Chương 43: Thẳng nam ung thư

Edit: Sherry

(*: Chỉ người đàn ông cứng nhắc, cổ hủ, gia trưởng, nhàm chán, không biết nói đùa.)

Vì tiện cho Giang Vô tẩy (rửa) thương, Thịnh Hạ mặc một cái váy thuần trắng dài đến mắt cá chân cùng với đôi giày xanh sẫm chạm rỗng khắc hoa, tóc dài rối tung, đầu đội mũ rơm trắng, khí chất cả người tươi mát ôn nhu.

Em gái lễ tân liên tục mấy ngày bắt gặp cô gái dáng người bốc lửa đeo kính râm đến tìm Giang tổng nên cũng không lạ. Ngược lại còn cười khanh khách nói: “Giang tổng đang ở văn phòng nha.”

Ngữ khí nói chuyện của em gái lễ tân đã bị thanh âm điềm mỹ của chị gái nhỏ kia đánh gục.

Môi nhỏ tô son nhạt màu khẽ mở:“Tốt, cảm ơn nha!”

Người ta biết mà!

Cô gái yểu điệu bước qua mang theo một làn gió thơm, không biết là mùi nước hoa hay hương thơm trời sinh của thiếu nữ. Ánh mắt em gái lễ tân không khỏi dính chặt lên bóng dáng nhỏ màu trắng.

“A a a hôm nay chị gái nhỏ nhìn thật xinh đẹp~”

Hôm nay Hạ Hạ là tiểu tiên nữ.

Trương Dương vội vàng tiến ra đón:“Hạ Hạ chị đến rồi!”

Cô gái bị kêu vào văn phòng cởi kính râm ra, ngọt ngào ân một tiếng, sau đó nhìn về phía người đàn ông ngồi ghế chủ vị:“Giang Vô, Hạ Hạ tới rồi nha.”

Một câu nha hai câu cũng nha, nha đến nghiện rồi sao, có thể duỗi thẳng đầu lưỡi nói chuyện không.

Giang Vô lãnh đạm đáp lời, căn bản không thèm ngẩng đầu xem cô gái nhỏ người ta.

Trương Dương không vui, nữ thần nhà hắn sao phải chịu đối xử lạnh nhạt như vậy. Hắn ý bảo Thịnh Hạ ngồi xuống sô pha rồi đi lấy một ly nước lạnh cho cô.

Thịnh Hạ như ngồi trên sô pha mà như ngồi trên đống than. Hình ảnh nóng bỏng đánh nhau kịch liệt với Giang Vô trên sô pha vẫn luôn hiện lên trong đầu cô. "Dì cả" dường như càng đến nhanh hơn.

Đàn ông không giống phụ nữ thể hàn. Bây giờ là đầu mùa ha, trong văn phòng đã mở điều hòa. Bình thường thì tốt nhưng hôm nay kì sinh lý của cô tới nên cảm thấy rất lạnh. Bàn tay nhỏ nhắn thường xuyên nắn nắn lấy nhau.

Trương Dương đang nói chuyện hăng say, nào là nội bộ fandom Hạ Hoa thế này, nội bộ antinfan thế kia.

Thịnh Hạ sẽ ngẫu nhiên phụ họa vài câu. Nhưng càng nghe càng nhàm chán, mí mắt đã đánh nhau muốn ngủ. Những lúc thế này cô thường sẽ nằm trên giường nhàn nhã chịu đựng qua hai ngày.

Điều khiển của điều hòa ở trên bàn Trương Dương, người thứ ba trong văn phòng nãy giờ không tham gia tán chuyện bỗng nói:“Tắt điều hòa đi.”

Trương Dương liền kỳ quái:“Giang ca, anh không nóng sao?” Rõ ràng mỗi ngày hỏa khí còn nặng hơn mình mà.

“Kêu tắt thì tắt đi.”

Ngàn lớn vạn lớn, cấp trên lớn nhất, Trương Dương đứng dậy tắt điều hòa.

Văn phòng đóng cửa kín mít hồi lâu nên không thoáng khí, vì thế người nào đó đứng dậy đi mở cửa sổ.

Trương Dương thấp giọng nói thầm: “Hôm nay Giang ca nhất định bị đông quỷ quấn thân, Hạ Hạ chị đừng để ý đến anh ấy.”

Từ góc độ của hắn, sườn mặt cô gái nhu hòa, tủm tỉm cười một cái gật đầu.

Giang Vô lạnh lùng a một tiếng, châm điếu thuốc, ánh mắt ném ra ngoài cửa sổ, nếu không thật sợ chính mình nhịn không được kéo người đến phòng tập thể thao thao lộng.

Lúc người ta chưa đến thì thúc giục, còn lúc người ta tới rồi thì thờ ơ. Giang Vô cảm thấy hắn thật có bệnh.

Cô gái kêu hắn:“Giang Vô, nói chuyện phiếm với bọn em nhé?”

Nói cái gì, nghe fan của cô trồng cây si với cô sao, hắn chỉ muốn nói chuyện trên giường thôi.

Giang Vô không nói tiếp, tiểu thực tập sinh sợ nữ thần xấu hổ, vội nói: “Giang ca là thẳng nam ung thư, sẽ không nói chuyện phiếm, Hạ Hạ chị mặc kệ anh ấy.”

Người nào đó thẳng nam ung thư nhanh chóng xoay người đi đến bên ghế sô pha. Liếc tiểu thực tập sinh một cái sau đó hung hăng ấn tàn thuốc lên gạt tàn. Trương Dương nhìn mà cảm giác sau ót lạnh lẽo.

Mẹ nó, đe dọa trắng trợn.

Giang Vô cùng Thịnh Hạ ngồi chung trên chiếc sô pha hai người từng mây mưa. Khoảng cách giữa cả hai đủ để nhét tới mấy Giang ca. Điều này làm Trương Dương đang ngồi một mình ở chỗ của mình cảm thấy dễ chịu.

Loại tính cách muộn tao này của Giang ca cũng có chỗ tốt. Đó là sẽ không show ân ái trước mặt người khác.

Cô bị gọi qua đây nhưng không có việc gì làm, khuỷu tay chống đầu gối, hai tay chống cằm, mặt mày mỉm cười nhìn hắn, không giống dáng vẽ phóng đãng dâʍ ɖu͙© trên giường mà trông đặc biệt ngoan ngoãn đáng yêu. Giang Vô nhịn không được nói:

“Đêm nay ăn gì?”

Cô cười càng tươi:“Thịt bò!”

Giang Vô: “… Đổi cái khác.” Vừa rồi chắc chắn hắn bị mặt trời bên ngoài làm cho hoa mắt mới cảm thấy cô ngoan ngoãn. Đây vẫn là tiểu da^ʍ oa kia, chỉ là thay da đổi thịt thôi.

Cô lập tức nói: “Anh làm!”

Thịnh Hạ không kén ăn, Giang Vô làm đều thích ăn.

“Ông đây hỏi tên món ăn.” Tiểu tao hóa không phải rất biết gọi món sao.

Cô kiên trì nói:“Anh làm!”

Giang Vô bị ngữ khí kích động của cô mê hoặc, trù nghệ của hắn tốt đến mức thu mua được dạ dày đại tiểu thư thân kiều thể nhuyễn từ lúc nào vậy.

Người đàn ông nhàn nhạt ứng một tiếng:“Đã biết.”

Cô lại hỏi hắn:“Giang Vô, khi nào chúng ta đi a.”Cô có chút ngồi không nổi, muốn nằm.

“Chờ một chút.” Chờ mặt trời xuống núi đã.

Hôm nay hắn tới muộn, dừng xe cách công ty hơi xa, phải đi hơn trăm mét. Hơn nữa lại trúng ngày nắng gắt, nếu đem một thân da thịt non mịn của cô phơi dưới ánh nắng này, sợ là sẽ đến khóc nháo với hắn.

Thịnh Hạ bẹp miệng, vẫn nói với hắn:“Em muốn ngủ…”

Cô hạ giọng tiến đến bên tai hắn nói nhỏ:“Ngồi hơi đau.”

Sắc mặt người đàn ông không thể bắt bẻ, hô hấp lúc cô gần trong gan tất hơi trầm đυ.c, chậm rãi nói:“Vậy cô ngủ đi.”

Nghĩ đến gì đó, người đàn ông đi đến tủ quần áo lấy một cái thảm lông to rộng ra. Đôi khi hắn lười đến về nhà sẽ ngủ ở văn phòng, đồ vật cần có đều có hết.

Cô cởi giày, phát hiện còn thiếu gối đầu, nhìn xung quanh không thấy. Trương Dương đang muốn lên tiếng cống hiến gối nằm của mình thì người đàn ông vỗ vỗ đùi mình:“Nằm ở đây.”

A, gối đầu đi kèm với thảm lông cố ý không lấy ra chỉ chờ giây phút này.

Ngủ trên chân Giang Vô nha. Thật hạnh phúc, Thịnh Hạ trải thảm xong, cả thân mình rút vào trong, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ:“Lúc đi nhớ gọi em, không cho phép bỏ về giống như sáng nay.”

“Ừm.”

Được hồi đáp rồi, cô gái gối đầu lên đùi hắn, mỹ tư tư nhắm mắt.

Giang Vô đang chơi di động ngẩng đầu liếc nhìn thực tập sinh, không tiếng động câu môi cười lạnh.

Mẹ nó, dám nói hắn thẳng nam ung thư, hắn liền cho cậu ta ăn cẩu lương. Ăn no đến chết luôn.

Tiểu thực tập sinh vây xem toàn bộ quá trình:… Hôm nay không cần ăn cơm chiều, no rồi.