Thịt Thần Tiên

7.83/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hắn – thánh sư đạo tông, nho nhã, khuôn phép, cả đời thanh tu. Nàng – đại yêu tham ăn lười biếng, vô pháp vô thiên, không màng thế gian. Ngày ấy, vốn người chân trời kẻ góc bể, người vô duyên kẻ hữu ý …
Xem Thêm

Chương 1: Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ
Giữa hàng ngàn vạn người, gặp được người ta muốn gặp, giữa hàng ngàn vạn năm, trên con đường mênh mông hoang hoải bất tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước, tình cờ gặp nhau cũng chỉ có thể khẽ khàng nói một câu: “Ồ, chàng cũng ở đây ư?”.

Trong phòng ngủ của Tri Quan Dung Trần Tử tại Thanh Hư Quan có một mật thất, tại đó đặt một chiếc màn trướng màu đỏ, một chiếc giường bằng ngà voi, trước đầu giường còn đặt một chiếc tủ đứng nhiều ngăn [1], bên ngoài chiếc giường đặt một bức bình phong hình “Thiếu nữ bên hoa mẫu đơn”, cạnh tấm bình phong còn có một cái giá treo quần áo, một chậu nước, một đài gương. Trong góc nhà phía tây nam đặt một chiếc lư hương chạm lộng bằng vàng nguyên chơất, khói hương lượn lờ vấn vít, thấp thoáng mang phong vị của một cô gái trang nghiêm chốn khuê các.

[1] âm Hán “đa bảo các” hay còn có tên gọi khác là “bách bảo các”, “bác cổ các”, là loại tủ được thiết kế theo kiểu thời Thanh.

Cơ quan mở mật thất được thiết kế đặt trên bức tranh núi cây tùng cạnh phòng ngủ, vào lúc đêm khuya không người, cứ cách ba bốn bận Dung Trần Tử lại xuống đây một chuyến.

Giờ vừa đúng canh ba [2], sau khi tắm rửa xong Dung Trần Tử một mình bước vào mật thất, dùng đồ châm lửa đặt sau bức tượng La Hán để thắp đèn. ánh sáng dần dần soi rõ mọi thứ xung quanh, sau tầng tầng lớp lớp màn trướng mềm mại đang rủ xuống kia thấp thoáng bóng hình một người đang nằm trên giường.

[2] Canh ba là khoảng từ 23h đến 1h sáng.

hắn tiến đến, thêm hai thìa hương trừ tà đuổi nạn vào lư hương, rửa tay sạch sẽ, rồi chầm chậm vén màn trướng lên. Phía trong tấm màn gấm màu đỏ là một cô gái đang nằm, váy áo bằng lụa trắng như tuyết, cùng với những đường cong lung linh mềm mại. Lúc này, hai tay nàng xếp lại đặt trên bụng, đôi mắt đẹp khép chặt, giống như đang ngủ rất say.

hắn phủ một chiếc khăn lụa lên cổ tay trắng nõn của nàng, rồi chuyên tâm bắt mạch, sau đó cẩn thận hóa ra một lá bùa, hòa vào trong chén nước đưa đến bên miệng nàng. cô gái không mở mắt, đôi môi cũng mím chặt nhất định không chịu uống. Dương Trần Tử khẽ lắc đầu, rồi pha thêm hai thìa đường cát vào trong chén nước. Đến lúc ấy nàng mới khẽ mở đôi môi anh đào ra, uống một cách ngoan ngoãn.

hắn đặt chiếc chén xuống, dù trong phòng không còn ai khác nữa, nhưng quần áo hắn vẫn rất chỉnh tề, cử chỉ đường hoàng, không hề có hành động nào vượt quá quy củ. Thấy người trên giường không có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại, hắn liền lục tìm mấy quyển kinh thư bày trong chiếc tủ đứng, rồi tiện tay rút quyển “Chẩm trung kinh”, đọc cho cô gái nghe độ nửa canh giờ , cô gái vẫn không nói không rằng như cũ. Đọc xong, hắn liền đặt cuốn kinh thư về chỗ cũ, rửa tay thêm một lần nữa, rồi mới hạ màn trướng xuống, rời khỏi mật thất.

Dung Trần Tử – cao đồ của Tử Tâm đ*o trưởng – là một quân tử tuân thủ lễ nghĩa, xưa nay làm việc luôn quang minh lỗi lạc, cương trực đứng đắn. hắn đã đảm đương chức Tri quan của Thanh Hư quan suốt nhiều năm nay, môn hạ đệ tử rất đông, quanh năm luôn bận rộn trừ ma diệt quỷ, tiếng lành vang khắp bốn phương, trong lòng của muôn dân bách tính là người đức cao vọng trọng, bình thường toàn bộ Đạo tong khi nhắc đến con người này, cũng phải bật ngón tay cái tán thưởng phẩm cách cao khiết của hắn.

Nhưng phàm là quân tử, lại càng dễ bỠngười ta nghi ngờ chất vấn, nên đêm đó Thanh Hư Quan không được yên tĩnh cho lắm. Đến canh tư ngày hôm sau, có một nhóm người ăn vận quần áo trong Đạo tong tiếp cận núi Lăng Hà, rõ ràng là có ý muốn xông vào Thanh Hư Quan.

Nghe báo, lông mày Dung Trần Tử khẽ nhíu lại, cũng không nhiều lời, khoác thêm áo rồi bước thẳng ra sơn môn. Trời chưa sáng, sương đêm vẫn còn dày đặc. Vô số ngọn đuốc đang bập bùng cháy thành một hàng dài trước sơn môn.

Có người vận công pháp truyền âm thanh tới, giọng vang như chuông đồng:

“Dung Trần Tử, trước giờ ngươi ra vẻ chính trực che mắt mọi người, giờ lại lén lút bắt cóc Hải hoàng, vậy là có ý gì?”

Lúc này, Dung Trần Tử tay cầm phất trần, mũ áo chỉnh tề, vẻ mặt ung dung chậm rãi đi tới: “thì ra là Dục Dương chân nhân, Chưởng kiếm của Cửu Đỉnh cung. Đêm hôm khuya khoắt, tại sao đạo hữu lại cố ý xông vào đây?”.

Dục Dương chân nhân tuy đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng vì sở trường của người tu đạo là luyện khí, nên thoạt nhìn vẫn khí thế như xưa, lại thêm vóc dáng gầy nhỏ, nên trông lại càng trẻ hơn.Chỉ nghe thấy ông ta nói:

“Dung Trần Tử, ngươi bớt giả vờ giả vịt đi! Có người nhìn thấy trong phòng ngủ của ngươi lén thiết kế mật thất! Đầu năm khi tấn công cung Hải hoàng để trừ hại cho dân, ngươi là người đầu tiên bước vào trong cung, vỏ trai nơi Hải hoàng ẩn mình cũng là do ngươi mở. Thánh hải tộc vẫn còn ở trong nước, duy chỉ có Hải hoàng là không thấy đâu, nay ngươi lại đột nhiên cho xây mật thất, trừ phi là muốn cưỡng ép Hải hoàng, thống lĩnh Hải tộc?”.

Lời vừa dứt, đã khiến đám người càng thêm xôn xao náo động. Những người đến đều là đạo gia, vốn rất điềm tĩnh. Nhưng tung tích của Hải hoàng thật sự rất quan trọng, nên không thể trách mọi người hành sự khác thường được.

“Việc này…”

Hàng lông mày Dung Trần Tử nhíu chặt, trên mặt hiện lên vài phần lúng túng:

“Đạo hữu, bần đạo chỉ xử lý chuyện trong Thanh Hư Quan thôi đã quá đỗi mệt mỏi rồi, sức đâu mà mưu đồ nhúng tay vào Hải tộc?”.

Nhưng rõ ràng là Dục Dương chân nhân đã chuẩn bị trước rồi mới tới, sao có thể tin vào mấy lời thoái thác của hắn? Ông ta bước ra, nhìn thẳng vào Dung Trần Tử, chất vấn:

“Hừ, vậy người bị giam trong mật thất mà Tri quan lén xây đó rốt cuộc là ai? Hay phòng ngủ của Tri Quan, vốn dĩ không có mật thất?”.

Nụ cười của ông ta mang đầy vẻ châm biếm,ánh mắt tóe lửa bắn ra tứ phía. Dung Trần Tử không chút né tránh nhìn thẳng vào mắt ông ta, trên mặt hiện lên chút gượng gạo:

“Mật thất…quả thực là có. Người giấu bên trong…cũng là thật sự.”

Lẽ nào hắn lại không hiểu tình hình trước mắt chứ – người của Cửu Đỉnh cung nhất định đã điều tra rõ ràng chân tướng việc này rồi, nếu không tuyệt đối sẽ không dám manh động, so với việc để ông ta tìm ra được, chi bằng thẳng thẳn thừa nhận còn hơn.Quả nhiên, khuôn mặt Dục Dương chân nhân lộ ra vài phần hí hửng: “Dung Trần Tử, ngươi lại dám…”

Dung Trần Tử khẽ đưa tay lên, cắt ngang lời ông ta:

“Người tuy rằng có, nhưng tuyệt đối không phải là Hải hoàng. Chư vị đạo hữu, nếu vẫn có người nghi ngờ, thì xin mời cùng bần đạo vào trong xem thử.”

hắn thẳng thắn như vậy, lại khiến người trong Đạo tông bán tín bán nghi. Mọi người theo hắn bước vào Thanh Hư Quan dùng trà, không lâu sau, hắn dẫn đường cho một vài bậc trưởng bối có uy tín trong Đạo tông vào phòng ngủ của mình. Trong phòng bày biện đơn giản mà phóng khoáng, nhưng lúc này chẳng ai còn tâm trí để ngắm nghía nữa, trong lòng đều chỉ nghĩ đến chuyện của Hải hoàng.

Dung Trần Tử ấn vào bức họa rừng cây tùng, xuyên qua một đoạn mật đạo rất ngắn, tất cả đều cẩn thận đề phòng, chỉ sợ xảy ra ám toán. hắn thành thục thắp sáng ngọn đèn bên tường,lập tức gian mật thất hiện rõ trước mặt mọi người, chỉ nhìn thấy một tấm màn trướng mỏng tựa sương khói, đài gương sáng bóng, cả căn phòng tràn ngập hương thơm dịu nhẹ.

Giữa tầng tầng lớp lớp màn trướng, một cô gái đang ngủ rất say.

Người đến đều là những người tu đạo, đập vào mắt lại là cảnh tượng trướng rủ màn che, giai nhân say giấc nồng nên nhất thời đều có ý né tránh. Dung Trần Tử khẽ lắc đầu, vén tấm màn trướng lên, để mọi người nhìn cho kĩ. Bên trong quả thực có một cô gái, vẫn mặc bộ váy áo màu trắng, dáng vẻ tựa tiên nữ đắm chìm trong giấc ngủ say nồng.

“đã…đã xảy ra chuyện gì vậy?” Người vừa lên tiếng là Vu Diễm chân nhân của Chính nhất đạo.

Dung Trần Tử khẽ cụp mi mắt xuống:

“Việc này…Vãn bối thực sự không biết nên giải thích thế nào nữa.”

Dục Dương chân nhân hiểu ra mình đã bị lừa, Dung Trần Tử trang hoàng mật thất thành thế này, e là đã nghĩ ra kế sách đối phó từ lâu rồi. Ông ta lập tức tiếp lời:

Thêm Bình Luận