Chương 34: Tâm nguyện thiếu nữ

Edit: Sherry

Chương 34: Tâm nguyện thiếu nữ

Năm hai cao trung, chủ nhiệm lớp trong buổi họp lớp thông báo mọi người, từ tối mai bắt đầu, toàn bộ học sinh đều phải tham gia vãn khóa, dù là ban mũi nhọn cũng không tránh được.

Học sinh phát ra tiếng rêи ɾỉ, một đám ủ rũ cụp đuôi như cà tím dính sương.

Thịnh Hạ nhớ rõ, các nam sinh trong lớp nhắc tới khóa học đó luôn nói câu: Mặt trời vừa nhú, muốn đi đốt trường.

Nhưng thẳng đến năm 2019, bốn khu dạy học vẫn đứng sừng sững như cũ. Có thể thấy các học sinh lúc đó chỉ là một đám hùng hài tử* có tác tâm nhưng không có tặc gan.

(*: Đứa trẻ hung dữ)

Chủ nhiệm vừa ra khỏi phòng, Vương Á Manh lập tức xoay người ghé vào bàn cô oán giận:“Naruto cho ta sức mạnh, Yaaaa.”

Thịnh Hạ hết sức chuyên chú xem quyển truyện tranh thiếu nữ mới mua, từ sau khi yêu thầm Giang Vô, khẩu vị cô đột nhiên thay đổi, từ văn học thanh xuân tươi mới chuyển thành tình yêu thiếu nữ hường phấn mơ màng.

Trong lớp thảo luận đến khí thế ngất trời, trước bàn thấy cô vẻ mặt bình tĩnh liền phe phẩy bả vai cô kêu rên:“Hạ Hạ sao cậu không có chút thương tâm khổ sở nào vậy! Học sinh ngoại trú cũng phải tham gia tiết tự học buổi tối đó!”

“Không khổ sở a.” Cô ý bảo truyện tranh trong tay, so với ở nhà tùy thời bị ba lục soát tịch thu mà nói thì ở trường xem an toàn hơn.

Hơn nữa học vãn khóa cô sẽ có nhiều cơ hội tranh thủ chạy ngang qua lớp Giang Vô trong lúc đi WC với hội chị em trong lớp.

Ngẫm lại khóa học buổi tối này chính là một tiểu kinh hỉ a.

Nghĩ được làm được, ngày hôm sau tiết tự học buổi tối, chuông tan học vừa vang Thịnh Hạ liền chạy đến cửa cầu thang. Muốn nhân lúc giáo viên lớp Giang Vô dạy lố giờ mà tranh thủ nhìn trộm hắn.

Nhưng mà, đêm nay lầu ban 11 phía dưới không dạy quá giờ. Cô vừa mới đi đến chỗ ngoặt cầu thang liền nhìn thấy Giang Vô cầm bài tập đi về phía mình. Này cũng khó trách, giáo viên đều sẽ tìm học sinh yêu thích của mình phụ trách thu bài tập, hắn thành tích tốt như vậy, khẳng định rất được giáo viên thích.

Về điểm này Tứ Trung có chút kỳ ba, văn phòng các giáo viên đều nằm ở lầu bốn, ngay cả nhà vệ sinh của tòa nhà cũng nằm hết trên đây. Nói là ở đấy thuận tiện cho các giáo viên lâm thời nghỉ nghơi, kỳ thật chính là lười. Thịnh Hạ không lười, chạy đi WC rất cần mẫn, cho nên cô lại gặp gỡ Giang Vô.

Cầu thang khu dạy học rất rộng, vừa rồi rời khỏi phòng học Thịnh Hạ còn lanh tay lẹ mắt túm lấy một phần báo cáo Tiếng Anh định đợi lát nữa dùng làm đạo cụ che mặt nhìn lén.

Lúc này cô chôn đầu vào bản báo cáo, trong miệng niệm niệm từ đơn mà chính cô cũng không biết là tiếng nước nào, một bước, hai bước, ba bước.

Cùng với một tiếng a cố tình của cô, xấp bài tập trong tay thiếu niên rơi rụng đầy đất.

Thịnh Hạ vội không ngừng vẫy tay xin lỗi:“Thực xin lỗi đồng học, mình không phải cố ý!”

Giáo thảo mặt mày tinh xảo mặt vô biểu tình ngồi xổm xuống, cũng không khách khí nói không sao với cô mà tự mình yên lặng cúi đầu nhặt bài tập trên đất giống như đối với loại hành vi cố ý đâm hắn này đã sớm quen thuộc.

Thịnh Hạ lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được hành vi của mình có khả năng làm hắn chán ghét liền vội vàng ngồi xổm xuống giúp hắn nhặt bài tập. Cuối cùng xếp thành một chồng trả lại hắn, hai người chỉ tiếp xúc một khoảnh khắc, cô cũng chưa kịp cảm thụ nhiệt độ cơ thể Giang Vô liền hoang mang rối loạn xoay người chạy xuống lầu. Ngay cả báo cáo tiếng Anh cũng vứt trên mặt đất, WC cũng không đi.

Trong đầu tất cả đều là câu nói kia, Giang Vô khẳng định sẽ chán ghét cô. Nhưng bình tĩnh ngẫm lại, cô tính là cọng hành gì, Giang Vô còn không biết cô là ai thì làm sao chán ghét cô được. Hắn chán ghét chính là nữ sinh thu bài tập đâm trúng hắn, không phải Thịnh Hạ cô.

Ừm, chính là như vậy.

Bất quá đấy cũng không phải chuyện vui vẻ gì.

Tiệc tối Nguyên Đán trường học yêu cầu mỗi lớp phải biểu diễn một tiết mục. Mà các cô đã lên cao tam, chính là thời điểm bận tối mày tối mặt. Chủ nhiệm ngại tiết mục tập thể mất quá nhiều thời gian tập luyện liền thương lượng tìm một cá nhân đi lên biểu diễn.

Dù sao chỉ cần người biểu diễn trong lớp liền tính cho tập thể, lớp trưởng đại nhân liền đề cử cô đi đàn dương cầm. Toàn bộ học sinh lớp 12 nhàn nhất chính là cô, Thịnh Hạ lưng đeo hy vọng của cả lớp, cảm nhận sâu sắc việc làm đạo nghĩa này mình không thể chối từ liền quyết đoán gật đầu đồng ý.

Sắp đến tiệc Nguyên Đán chính thức, ngày biểu diễn đó mới phát hiện trong lễ đường lớn mênh mông ngồi đầy người.

Cô liếc mắt một cái liền thấy Giang Vô ngồi ở vị trí chính giữa khu vực dành cho bốn học sinh giỏi nhất trường. Vị trí đó có thể nhìn rõ các màu biểu diễn, Thịnh Hạ âm thầm siết chặt bàn tay trắng như phấn cổ vũ chính mình.

Phải biểu hiện thật tốt nha Hạ Hạ.

Bài hát Thịnh Hạ chọn chính là bài hát rất nổi tiếng của một nhà soạn nhạc nữ người Ba Lan Badarzewska《 Tâm nguyện thiếu nữ 》biểu diễn bằng đàn dương cầm, khúc phong nhẹ nhàng hoạt bát, như nhau trái tim cô nhảy bang bang mỗi khi cô nghĩ đến Giang Vô.

Lúc chào bế mạc, Thịnh Hạ lén liếc mắt về phía Giang Vô, ánh mắt đối phương như có như không dừng trên sân khấu, trong lòng cô liền vui vẻ, vậy là đủ rồi.

Giang Vô nghe cô diễn tấu, còn nhìn cô nữa.

Thịnh Hạ, Tới Đây Ăn Nào - Chương 34: Tâm nguyện thiếu nữ