Chương 46: Nấu canh gà

Edit: Sherry

Giang Vô bước vào phòng ngủ của mình, vừa nhìn một cái liền tưởng mình đi nhầm nhà. Trên tủ đầu giường để một đống chai chai lọ lọ. Hắn tiến tới cầm một chai trong số đó lên nhìn chữ viết, không phải là mấy thứ đồ nhỏ nhặt dùng để lừa tiền phụ nữ sao?

Cô gái đáng chết này, hắn một đêm không về nhà liền đem nhà hắn lăn lộn thành thế này. Xem phòng hắn là phòng cô sao.

Giang Vô đi đến tủ quần áo kéo cửa. Còn may quần áo chưa bị cô quậy phá, hắn thay một cái áo sơ mi đen sạch sẽ rộng thùng thình. Hôm nay trời nóng, hắn cũng hơi mệt, đổi xong quần áo liền đi nhà tắm rửa mặt. Lúc nhìn đến kệ để đồ dùng cũng tính là bình tĩnh.

Thịnh Hạ ở phòng khách xem TV, mũi chân một trên một dưới dẫm lên thảm. Đây là một trong các thói quen của cô, thấy hắn rốt cuộc ra khỏi phòng ngủ, Thịnh Hạ liền cười đến tri kỉ ngọt ngào, ngầm có ý nịnh nọt: “Giang Vô, em để một ít đồ dùng ở nhà anh nha, như vậy về sau em tới nhà anh cũng tiện hơn.”

Người đàn ông không nhìn cô, đi thẳng vào phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Ánh mắt Thịnh Hạ dừng trên TV nhưng lỗ tai lại duỗi dài lưu ý chỗ phòng bếp. Tình tiết lời kịch phim truyền hình là gì một chút cô cũng không biết.

Đang lúc cô khổ sở bi ai vì kế hoạch ở chung của mình thất bại thì người đàn ông đứng bên bồn rửa tay đóng vòi nước, thấp thấp ứng một câu:“Ừ.”

Thanh âm không lớn không nhỏ nhưng âm lượng TV lại rất thấp nên Thịnh Hạ nghe thấy được, vì thế dõng dạc hô:“Giang Vô, Hạ Hạ muốn ăn ba chén cơm!”

Nhà hắn không có chén nhỏ, một đại nam nhân như hắn mỗi bữa cũng chỉ ăn một chén cơm. Vậy mà một cô gái nhỏ như cô lại muốn ăn ba chén, người đàn ông đang vo gạo lại đổ thêm gạo vào nồi.

Làm cho cô ăn, tiểu tao hóa khoác lác, cho cô ăn vỡ luôn cái bụng nhỏ đó.

Đối với đồ ăn đêm nay Hạ Hạ không phải thực vừa lòng. Cô thích ăn cay nhưng đêm nay đồ ăn lại không cay chút nào, ngay cả thù du* cũng bỏ rất ít.

(*: thù du là một loại gia vị có vị cay thường được dùng để thay thế ớt thời xưa vì ớt đến thời nhà Minh mới được đưa vào Trung Quốc và mãi đến nhà Thanh mới sử dụng thịnh hành. Vị cay của thù du kém xa ớt rất nhiều.)

Cá hấp, cải thảo xào nấm và trứng cuộn thịt, món có hương vị nặng nhất chính là sườn xào chua ngọt! Thịnh Hạ, Tới Đây Ăn Nào - Chương 46: Nấu canh gàThịnh Hạ, Tới Đây Ăn Nào - Chương 46: Nấu canh gàThịnh Hạ, Tới Đây Ăn Nào - Chương 46: Nấu canh gàThịnh Hạ, Tới Đây Ăn Nào - Chương 46: Nấu canh gà

Người đàn ông đặt chén canh gà trước mặt cô, có cẩu kỷ có nhân sâm, nói một chữ ra lệnh:“Uống.”Thịnh Hạ, Tới Đây Ăn Nào - Chương 46: Nấu canh gàThịnh Hạ, Tới Đây Ăn Nào - Chương 46: Nấu canh gàThịnh Hạ, Tới Đây Ăn Nào - Chương 46: Nấu canh gàĐồ ăn đã bưng lên bàn, cơm cũng đã nấu tốt hơn nữa còn cố ý ra mấy cái chén nhỏ không biết để ở xó xỉnh nào để phối hợp diễn xuất với cô. Này nếu còn không ăn nổi ba chén thì không thể trách hắn được.

Chăm xong người phụ nữ của mình, người đàn ông cũng thấy đói bụng bèn ngồi xuống cầm đũa khai vị.

Dì cả đến cô liền giống như bị bệnh nan y. Chén canh đặt trước mặt nhưng không cầm muỗng ăn, ngược lại bẹp miệng trừng mắt:“Giang Vô, Hạ Hạ muốn ăn cay.”

A, chiêu này đối với fan não tàn Trương Dương còn có tác dụng, còn đối với hắn?

Giang Vô buông đũa, sắc mặt lẫn âm thanh đều lãnh:“Còn kiếm chuyện nữa có tin ông đây ném cô ra ngoài không?”

Mẹ nó, nghĩ cái gì thì muốn cái đó, buổi chiều hỏi cô muốn ăn cái gì còn nói hắn làm là được. Bây giờ chưa qua một ngày liền kén cá chọn canh. Làm như hắn thích ăn uống thanh đạm thế này lắm, miệng nhạt "chim" yếu đấy biết không?

Thịnh Hạ bị ánh mắt lạnh tanh của hắn bắn một cái liền sĩ tán quân tan. Không tình nguyện cầm lấy cái muỗng ăn canh.

Người khác tới kỳ sinh lý đều dùng sức lực toàn thân quyến rũ người đàn ông của mình. Dù sao có dì cả chống lưng đối phương muốn ăn cũng ăn không hết.

Thấy cô bắt đầu ăn, Giang Vô cũng giơ đũa lên.

Thịnh Hạ rề rà chốc lát, cuối cùng thấy việc ăn cay là vô vọng nên không kén chọn nữa. Đôi đũa gắp một miếng đồ ăn ai đó làm trên bàn, ăn ăn ăn, không biết lúc nào đã ăn hết hai chén, canh gà cũng uống không ít.

Đồ ăn ông xã làm ăn thật ngon, không cay cũng rất ngon!

Người đàn ông đối diện trong lòng cười lạnh, tiểu tao hóa khẩu thị tâm phi, đồ ăn hắn làm cô sẽ không thể ăn sao.

Mặc dù không bỏ cay nhưng hắn cũng muốn cô ăn đến vỡ bụng.

Cuối cùng, Thịnh Hạ vuốt bụng nhỏ no tròn nhìn Giang Vô thu thập bàn ăn:“Giang Vô, em thật sự đã ăn ba chén cơm!”

Cô cũng biết vừa rồi mình chỉ muốn khoe khoang, chỉ là không ngờ trong nhà Giang Vô cũng có mấy cái chén nhỏ, bản thân cô ăn hết ba chén vẫn ổn áp, còn uống không ít canh gà nữa.

Trong lòng âm thầm thề, lần sau Giang Vô làm đồ cay, cô sẽ dùng chén này ăn năm chén.

Khi điện thoại vang lên, cô đang đứng cạnh quầy bar xem Giang Vô rửa chén. Ngón tay Giang Vô so với tay cô còn muốn dài hơn, khó trách có thể cắm lỗ nhỏ cô đến phun nước phốc phốc. Hạ Hạ muốn biến thành cái chén trong tay Giang Vô để hắn giúp Hạ Hạ tắm rửa sạch sẽ.

Nhận điện thoại, cô hỏi:“Dì Chương, có việc sao.”

Dì Chương bảo mẫu làm cơm xong đưa đến nhà riêng của Thịnh Hạ nhưng chờ gần một giờ vẫn không thấy người trở về, đồ ăn mang theo đều đã lạnh.

“Hạ Hạ, dì nấu canh gà cho con, chừng nào con về thì uống nhé.” ngày thường có thể tùy cô ăn uống lung tung nhưng mấy ngày thế này không thể tùy cô nháo được.

Ở bên Giang Vô quá ngọt ngào làm cô vui đến quên cả trời đất, ngày cả dì đưa cơm cũng quên mất:“Dì Chương, Hạ Hạ đã uống canh gà rồi.”

Bên kia không tin, lại nói tiếp:“Con đừng lừa Dì Chương, dì đã nói con mấy ngày thế này con gái không nên ăn đồ lạnh rồi.”

“Hạ Hạ không gạt dì nha.”Cô đem tên đồ ăn cùng hương vị miêu miêu tả tả, mỗi món có những gì đều nói ra, dì Chương thấy cô nói lưu lỡ át rành mạch như vậy mới yên lòng cắt máy.

A di đà phật mặt trời mọc hướng Tây rồi, Hạ Hạ biết tự mình chú ý dưỡng sinh.

Thịnh Hạ 27 tuổi, có lúc chạy show đóng phim bận đến chân không chạm đất. Công tác áp lực cũng rất nhiều nhưng thân thể lại không có tật xấu gì. Con gái nhà người ta tới tháng đều đau đến chết đi sống lại còn cô trừ bỏ cảm giác tứ chi vô lực ra thì chỗ khác đều khỏe. Có được như vậy toàn nhờ trong nhà quản chặt chế độ ăn của cô.

Giang Vô rửa trôi bọt nước, mũi cao thẳng, cằm góc cạnh, môi hơi mỏng nhấp nhẹ, Thịnh Hạ đi phía sau ôm lấy eo hắn, kiều kiều mại mại nói:“Giang Vô, sườn mặt của anh thật soái quá~”

Hạ Hạ là tiểu mê muội của anh, bị anh mê đến choáng váng~

Người đàn ông muộn tao để mâm lên khai, lãnh đạm mà đáp:“Ừ.”

Ông đây biết mình người đẹp sống tốt, cô có thể đừng lần nào cũng chọn lúc ông rửa chén đánh lén có được không?

Làm vỡ chén rồi cô đền sao?