Chương 42: Máu đào tẩy ngân thương?

Edit: Sherry

Khi Thịnh Hạ tỉnh ngủ, Giang Vô đã ngồi trong văn phòng.

Anh anh anh ông xã đáng ghét, rõ ràng tối qua trước khi ngủ đã hứa kêu cô rời giường đi cửa sổ sát đất ái ái.

Thế nhưng lừa cô!

Hạ Hạ còn đang ghé vào ổ chăn một mình giận dỗi thùng bỗng cảm thấy bụng dưới trào ra một cổ nhiệt lưu. Lúc đầu cô không để ý, trong miệng còn nói thầm chán ghét chán ghét.

Khi phía dưới lại kích động chảy ra chất lỏng gì đó làn nữa thì đôi mắt to ngập nước bỗng nhiên trợn tròn. Một tay xốc chăn lên, trên khăn trải giường trắng tinh nhiễm vài giọt máu đỏ sậm. Phản ứng đầu tiên của Thịnh Hạ là, tối qua ông xã làm ra sức quá, tiểu bức bị thao xuất huyết.

Nhưng thao xuất huyết hạ thể sẽ đau, còn âʍ đa͙σ cô ấm áp, không có đau chút nào. Lông mi dài mảnh chớp chớp tự hỏi hồi lâu mới nhớ ra mình là con gái, mà con gái thì có một cái đặc thù là kì sinh lý.

Cô gái nhỏ Thịnh Hạ ngồi trên bồn cầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm giấy vệ sinh trong tay—— có vết máu, không thể tin được dì cả của cô tới rồi. Rõ ràng cô đã năn nỉ Giang Vô nội bắn vài lần, thuốc tránh thai cũng không uống, tại sao lại không có mang???

Nghĩ đến đống áo mưa trong nhà Giang Vô, có lẽ cô nên tìm cách lẻn vào nhà hắn chọc chọc cho chúng nó mấy lỗ.

Nội tâm Hạ Hạ sắp hỏng mất rồi.

Nữ trợ lý lái xe đến khách sạn chỉ định chờ đợi. Một lát sau người cô cần đón nhẹ nhàng thoải mái đi ra từ cửa chính khách sạn trang hoàng xa hoa lộng lẫy.

Thịnh Hạ lên xe phân phó câu về nhà liền không nói chuyện nữa, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Trợ lý cũng có chút ngốc, ngày hôm qua vẫn còn xuân ý nhộn nhạo, như thế nào hôm nay liền tình cảnh bi thảm như vậy. Chẳng lẽ chuyện yêu đương này mới nói một lần đã chia.

Lúc chờ đèn xanh, trợ lý hạ giọng chậm rãi hỏi:“Hạ Hạ tỷ, xảy ra chuyện gì sao?”

Người bị hỏi hai mắt vô thần, một trên một dưới gật đầu:“Ra đại sự.”

Con của cô, không có.˚‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥ )‧º·˚˚‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥ )‧º·˚˚‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥ )‧º·

Giang Vô ở văn phòng nhàn đến đau trứng ngồi cả buổi sáng, cô gái không tới tìm hắn ăn cơm trưa, hẳn là tối qua quá mệt còn chưa rời giường, tha thứ cô.

Hắn cầm chìa khóa xe từ bàn làm việc đi đến một quán ăn danh tiếng trong tồi trong thành phố. Món ăn chiêu bài của nơi này là vịt hương cay. Giang Vô phát hiện khẩu vị của cô cũng giống nhau mình, đều thiên vị món ăn cay, lúc gần đi còn mua một phần vịt hương cay đóng gói mang về. Trở lại công ty đợi một chút, cô gái kia vẫn chưa xuất hiện, vịt hương cay trên bàn đều vào bụng tiểu thực tập sinh.

Giang Vô nằm trên ghế chơi trò chơi, liếc nhìn đồng hồ đã sắp tới giờ tan tầm.

Ngọa tào, tiểu tao hóa này lại mân mê cái bánh quy ngọt chết người kia sao?

Giang Vô không thể nhịn, mấy món đồ ăn kia có gì tốt. Hơn nữa cô không có thiên phú nấu ăn thì chui vào bếp làm gì. Cứ để hắn nấu không tốt sao?

Khi Giang Vô gọi điện đến thì Thịnh Hạ đang lăn trên chiếc giường lớn màu hồng nhạt đọc kịch bản. Tủ đầu giường đặt chén nước đường đỏ dì bảo mẫu cố ý ngao chế, đối với kỳ sinh lý của cô, dì giúp việc nhớ còn rõ cô nữa là.

Nội tâm Thịnh Hạ kích động, đây là lần đầu tiên Giang Vô chủ động liên lạc với cô đó, chuyển thanh dùng sức khụ khụ một tiếng thanh cổ họng;“Uy?”

Ngụy trang đến nổi tiếng nói ngọt ngào quá mức cũng biến thành thanh âm lạnh nhạt.

“…Ông đây là Giang Vô.”

Thanh âm so với phong cách lạnh lẽo ở Giang thị và thanh âm lạnh nhạt lúc nãy của cô càng lãnh đạm hơn. Ý người đàn ông là tự báo tên họ. Nhưng cô gái lại lý giải thành: Tôi là Giang Vô, cô dám dùng thái độ này nói chuyện với tôi, tìm chết à?

Không được không được, như vậy sẽ xảy ra chuyện, cô buông điện thoại bò đến mép giường uống một bát lớn nước đường đỏ, lại lần nữa lăn trở về.

“Biết nha.”

Đà thanh đà khí, cuối cùng bình thường.

Bên này Giang Vô đợi trong chốc lát mới nghe cô trả lời. Lửa giận trong lòng đã sắp lan ra đồng cỏ. Mẹ nó, tiểu hồ ly tinh, ngủ xong liền không nhận người, gọi điện thoại với hắn cũng chân trong chân ngoài, buổi tối làm chết cô.

Nhưng trước mắt có việc khác, hắn kiềm chế tính tình bình tâm tĩnh khí hỏi.

“…Cô đang ở đâu làm gì?”

Thịnh Hạ bên này, ý hắn hỏi là cô đang làm gì, lời thoại này thật giống lời hỏi thăm thường ngày giữa các đôi tình nhân nhỏ. Cô hiểu ý cười:

“Xem phim truyền hình nha.”

Mỗi câu âm cuối đều giơ lên, như vậy có phải sẽ đáng yêu hơn không?

Ipad đã sớm tắt khi cô nhận điện thoại, không thể có tạp âm gì quấy nhiễu cô nấu cháo điện thoại với ông xã được, cô lại hỏi tiếp:

“Giang Vô, anh ở đâu?”

Anh hỏi em hỏi, cuộc điện thoại này mới kéo dài được.

Vấn đề này Giang Vô tự động xem nhẹ vì khi nghe thấy câu trả lời lúc nãy của cô thì cơn giận trong lòng càng thêm bùng nổ. Mẹ nó, cô gái chết tiệt, quả nhiên một bên làm việc khác một bên phân tâm nói chuyện với hắn. Hôm qua cô còn hết sức hưởng thụ, hôm nay kéo quần lên liền quên hết.

“Khi nào lại đây?”

Không phải tới hay không, là khi nào tới. Cửa sổ sát đất cứ chờ đó, hắn muốn giáo huấn tiểu tao bức này ở phòng tập thể dục trước.

Trương Dương bên cạnh lặng lẽ duỗi dài lỗ tai nghe lén, hắn cũng thực quan tâm hôm nay Hạ Hạ có đến không. Tuy hôm nay Giang ca đến văn phòng vẫn mặc quần áo ngày hôm qua. Rõ ràng đêm không về nhà, vẻ mặt yểm đủ tao dạng làm hắn khó chịu, nội tâm Trương Dương kêu rên, anh anh anh Hạ Hạ của bọn họ lại bị ăn sạch sẽ!

Thịnh Hạ bên này nghe vậy sửng sốt, cô chưa nói muốn qua nha? Nhưng kỳ thật, cô cũng rất muốn đi tìm Giang Vô, bằng không cũng sẽ không nhàm chán đọc kịch dời lực chú ý.

Nghĩ đến không thể dùng lý do cũ, cách điện thoại đều có thể cảm giác được cô ủ rũ cụp đuôi.

“Hôm nay không tới…”

Dì cả đến, không thể để hắn thao, liền không có lý do tới tìm hắn.

Kỳ sinh lý đến khoảng bốn năm ngày, sau khi kết thúc lại phải bay, lần tới có thể ái ái liên tục mấy ngày như thế này thì phải đợi đến khi nào.

Kỳ thật vì không có Tiểu Giang Giang nên cô vẫn canh cánh trong lòng. Vì sao cô lại không có Tiểu Giang Giang, như vậy là có thể lên xe trước sau đó mua vé bổ sung rồi.

Giang Vô thu chân dài gác trên bàn, hai chân đạp lên sàn nhà, lông mày tú đĩnh đều nhăn lại một khối:“Vì sao.”

Cô không tới hắn làm ai, làm thế nào.

Thịnh Hạ vừa bị hắn hỏi, trực diện đối mặt với thương tâm, nhanh chóng bẹp miệng khóc, ủy ủy khuất khuất nói hết với hắn:“Dì cả tới, Giang Vô, dì cả khiến người thật chán ghét tới.”

Dì cả tới, máu chảy xuôi dòng, còn bạch bạch thế nào, không thể bạch bạch thấy hắn còn có ý nghĩa gì.

Giang Vô bên này hiểu được ý Thịnh Hạ, một câu thô tục đi đầu, hỏi cô tiếp: “Cô mẹ nó đến gặp ông đây chỉ là để bắn pháo?!”

Thanh âm cất cao, cảm xúc mãnh liệt, phạm vi mười mét chỉ cần không điếc sẽ nghe thấy.

Trương Dương nội tâm khóc chít chít, Hạ Hạ của bọn họ mỗi lần gặp Giang ca đều bị hắn ăn sạch sẽ một vòng.

Tiểu thực tập sinh không ở hiện trường sinh biết rõ, không phải một hồi, là một vòng. Chỉ xem thái độ và thể lực Giang ca bọn họ dùng lúc thao luyện, bắp đùi kia săn chắc khác hẳn người thường, một hồi? Không đủ nhét kẽ răng.

Trương Dương cũng muốn khóc ra, ma ma, nơi đó của Giang ca lớn như vậy, tiểu Hạ Hạ của Hạ Hạ làm sao chứa được a, khẳng định là đau muốn chết!

Bà mẹ già Trương Dương cũng đau lòng muốn chết.

Thịnh Hạ đầu này thật sự khóc, thanh âm nói chuyện đều mang theo khóc nức nở:“Chẳng lẽ không phải như vậy sao…”

Cô lau nước mắt trên mặt:“Giang Vô, kỳ sinh lý của Hạ Hạ tới, không thể đi tìm anh… Ô ô… Hạ Hạ muốn đi tìm anh… Nhưng là dì cả của Hạ Hạ tới…”

Người đàn ông bị câu trả lời của cô làm tức đến muốn ném điện thoại. Chỉ là không ngờ cô đột nhiên khóc sướt mướt, chịu đựng tính tình không ném nghe cô lải nhải nói một đống, sau khi chải vuốt rõ ràng mạch não của cô, độ ấm trong giọng liên tục giảm xuống:“Cô xem ông đây là loại người đó?”

Tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não, cầm thú suy nghĩ bằng nửa người dưới?

Nếu hắn hỏi ra thật, Thịnh Hạ sẽ nói cho hắn, cầm thú không bằng Giang Vô, hắn so với cầm thú dũng mãnh nhiều, thao lộng nàng đều không cần nghỉ ngơi.

Đối diện do do dự dự dùng giọng mũi khàn khàn đáp hắn một tiếng ân.

Người đàn ông giận đến công tâm ngược lại cười, quỷ mị mà thị huyết:“Ông đây khuyên cô, tốt nhất trước lúc ông đây tan tầm lăn đến đây.”

Nếu không hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu, máu đào tẩy ngân thương? Kí©h thí©ɧ.

Biết cô mơ hồ vụng về, người đàn ông lại bổ sung: “6 giờ.”

Trước 6 giờ không đến, hắn đề thương tới cửa, huyết tẩy tiểu tao bức, không đúng, tiểu tao bức huyết tẩy hắn.

Thịnh Hạ ngây người, nhìn điện thoại trong tay biểu thị đối phương đã tắt máy. Nằm trên giường phát ngốc sửng sốt mười mấy giây thì bỗng nhiên nhảy khỏi giường phi vào phòng quần áo, thần sắc kiên nghị, mang theo khí khái không sợ chết.

Nếu muốn máu đào tẩy ngân thương thật thì cứ tẩy đi, Hạ Hạ không phải tiểu túng bao, không sợ!