Chương 9: Xem cái loại sách thiếu niên này (Vườn trường)

Edit: Sherry

Chương 9: Xem cái loại sách thiếu niên này. (Vườn trường)

Thích một người thần kỳ ở chỗ, ánh mắt tựa như đèn pha ô tô có thể ở trong đám người nhanh chóng chuẩn xác tìm ra hắn.

Hậu tri hậu giác, Thịnh Hạ trừ bỏ mỗi ngày chạy đi WC còn có thể trộm ngắm nam thần ở một trường hợp khác.

Thời gian tập thể dục chung, đội hình của Tứ Trung luôn là nam nữ chia ra hai bên, Thịnh Hạ là nữ sinh ban 12 dáng người trung bình không cao không thấp, mỗi lần tập thể dục đều tự động xuống cuối hàng, rất tiện lẻn đi.

Nhưng hôm nay Thịnh Hạ không có trốn đi, cô lặng lẽ nghiêng đầu nhìn về phía nam sinh ban 11 đang đứng cuối hàng bên cạnh - giáo thảo Giang Vô, áo thun đen rộng thùng thình và quần jean tẩy trắng bệch, chân mang một đôi giày trượt ván màu trắng.

Ôi, cao quá.

Trong lòng cô hừ nhẹ một câu, quyết định về sau mỗi bữa sáng đều phải ăn nhiều trứng gà và sữa bò hơn một chút.

Buổi tập thể dục buổi sáng cũng không thể bỏ qua, nhất định phải rèn luyện thân thể thật tốt.

Chạng vạng đến phiên Thịnh Hạ trực nhật, phải mang thùng rác cao bằng nửa người mình đến bãi rác của trường học để đổ, khi cô dùng hết sức từ lúc bú sữa mẹ thu thập xong túi rác trong thùng, cô mới phát hiện chổ túi rác này thật sự quá cao, thử rất nhiều lần vẫn không có thể di chuyển chúng, chóp mũi đều toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn.

Đột nhiên xuất hiện một đôi tay thon dài, xách túi rác ra khỏi thùng rồi nhẹ nhàng để trên mặt đất, toàn bộ động tác lưu loát liền mạch, cô quay đầu lại, gương mặt tinh xảo ánh vào mi mắt.

Thịnh Hạ tư tâm cho rằng, gương mặt hắn so với em trai cô còn tinh xảo hơn.

Hai người thật sự rất gần, liền lông tơ thật nhỏ trên mặt đối phương cũng trông thấy, trước kia như thế nào không biết mình bị nhan khống, không phải cô hẳn là nên miễn dịch với người đẹp sao?

Nhìn chằm chằm đối phương vài giây, đột nhiên cảm thấy thực không lễ phép, Thịnh Hạ chạy nhanh cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ thấp giọng nói một câu "Cảm ơn", hy vọng đối phương không phát hiện tâm tư nhỏ của mình.

Đôi mắt phượng hẹp dài phiếm lưu quang, không mặn không nhạt trả lời: "Về sau đổ rác, để nam sinh ban các cậu tới làm."

Nói xong liền xoay người rời đi, Thịnh Hạ phát hiện, người này có chút thích lo chuyện bao đồng cộng thêm xíu cao lãnh, cả lúc cậu ấy nói chuyện với mình cũng là bộ dạng không kiên nhẫn.

Cây dù kia được cô lau khô sạch sẽ cất trong ngăn kéo.

Không trả cho cậu ấy nữa.

Cô bĩu môi, làm như cô muốn đỗ rác lắm không bằng, Thịnh Hạ thầm quyết tâm sau này nhất định phải rèn luyện thân thể thật tốt, đổ rác không cần nhờ người ta giúp.

Ai có thể tới nói cho nàng vì cái gì người này như vậy đẹp a.

Thịnh Hạ có một nguyên tắc đọc sách chính là không xem mấy tác phẩm nổi tiếng, kỳ thật nói trắng ra là xem không hiểu, chỉ số thông minh của cô chỉ đủ để xem tiểu thuyết ngôn tình nhìn nam nữ chủ phong hoa tuyết nguyệt, muốn cô đọc mấy quyển giống như sách giáo khoa ngữ văn rồi nêu lên cảm tưởng thăng hoa gì gì đó, quả thật là đánh giá cao cô.

Cũng may đều là chữ viết, đối với cô cũng không quá sức lắm, cố gắng một chút vẫn có thể làm giáo viên ngữ văn vừa lòng.

Sau kì thi cuối kỳ là non nửa tháng nghỉ hè ngắn ngủi, sang năm sẽ lên lớp 12, Tứ Trung xưa nay đều yêu cầu học sinh trở về trường sớm học bù, KỲ nghỉ hè lại giảm xuống hơn phân nửa.

Mùa hè năm 2009, nữ sinh muốn xem tiểu thuyết ngôn tình sẽ đến hiệu sách thuê, Thịnh Hạ lo lắng bị mama mình biết sẽ ném sách đi nên dứt khoát đọc ở hiệu sách, ngẩn ngơ chính là cả ngày.

Ngày đó ở hiệu sách gặp Giang Vô.

Hiệu sách hằng ngày trừ bán sách hay cho thuê còn kiêm luôn bán trà sữa, bên cửa sổ sát đất bày mấy cái bàn cùng ghế dài, ở đó cũng có không ít đang ngồi đọc sách, dường như người nào cũng cầm một ly trà sữa, nhưng mà dì giúp việc trong nhà nói với cô, trà sữa bên ngoài không sạch sẽ, uống nhiều sẽ béo lên, vì thế Thịnh Hạ chính mình mang bình nước đựng chè đậu xanh dì giúp việc pha.

Chọn sách xong nhưng vị trí cô thường đã có người nên Thịnh Hạ chỉ có thể đi đến chỗ ngồi đưa lưng về phiá cửa sổ đối diện với quầy thu ngân ngồi xuống, chổ này không an tĩnh lắm, thường có người qua lại nhưng Thịnh Hạ bị cuộc thi cuối kỳ tra tấn hơn nửa tháng, giờ phút này chỉ hận không thể vùi mình trong thế giới ngôn tình lãng mạn.

Trầm mê trong thế giới yêu hận triền miên của nam nữ chính không thể thoát ra.

Hôm nay cô xem một quyển tiểu thuyết vườn trường, tên là《 Giáo Thảo Ôn Nhu Bá Đạo Yêu Tôi 》, kể về câu chuyện tình yêu xảy ra trong sân trường, nam chủ ôn nhu săn sóc mỗi khi gặp được nữ chủ đều sẽ nghĩ đủ mọi cách trêu chọc khi dễ thu hút sự chú ý, nữ chủ giống Mary Sue thuần khiết thánh thiện không bị sắc đẹp của nam chủ mê hoặc, sau đó nam chủ chỉ có thể bá đạo điên cuồng theo đuổi nữ chủ, rồi nữ chủ bị những việc làm thâm tình của nam chủ làm cho cảm động, cuối cùng hai người liền ở bên nhau.

Thịnh Hạ khép sách lại, có một đoạn thời gian cô nàng lên một tầm cao mới khi không đọc tiểu thuyết thành xuân vườn trường, quyết tâm về sau ít đọc "văn học" thanh xuân một chút, nhưng mà cuối cùng không thể chịu nổi ngược tâm ngược gan nên phải từ bỏ.

Cô cũng muốn sớm ngày yêu đương cùng đại soái giáo thảo dưới lầu nhưng mà không có gan thổ lộ.

Toàn bộ Tứ Trung không thiếu nhất chính là nữ sinh yêu thầm Giang Vô, nhưng mà số nữ sinh bị hắn cự tuyệt đã có thể hợp lại bằng một cái lớp, hơn nữa mỗi người trong số những nữ sinh bị cự tuyệt ấy ai so với Thịnh Hạ cô cũng đều ưu tú.

Thịnh Hạ tự ti sợ hãi bị cự tuyệt, có thể bên cạnh lén lút nhìn trộm là được rồi.

Duỗi người hoạt động cái cổ nhức mỏi, sau đó liền phát hiện có một thiếu niên đang ngồi bên cạnh mình, khoảng cách chỉ khoảng một cánh tay.

Trong lòng nhớ người, người lại vừa vặn xuất hiện trước mặt, đang là kinh hỉ vô cùng.

Sườn mặt soái khí góc cạnh tuyệt đẹp, lông mi vừa dài vừa dày phủ bóng nhỏ dưới mắt.

Cô lặng lẽ duỗi cổ nhìn xem đối phương đang đọc sách gì, nhưng mà nhìn thấy bìa sách rồi lại giật mình, mặt nhỏ náo loạn lặng lẽ đỏ lên.

Đó là một quyển, nghe nói là sách nam nữ xxoo bị cấm xuất bản.

Hắn làm sao tìm được, chẳng lẽ ông chủ hiệu sách còn dấu trộm thứ này sao?!

Đối phương tựa hồ nhận thấy tầm mắt cô, ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện tầm mắt đánh của mình.

Thịnh Hạ như là ăn trộm bị bắt quả tang nhanh chân ôm sách chạy đi.

Trả sách lại trên kệ rồi mới phát hiện bình nước của mình còn để ở trên bàn không thể không lại lấy tốc độ sét đánh chạy trở lại cầm bình nước rồi che mặt rồi khỏi hiệu sách.

Không chỉ bởi vì nhìn trộm bị bắt được mà còn là vì phát hiện người mình thích đang xem loại sách thiếu niên xấu hổ này.