Chương 8: Ngồi phi cơ lớn

Edit: Sherry

Chương 8: Ngồi phi cơ lớn

Vốn tưởng là 419, Giang Vô không nghĩ tới, cô gái nhỏ tao lãng tiện kia lại thật sự tới tìm hắn, còn tới nhanh như vậy.

Công ty dịch vụ bảo an yêu cầu sân huấn luyện diện tích lớn, lúc trước chọn vị trí ở xa khu dân cư, thời gian vừa đến, Giang Vô nghĩ đến cơm hộp xung quanh ăn đến phát ngán liền đứng dậy lấy chìa khóa xe định đi nội thành dạo một vòng ăn trưa sau đó trở lại văn phòng.

Trương Dương đang ăn gà ở phòng nhỏ cách vách tinh mắt, hô lớn: “Giang ca Giang ca giúp em mua một phần nhé!”

Đối phương vẫy tay, biết cơm chiều có lộc ăn hắn liền tiếp tục yên tâm ăn gà.

Hôm nay xe hắn dừng bên đường, lúc sắp mở cửa bước vào thì bỗng dưng bị một đôi tay nhỏ trắng nõn bắt lấy, người phụ nữ đeo kính râm to bản che khuất nửa khuôn mặt nhỏ giọng nói bên tai hắn "là em".

Giang Vô ừ một tiếng, chỉ nhìn bộ ngực lớn kia thì dù cô không nói lời nào hắn cũng nhận ra đó là cô.

Thịnh Hạ.

Đối phương đưa mặt lại gần hắn một chút, thanh âm càng nhỏ: “Hiện tại anh có bận không?”

Người đàn ông độc thân như Giang Vô không đến thì thôi, đến rồi chẳng lẽ lại từ chối. Trên xe chở theo người phụ nữ một đường gia tốc chạy tới khách sạn, kế tiếp phát sinh chuyện gì, không cần nói cũng biết.

Cách lần trước chưa tới 72 giờ, hai người lại vào khách sạn phóng túng. Giữ trưa nghe Trương Dương nói mãi idol của hắn đến thành phố khác quay gameshow.

Trở về gấp như vậy? Người phụ nữ cơ khát thiếu làm này!

Thao chết cô.

Bất quá Giang Vô không thao chết người được, khi xe đi được nửa đường, điện thoại người bên cạnh vang lên.

Là điện thoại công tác, Thịnh Hạ nhìn nhìn tên biểu thị, người đại diện gọi tới, cô không tình nguyện nhấc máy.

“Tiểu tổ tông của tôi ơi, đi WC xong lại chạy đi đâu mất rồi?”

Hai người quay xong tiết mục hẳn là nên đến đế đô cho kịp một chương trình quảng cáo, vậy mà tiểu nha đầu chết tiệt này lại lăn lộn đòi đổi chuyến bay.

Thịnh Hạ không lên tiếng.

Người đại diện tiếp tục nói: “Chúng ta sẽ bắt chuyến bay tiếp theo vào lúc 8:20 tối, em mau trở về đi.”

Nếu đây không phải con gái cưng của ngài chủ tịch, với tính tình hỏa bạo của người đại diện thật sự muốn mắng.

“Hạ Hạ, hiện tại không phải lúc tùy hứng.”

Khoảng thời gian trước Thịnh Hạ diễn vai chính trong một bộ phim điện ảnh đề tài thanh xuân tươi mát rất được khen ngợi, vãn hồi hình tượng bình hoa di động của cô nhiều năm qua trong mắt mọi người, hiện giờ có thể xem là thời kỳ hoàng kim phát triển của sự nghiệp.

Cô thấp giọng lên tiếng:“Đã biết.”

Giang Vô thấy cô tiếp điện thoại xong vẻ mặt rầu rĩ không vui, ra tiếng hỏi: “Có việc không đi?”

Cô rũ đầu, ủy khuất lên tiếng.

Kỳ thật luôn rất bận nhưng mà cô quá muốn gặp hắn nên chờ mới tìm cơ hội trốn ra ngoài.

Thịnh Hạ ấn màn hình nhìn thời gian, còn hai tiếng nữa mới đến 8:20, bên này qua đó khoảng một giờ, dư tới phân nửa thời gian, hẳn là đủ rồi.

Trên một đoạn đường quốc lộ ít người qua lại, chiếc xe việt dã màu đen một chỗ đong đưa. Vài tài xế lái xe đi ngang qua vô tình liếc mắt huýt sáo một tiếng.

Ban ngày ban mặt không coi ai ra gì phay xe chấn ở ven đường, thật mẹ nó kí©h thí©ɧ.

Cửa sổ xe đóng chặt, người phụ nữ mặc bộ váy liền chỉnh tề hoàn hảo, làn váy dài đến đầu gối che đậy hạ thể đang gắt gao quấn chặt của hai người.

Giang Vô dù bận vẫn ung dung hai tay gối đầu dựa vào lưng ghế điều khiển, đôi tay người phụ nữ đỡ hai bên bả vai hắn, nếu xem nhẹ chóp mũi lấm tấm mô hôi và eo mông không ngừng nâng lên hạ xuống của cô thì tư thế của bọn họ thực sự giống như những người đang yêu nhau ngọt ngào, cô gái rúc vào lòng chàng trai đơn thuần nói chuyện yêu đương.

Nhưng thân xe lắc nhẹ lại nhắc nhở Giang Vô cùng người qua đường, trong xe đang tiến hành một hồi kịch liệt lửa nóng tính ái.

“Thoải mái sao?”

Bé gái ngưỡng đầu nhẹ điểm, thanh âm ám ách phát ra câu hỏi, cũng không biết là đang đáp lại hắn hay là làʍ t̠ìиɦ sướиɠ đến kêu thất thanh, bất quá vô luận là gì, không thể hoài nghi cô đang thực thoải mái là được.

“Ông xã…Anh… Đâu… A…”

Tầm mắt dừng lại trên cổ thiên nga trắng nõn, hôm nay Giang Vô khó được không dùng từ ngữ thô tục mắng cô, chỉ nhàn nhạt đánh giá: “Giống nhau, quá chậm.”

Kỳ thực hắn cũng rất sướиɠ nhưng mà tuyệt đối không thể để cho tiểu tao bức này biết được, bằng không cô sẽ cho rằng chính mình rất lợi hại.

Nghe người đàn ông phản hồi, Thịnh Hạ nâng hai đầu gối đang quỳ bên sườn hắn dậy, cố gắng nâng cao hạ thể hơn, côn ŧᏂịŧ chống huyệt khẩu, sau đó nặng nề ngồi xuống. Lực đạo to lớn, côn ŧᏂịŧ hoàn toàn đi vào trong động, hai quả trứng tựa hồ cũng bị cô ngồi xuống đè lên, Thịnh Hạ không biết lần này người đàn ông có sướиɠ hay không nhưng mà cô thật sự rất sướиɠ, "A" một tiếng thét chói tai.

Giang Vô cũng bị cô áp đến rên một tiếng, âm sắc thô ách nhiễm tìиɧ ɖu͙© chỉ huy cô:“Tiếp tục.”

Vì thế người phụ nữ càng ra sức lên lên xuống xuống, hai tay bám chặt bả vai hắn, cách áo sơmi bấm vào da thịt tạo ra vô số trăng non nho nhỏ, làn váy trắng một chút cao cao giơ lên lại nặng nề rơi xuống, che đậy vị trí giao hợp lầy lội bất kham của hai người.

Thịnh Hạ vuốt ve dươиɠ ѵậŧ người đàn ông như vậy hơn hai mươi phút nhưng hắn vẫn không bắn, sắc mặt cô ửng hồng, mắt đuôi thấm nước mắt: “Ông xã mau bắn cho em…Bắn nhanh lên a…Sắp hết thời gian rồi…”

Cô còn phải lên máy bay a(ू˃̣̣̣̣̣̣︿˂̣̣̣̣̣̣ ू)(ू˃̣̣̣̣̣̣︿˂̣̣̣̣̣̣ ू)

Giang Vô nắm lấy cái cằm xinh đẹp:“Cái này phải hỏi tiểu tao bức của cô, nó không cố gắng, dươиɠ ѵậŧ ông đây khó chịu thì làm sao bắn được?”

Hốc mắt cô rơi xuống giọt lệ lớn như hạt đậu, vội vàng giải thích:“Không có không có....Tiểu tao bức đã rất cố gắng.....Em cũng thực dùng sức…”

“Là đại dươиɠ ѵậŧ của ông xã… Quá lợi hại…Người ta thật sự… Ô ô…”

Cô khóc đến rối tinh rối mù, phía dưới lại vẫn biết không dừng động tác, nếu không làm hắn thoải mái cô sẽ không sống nổi.

Thịnh Hạ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, người đàn ông đột nhiên đè cô xuống ghế da, cự long còn trong thân thể cô, hắn trên đỉnh đầu cô, khóe miệng tà khí câu lên một mạt ý cười: “Chút sức lực đó còn muốn tự mình động, hôm nay ông đây sẽ dạy cô biết thế nào là xe chấn thật sự.”

Âm lạc, côn ŧᏂịŧ người đàn ông nháy mắt rời khỏi cơ thể cô, lại phút chốc hung ác vọt thẳng vào, Thịnh Hạ bị đâm chưa kịp thét chói tai đã bị đôi môi lửa nóng của hắn bịt chặt cái miệng anh đào nhỏ nhắn.

Dươиɠ ѵậŧ thô dài đỉnh lộng âm huyệt cô, mỗi lần đều đâm đến nơi sâu đến nhất, dây lưng người đàn ông chỉ cởi một nửa treo trên eo cùng với hắn nặng nề va chạm, dây lưng kim loại bạch bạch bạch đánh lên da thịt cô, đau đớn mang theo kɧoáı ©ảʍ làm Thịnh Hạ nhịn không được vặn vẹo mông.

Lực đạo trên eo không giảm, lưỡi dài quấy loạn mật nước trong miệng cô.

“Da^ʍ oa đãng phụ, ban ngày ban mặt trên đường dám cưỡi côn ŧᏂịŧ đàn ông, sốt ruột muốn cho người khác biết cô bị đàn ông thao sao!”

“Hôm nay ông đây phải cho mọi người biết ông đang thao nữ minh tinh! Cái gì thanh thuần Ngọc Nữ, da^ʍ oa đãng phụ!”

“Hôm nay làm chết cô, cho cô đi ngồi máy bay! Ngồi điểu phi cơ!”

“Ngồi đại phi cơ của ông có sướиɠ không!”

Mỗi tiếng gầm nhẹ, lốp xe đều nặng nề đè xuống, thân xe dường như sắp sụp đổ, phát ra động tĩnh nặng nề.

Người phụ nữ hai mắt trắng dã, thân mình run run phun ra một đợt dâʍ ɖị©ɧ.