này, chính là ỷ sủng sinh kiêu, Giang Vô không biến sắc, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Cuối cùng Thịnh Hạ vẫn không lăn lên được giường Giang Vô, người đàn ông này rửa chén xong liền lập tức bế cô lên quầy bếp sạch sẽ, thô bạo tách hai chân cô ra rồi chen vào.

"Tiểu tao bức tự mình đưa tới cửa, hôm nay lúc nấu cơm cho cô ông đây đã nghĩ muốn làm cô."

Thịnh Hạ thật sự chịu không nổi hắn nói lời hạ lưu, vừa nghe thân mình liền mềm nhũn, đỏ mặt đáp vào ngực hắn.

"Vậy làm."

Cô cũng muốn thử một lần, phòng bếp play.

Hắn cắn lỗ tai cô, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp dâʍ đãиɠ, hai người ở phương diện này càng ăn ý càng tốt.

Ừm, cô là da^ʍ phụ, hắn cũng là gian phu.

Gian phu da^ʍ phụ, trời đất tác hợp, xứng đôi biết bao.

Giang Vô lấy ra chén trong tay cô đi, bên trong còn thừa không ít cherry.

Hôm nay cô mặc kiện áo sơ mi nam rộng thùng thình, trông rất nhỏ nhắn đáng yêu, người đàn ông không tốn chút sức đã loại bỏ hết quần áo cô.

Thịnh Hạ cũng không nhàn rỗi, nếu phải làʍ t̠ìиɦ đương nhiên phải thả côn ŧᏂịŧ lớn ra, hai tay cô thuần thục cởi bỏ dây lưng hắn, lại không chút do dự kéo khóa quần rồi thuận tiện kéo luôn qυầи ɭóŧ xuống giải phóng cự long sưng tím bên trong.

Hắn cũng thành thạo cởϊ qυầи lót của cô, qυầи ɭóŧ trắng nhỏ treo trên mắt cá chân, tay hắn sờ đến huyệt khẩu, ấm áp ẩm ướt, đã bắt đầu chảy nước rồi, Giang Vô trầm giọng đánh giá: "Tiểu tao bức."

Chưa đi vào đã ướt, hắn rốt cuộc bạc đãi cô thế nào mới khiến cô cơ khát như vậy, còn không phải sợ làm hỏng tiểu tao bức này sao.

Thịnh Hạ ngồi trên bàn đá cẩm thạch, dưới thân vừa bị nhiệt độ lạnh lẽo kí©h thí©ɧ vừa bị hắn tấn công bất ngờ, hai ngón tay với vào làm cô sung sướиɠ cuộn mấy đầu ngón chân lại, độ cao của bàn xử lý thực phẩm nhà hắn đúng là gãi đúng chỗ ngứa, hai chân cô kẹp lấy mông hắn, hoa tâm vừa vặn nhắm ngay dươиɠ ѵậŧ, ý đồ mời hắn tiến vào thực rõ ràng.

Hắn vỗ vỗ mông cô: "Đừng gấp, ông đây dùng tay cắm cô một hồi."

Cây gậy sắt lớn trực tiếp vào động, chẳng phải sẽ căng hư tiểu tao bức của cô sao? Nếu hỏng rồi khổ nhất vẫn là đại điểu của mình, Giang Vô sẽ không làm chuyện buôn bán lỗ vốn này.

Hắn cúi đầu tìm được miệng nhỏ mê người của cô, một ngụm hôn lấy. Một bên tay phải không ngừng làm loạn ở dũng đạo ẩm ướt, một bên tay trái lại đè chặt ót cô ép cô ngửa đầu chấp nhận đầu lưỡi hắn chiếm đoạt.

Giang Vô thích phương thức này, hắn thích lấp đầy hai cái động của cô, khiến hai cái động nho nhỏ đó đều tràn đầy hương vị của hắn.

"Ân... A... A... Nga... Ông xã... Hai cái động... Ân... Đều bị ông xã a... Ân... Nhét đầy..."

Nhân lúc hắn liếʍ khóe môi mình, cô gái liền đem lời trong lòng đứt quãng nói ra.

Lại thêm một ngón tay thao lộng tiểu tao bức, qua hơn mấy chục cái, hai chân treo bên người hắn đột nhiên siết chặt, bức huyệt dùng sức co rút hấp thụ ngón tay hắn, thân thể một trận run rẩy, phốc phốc phốc phun ra một cột nước.

Ngón tay hắn cắm vào bất quá mười lăm phút.

Tiểu tao bức này ngày càng mẫn cảm đúng là rất hợp tâm ý hắn. Gậy sắt của hắn cũng gấp không chờ nổi muốn xông vào hoa huyệt đã được chuẩn bị tốt.

Giang Vô dùng dâʍ ŧᏂủy̠ cô phun trên tay hắn xoa lên gậy thịt, gậy thịt nóng bỏng gắng gượng đẩy cửa huyệt mềm, chỉ thấy người đàn ông hai cánh mông hợp lại, nháy mắt vọt vào nộn bức.

Rốt cuộc cũng được côn ŧᏂịŧ lớn lấp đầy, cô gái mới vừa tiết thoả mái kêu hừ hừ.

"A... Ân... đại bổng của ông xã... A... Thật thô... A... Mau làm Hạ Hạ bức..."

Cô tự mình thẳng lưng chuyển động vài cái:"Ân...bức của Hạ Hạ ngứa quá... A...Ông xã... Mau làm chết Hạ Hạ... Ân..."

Có người đàn ông nào chịu được tiểu yêu tinh dâʍ đãиɠ kí©h thí©ɧ thế này, đại chưởng đè mông cô lại phòng cô bị đâm ngã ra ngoài, đại bổng dựng thẳng ra sức đưa đẩy thao làm, một bên thao cô một bên hỏi cô:"Ông đây thao cô sướиɠ hay không sướиɠ! Hả?"

Tư thế này giúp tứ chi cô gái dễ dàng quấn lấy cơ thể người đàn ông, kéo hắn lại gần mình.

Vì không muốn cách xa hắn mà cô gái càng dùng sức ôm chặt, một giây cũng không muốn xa rời, tiểu nộn huyệt gắt gao bú chặt côn ŧᏂịŧ lớn.

"Sướиɠ... A... A... Ông xã làm chết Hạ Hạ đi... Vĩnh viễn chôn ở... A... Hạ Hạ tiểu bức... A..."

Người đàn ông bị đường đi bỗng nhiên siết chặt hút đến da đầu tê dại, thoải mái ngửa đầu hừ một tiếng.

"Ân... Ân... Ân... A... Bức nộn như vậy... Ân... Còn muốn hút dươиɠ ѵậŧ ông đây 24h sao... Ân..."

Côn ŧᏂịŧ của người đàn ông tiến vào chỗ sâu nhất trong nhục huyệt, dùng sức dạy dỗ cô gái treo trên người. Cô gái bị đâm đến điểm mẫn cảm không nhịn được ngửa đầu dâʍ đãиɠ kêu.

"Ông xã... Quá sâu... A... A..."

Giang Vô càng dùng sức đâm vào bên trong, cô gái bị đâm đến hoảng sợ kêu dâʍ đãиɠ:

"A! Ông xã! Chọc vỡ tử ©υиɠ mất! A!"

Không biết là đau hay là sướиɠ, trên mặt cô treo nước mắt, chóp mũi tiểu xảo lấm tấm mồ hôi, Giang Vô bị tiếng kêu da^ʍ đang của cô kích kích đến đầu óc nóng lên:

"Ông đây không dùng lực làm sao thao cô khóc! Kêu to lên cho lão tử."

Cùng với lời nói tốc độ hông cũng nhanh hơn, một chút một chút, đâm đến trọng địa bên trong tử ©υиɠ, cô gái chỉ còn biết thất thanh kêu lên:

"A! A! Ông xã! Hạ Hạ chết mất! Bị anh làm đã chết! A!"

"Ông đây chính là muốn làm chết cô Làm chết cô da^ʍ oa đãng phụ! Tiểu yêu tinh!"

Hai chân trắng mềm của cô gái vòng lấy mông hắn, hai tay nhỏ bé căng ra một trái một phải vuốt ve cánh mông rắn chắc của người đàn ông, khıêυ khí©h dục hỏa của hắn lên đến đỉnh điểm.

"A! Hạ Hạ là da^ʍ oa! Hạ Hạ là tiểu yêu tinh! A! Hạ Hạ mỗi ngày đều muốn bị ông xã làm!"

Thịnh Hạ ngưỡng mặt thừa nhận từng đợt tiến công của người đàn ông. Mỗi lần hắn tới cơ ngực no đủ đều mạnh mẽ va vào hai luồng mềm mại trước ngực cô làm hai vυ" trắng nõn bị đâm đến đỏ bừng.

Bang, bạch bạch, bạch bạch bạch.

Người đàn ông vừa nhanh vừa chuẩn đâm vào tiểu bức ngập nước của cô. Bất ngờ hai ngón tay cô bỗng chọc đến hậu huyệt hắn, Giang Vô đột nhiên rối loạn trận tuyến, liên tục run rẩy trong biểu bức cô hai cái, khóe mắt như muốn nứt ra, giây tiếp theo triển khai hỏa lực thao tới.

"Người phụ nữ da^ʍ tiện này! Ngay cả cúc hoa đàn ông cũng dám sờ! Đêm nay ông đây phải thao đến khi nào cô hối hận mới thôi!"

Thịnh Hạ đã bị hắn làm đến mất ý thức, môi đỏ hé mở chảy ra từng đường chỉ bạc, bị đại dươиɠ ѵậŧ thao đến hai mắt trắng dã.

Giang Vô càng thao càng mau càng tàn nhẫn, ở tiểu bức cô đưa đẩy gần trăm hạ, hai người cuối cùng có thể cộng phó mây mưa.

🍏🍏🍏🍏🍏

Thịnh Hạ, Tới Đây Ăn Nào - Chương 31: Phòng bếp play