Chương 44: Con rể tới cửa

Edit: Sherry

Trâu Văn Viễn rất ít qua bên này, anh ta cơ bản chỉ ở văn phòng bên kia phụ trách nghiệm vụ. Vừa đẩy cửa văn phòng, nhìn thấy cảnh bên trong, liền cho rằng mình đi nhầm, lui

về nhìn xung quanh, xác thật không lầm.

Cái thằng đang dịu dàng vuốt ve mái tóc thiếu nữ kia là thằng anh em tháo hán tử* Giang Vô của anh ta sao?

(*: Người đàn ông thô thiển.)

"Ngọa tào, sống lâu mới thấy."

Trương Dương một bên ra dấu đừng ồn ào.

Người đàn ông đang ngồi trên sô pha cũng đè thấp đề-xi-ben:"Câm miệng." Đại chưởng không quên phủ lên tai cô gái.

Nhìn thái độ khẩn trương của hai người kia, Trâu Văn Viễn càng tò mò về thân phận cô gái này, cô đưa lưng về phía cửa, đầu gối trên chân Giang Vô, mặt áp vào hổ khu của hắn. Hơn nửa khuôn mặt bị mái tóc trơn bóng như tơ lụa che khuất, nhìn không thấy diện mạo.

Trâu Văn Viễn chỉ chỉ cô gái đang ngủ trên sô pha hỏi:"Ai?"

Không người nào để ý đến anh ta, đều mẹ nó nói câm miệng, còn hỏi hỏi nhiều làm gì. Đánh thức người anh chịu tránh nhiệm chắc.

Người bị làm lơ đi đến ghế làm việc của Giang Vô ngồi xuống, hôm nay anh ta nhất định phải biết được cô gái kia là ai.

Hạ thân ẩn ẩn chút khó chịu, ngủ cũng không thoải mái, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh nghe thấy có người vào. Vì thế chậm rãi mở bừng mắt.

Những sợi tóc cô mềm hoạt, người đàn ông sờ đến nghiện. Tay phải quên thu hồi nhàn nhã đáp ở đỉnh đầu cô.

"Tỉnh?"

Phía sau Giang Vô là cửa kính toàn phần, dương quang chạng vạng tưới lên người hắn. Làm cả người hắn sáng bừng. Thịnh Hạ xoa xoa mắt, mới thấy rõ người cô gối thật là Giang Vô, yết hầu có chút ngọt:"Ưʍ."

Ngủ một giấc đến hồ đồ, đương nhiên là Giang Vô, còn có thể là ai.

Nhìn sắc trời không sai biệt lắm, cũng sắp đến lúc tan tầm nên hắn liền nói:"Rời giường về nhà. "

Cô gái mới vừa tỉnh ngủ nên mắt to vốn ngập nước nay càng thêm thủy nhuận, hốc mắt hồng hồng, ngoan ngoãn mê người. Nếu không phải dì cả của cô đến, hắn chắc chắn sẽ đề thương đến thao cô một lần.

"Vâng."Người cô không có sức lực, chỉ có thể chống đùi hắn từ từ đứng dậy.

Thảm mỏng rơi xuống, tóc dài rối tung, lọt vào trong tầm mắt là bóng dáng mảnh khảnh tú mỹ. Trâu Văn Viễn chỉ hy vọng đối phương chằng qua chỉ có thân hình sát thủ. Gương mặt đừng quá ưa nhìn, nếu không em gái anh ta sợ là hết hi vọng rồi.

Giày da nhỏ đặt cạnh sô pha, Thịnh Hạ che cái miệng nhỏ ngáp một cái rồi xốc thảm lên, thân thể hơi chuyển. Ý thức cô còn chưa thanh tỉnh, cũng không biết trong phòng nhiều thêm một người, vì thế vẫn đang cúi đầu nghiêm túc mang giày.

Trâu Văn Viễn nhìn thấy người rồi nhưng lại không thể tin vào mắt mình. Nơi này của anh ta làm sao xuất hiện một nữ minh tinh thế này?

Nếu là nữ minh tinh bình thường thì anh ta cũng không kinh ngạc lắm. Rốt cuộc anh ta cũng từng lăn giường với không ít đại minh tinh. Trâu Văn Viễn kinh ngạc chính là vị trước mặt này. Nếu anh ta thật sự không hoa mắt thì đây....

Trương Dương thấy cô mang giày xong đứng lên thì nói, ngữ khí có chút mất mát:"Hạ Hạ, chị phải về nhà sao?"

Là Thịnh Hạ thật kìa.

"Ừm, ngày mai chị sẽ qua tới, Dương Dương."

Mẹ nó, còn Hạ Hạ Dương Dương, ghê tởm chết hắn. Giang Vô cầm chìa khóa xe đứng bên cạnh cô đồng thời ngăn cảnh tầm mắt người sau, hay nói đúng hơn là ngăn trở tầm mắt cô.

"Đi thôi." Ngày mai hắn nghỉ phép, tới cái lông, đem cô ấn trên giường, sẽ không tới.

Người đã tỉnh, Trâu Văn Viễn cũng không giảm bớt sự tồn tại của mình nữa mà đi đến bên sô pha, lại nhìn cô một cái:"Ngọa tào, Giang Vô cậu diễm phúc không cạn a!"

Nữ thần của trạch nam, còn là vị nữ thần phú quý bức người của trạch nam. Có tiền cũng không ngủ được, người ta còn có tiền hơn so với mấy người nhiều. Vậy mà Giang Vô lại ngủ tới với cô, không phải có phúc khí thì là cái gì. Bộ ngực lớn kia không biết là mơ ước của bao nhiêu anh em đâu.

Thịnh Hạ đang xem Trương Dương nghe vậy thì quay đầu đi, ân? Người này là ai, xuất hiện khi nào vậy.

Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải đến gần lôi kéo làm quen a:"Chào cô Thịnh tiểu thư, tôi là chiến hữu trong quân đội của Giang Vô, tên là Trâu Văn Viễn, cô kêu tôi Văn Viễn được rồi."

Kiếp sống quân lữ nhiều năm làm Trâu Văn Viễn có được dáng người rất tốt, mặc dù gần hai năm không rèn luyện nhưng nhờ gương mặt không tồi mặt nên vẫn xua phụ nữ như xua vịt được.

Thịnh Hạ chớp chớp mắt, quốc gia thừa thải soái ca như vậy? Bất quá...

Cô giương mắt nhìn Giang Vô, hừ, vẫn là ông xã soái nhất, ông xã dáng người nóng bỏng, ông xã cái gì cũng tốt~

"Xin chào, tôi là Thịnh Hạ." Hạ Hạ rất lễ phép, cô vươn tay, Trâu Văn Viễn chưa kịp đáp lại đã bị người đàn ông bên cạnh một phen nắm chặt.

"Đừng bắt tay với hắn, dơ."

"A?"

"Mé, Giang Vô cậu nói cho rõ ràng! Ông đây vừa mới rửa tay, ô uế chỗ nào chứ!"

Giang Vô khinh miệt liếc anh ta một chút, sau đó giống như lơ đãng vòng lấy bả vai cô rồi kề sát lỗ tai cô nói nhỏ vào câu chỉ có hai người nghe được.

Thịnh Hạ đầu tiên là khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ánh mắt nhìn Trâu Văn Viễn cũng thay đổi.

Giang Vô nói đây là tên đàn ông ngay cả ngón tay cũng có thể bắn tinh, từ trước đến nay đã cắm hàng ngang hàng vạn lỗ nhỏ phụ nữ. Thịnh Hạ ghét bỏ sách một tiếng, quá bẩn.

Trâu Văn Viễn: "..." Mẹ nó Giang Vô đã nói xấu gì hắn.

Thịnh Hạ đội mũ rơm lên, kính râm đặt trên mũi, hỏi Giang Vô:"Về nhà?"

Về nhà là từ ngữ đẹp cỡ nào, người đàn ông chậm rãi ứng một tiếng:"Ừm..."

Lúc ra tới cửa, Thịnh Hạ vẫy tay với Trương Dương:"Hẹn gặp lại, Dương Dương." Lại nhìn về phía Trâu Văn Viễn, cố mà làm ngữ khí:"Vị tiên sinh nảy, cũng hẹn gặp lại đi."

Thật đáng sợ, ngay cả ngón tay cũng có thể bắn tinh, Thịnh Hạ chỉ muốn tránh xa, không bao giờ gặp lại kẻ biếи ŧɦái này nữa!

Người đàn ông nào đó đã đạt được mục đích, đại chưởng ôm vai cô gái kéo lại gần mình, đem người chông trong ngực, trước lúc rời khỏi còn dùng ánh mắt thâm ý nhìn Trâu Văn Viễn.

Đừng tưởng hắn không biết, thằng nhãi chết tiệt này mơ ước người phụ nữ của hắn lâu rồi.

Trâu Văn Viễn cảm thấy mình thật oan uổng, năm đó khi hai người còn ở bộ đội anh ta chỉ thuận miệng nhắc đến. Cô gái này không ngủ được thì tìm cô gái khác, gia thế của Thịnh Hạ là gì anh ta cũng tự mình hiểu lấy!

Phản bội bạn bè, Trâu Văn Viễn phục hồi tinh thần đuổi tới cửa văn phòng. Lúc ra chỉ kịp nhìn thấy Giang Vô ôm vai cô gái người ta rời đi, dáng vẻ vừa tao vừa tiện!

Mẹ nó, chúc cậu sớm ngày đến cửa làm con rể nhà người ta nhé.

Tiểu thực tập sinh tâm tình không tồi gật đầu, cẩu lương này không chỉ có mình cậu ta ăn được.

Bất quá gần đây số lần Giang ca tan làm về sớm hơi bị nhiều đấy, anh anh anh thời gian đều dùng để ngược đãi tiểu Hạ Hạ của Hạ Hạ đi.