Chương 48: Băng vệ sinh hắn từng sờ qua

Edit: Sherry

Thịnh Hạ đến kì lần đầu tiên rất muộn, đến gần 17 tuổi mới thấy.

Thiếu nữ thanh xuân niên hoa chính trực da mặt mỏng, kỳ sinh lý tới cũng ngại ngùng không dám nói với mẹ. Năm đó cũng không giống như hiện tại, chỉ cần lên mạng là có thể mua được một thùng dùng một năm. Mỗi lần đi học cảm thấy bên dưới khác thường mới nhớ tới có thể là kì sinh lý đến, chạy vào nhà vệ sinh cởϊ qυầи ra nhìn thấy quả nhiên là vậy.

Lấy vài tờ giấy vệ sinh lót tạm trên qυầи ɭóŧ, sau đó cố ý chọn lúc tự học lén lút chui ra ngoài từ lỗ chó đi mua băng vệ sinh. Cái lỗ chó này là Lý Thành Quyết bí mật nói với cô để cô không phải khổ sở vác cái thân tàn tạ đi leo cổng rào.

Vòng một vòng lớn đi đến quầy bán quà vặt trước cổng trường. Ừm, không nhìn thấy ai mặc đồng phục học sinh, hẳn sẽ không có ai nhận ra cô. Cũng không biết cô tới mua cái kia...

Thịnh Hạ yên tâm chui vào siêu thị nhỏ ở tận cùng bên trong, trước khi đi vào còn nhìn thoáng qua quầy thu ngân. Khi nhìn thấy người thu tiền hôm nay là một dì trẻ tuổi thì gánh nặng tâm lý càng nhẹ hơn. Dù sao bảo cô đem băng vệ sinh đi hỏi ông chủ bao nhiêu tiền, cô vẫn sẽ ngại ngùng nha.

Cô đứng trước kệ hàng xem đến nghiêm túc, cẩn thận so sánh chiều dài từng loại, còn phải so giá tiền. Cô không có nói với mẹ nên tiền mua băng vệ sinh đều lấy từ tiền tiêu vặt của mình.

Còn baba Thịnh Hạ mặc dù cho cô ăn ngon uống tốt, kiều dưỡng khuê nữ nhưng lại không cho cô nhiều thêm một phân tiền nào. Tháng này cô hết tiền chạy đến công ty xin ba thì lão ba keo kiệt của cô chỉ cho cô khoảng 100 tệ.

Một trăm tệ dùng ba ngày, chẳng những phải cung phụng cho truyện tranh và tiểu thuyết mới ra hàng tháng mà còn phải gánh phí tổn mua băng vệ sinh. Thịnh Hạ thở dài phát hiện, cô đã trở thành đứa con nhà nghèo trong gia đình giàu có rồi.

Thịnh Hạ một bên phun tào lão ba nhà mình một bên lựa chọn "vật dụng hàng ngày rồi đi đến quầy thu ngân.

Khi sắp trả tiền, có một bàn tay khác đồng thời đưa tiền qua với cô.

Cô theo hướng ngón tay thon dài của đối phương nhìn lên trên liền thấy được sườn mặt thon gầy tuấn mĩ của Giang Vô. Lúc đó thiếu niên làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, so với mấy tiểu thịt tươi sau này mlem mlem hơn nhiều. Gương mặt thanh tuyển tràn ngập hơi thở thanh xuân, chỉ cần gương mặt này, muốn xuất đạo chỉ cần một câu nói thôi.

Nhưng cố tình người ta còn rất có thực lực, từ lúc vào trường đã luôn giữ ngôi đầu bảng (thủ khoa) của Tứ Trung. Mà Trạng Nguyên của kì thi đại học tỉnh bao nhiêu năm qua mười người thì hết bảy người là thủ khoa của Tứ Trung bọn họ.

Giang Vô siêu cấp lợi hại.

Nhưng tình cảnh lúc này làm Thịnh Hạ không dám phạm hoa si, cô bây giờ chỉ muốn ném ngay băng vệ sinh trên tay đi rồi đào một cái lỗ chui xuống mà thôi.

Mua băng vệ sinh bị nam sinh nhìn thấy, hơn nữa nam sinh này còn là nam sinh mình yêu thầm bấy lâu. o(╥﹏╥)o(╥﹏╥)o(╥﹏╥)

Mắc cỡ chết đi được!

Sắc mặt thiếu nữ nháy mắt đỏ lên. Một bên che mặt một bên thúc giục bà chủ thối tiền:“Dì ơi mau thối tiền cho cháu đi!”

Bà chủ hiếm khi nhìn thấy đồng thời hai cô cậu học sinh đẹp mắt như vậy. Cậu trai soái khí cô gái điềm mỹ neem tốc độ tính tiền cũng giảm đi nhiều. Được một lúc thì cười tủm tỉm đưa tiền lẻ cho cậu nam sinh trước.

Trong lòng Thịnh Hạ kêu gào, dì à, không ngờ dì già rồi mà còn không đứng đắn.

Rõ ràng là con đưa tiền cho dì trước nhưng dì lại thối cho cậu ấy trước, rõ ràng là dì coi trọng nhan sắc giáo thảo của trường con rồi đúng không.

Lúc này thiếu niên bên cạnh lên tiếng:“Dì tính cho cậu ấy trước đi, tôi không cần gấp.”

Bà chủ nhìn cô gái nhỏ khuôn mặt đỏ bừng bộ dáng gấp gáp, gật gật đầu, rút mấy tờ tiền đưa cho cô.

Thịnh Hạ nhận tiền, không dám liếc hắn một cái đã vội vàng hoảng loạn trốn đi, đến lúc đi được một đoạn rồi mới dám ngoáy đầu nhìn lại.

Giang Vô đứng dưới bóng cây ven đường mở nắp nước khoáng ngửa đầu uống mấy ngụm. Hầu kết trên cổ hắn lăn lộn, ngay cả cô cách xa như vậy cũng nhìn thấy được.

Túi nilon đen đựng băng vệ sinh treo trên cánh tay, thiếu nữ ngây thơ che khuôn mặt nhỏ, hình như cô càng ngày càng thích giáo thảo rồi.

Lãnh đạo Tứ Trung nhìn xa trông rộng, biết thân thể là tiền vốn của cách mạng nên dù tới lớp 12 tất cả môn phụ đều ngừng hết nhưng duy có môn thể dục là không xóa bỏ.

Tiết thể dục lớp 12 được xếp trước giờ ăn trưa. Chính là lúc mặt trời lên cao ánh nắng cháy da đó. Thịnh Hạ lúc này hoàn toàn quên đi e lệ, quang minh dựa vào dì cả xin nghỉ với lớp trưởng, tránh được một tiết thể dục đáng sợ.

Quạt trên đầu không ngừng chuyển động phát ra tiếng lạp lạp, bên ngoài từng trận bước chân rập rập. Phòng học chỉ có mình cô, Thịnh Hạ thò tay vào ngăn bàn lấy một mảnh băng vệ sinh bên ngoài quấn mấy lớp giấy ra sau đó đi ra cửa.

Chắc chắn Giang Vô bọn họ đang học thể dục, hiện tại cô lên WC tầng trên. Đi qua hành lang duỗi cổ nhìn vào ra.

Mọi người đều đi học rồi nên không sợ đυ.ng phải ai. Cô gái nhỏ lộc cộc chạy đến cầu thang. Bước chân nhanh như bay trông hoàn toàn khác với dáng vẻ suy yếu đáng thương lúc cô xin nghỉ với lớp trưởng.

Qua hai đoạn cầu thang bước vào chỗ ngoặc là có thể nhìn thấy cậy ấy rồi.

Thịnh Hạ vừa nghĩ tới đây, giây tiếp theo đã va vào thiếu niên ở cửa sau lớp mình.

Cô chạy rất nhanh nên va chạm đội ngột làm thiếu niên lùi lại mấy bước. Thịnh Hạ vội vàng ngẩng đầu khỏi ngực đối phương lên tiếng xin lỗi. Nhưng khi nhìn thấy người ta lại đứng hình.

Đối phương cuối đầu, đồng tử nâu nhạt cũng đang nhìn cô, lông mi cong vυ"t dài nhỏ, ánh mắt nhất quán không để ý, ngầm có vài phần lạnh nhạt.

Cô ngốc lăng trong ngực hắn mười mấy giây mới nhớ phải đẩy ra, hai tay chống trên vai hắn lưu luyến rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hai má phấn ửng hồng, khi nói chuyện cũng ấp a ấp úng:“Th… Thực xin lỗi… Đồng học…”

Cũng không đợi hắn trả lời liền chạy nhanh về phía nhà vệ sinh, sân khấu đi vẫn phải đi, WC tầng trên vẫn phải đến

Nhân tiện liếc nhìn phòng học phòng học ban 11 một cái, mới phát hiện bên trong trống rỗng không có ai.

“Này, cậu làm rơi đồ.”

Hả? Cô làm rơi đồ? Đồ gì nhở.

Cô xoay người, Giang Vô cầm một vật trong tay, giấy vệ sinh bên ngoài đã gỡ bỏ, lộ ra thứ bên trong....

Băng vệ sinh của mình....

Làn da thiếu nữ đặc biệt trắng, gương mặt ửng hồng nháy mắt đỏ rực như xuất huyết, cúi đầu hoang mang rối loạn đi lên trước cầm lại đồ của mình, thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói một câu cảm ơn cực nhanh rồi xoay người chạy như bay.

Thịnh Hạ trốn trong buồng vệ sinh ôm mặt, trong lòng vừa vui vừa thẹn.

Đây là Giang Vô sờ qua băng vệ sinh đâu.