Chương 1: Rơi vào dị giới

Chương 1: Rơi vào dị giới

Rất đói! Thật sự rất đói!

Bé đã không thể biết rõ đây là ngày thứ bao nhiêu không được ăn gì cả, bé chật vật chạy phía trước, thân ảnh nhỏ gầy lảo đảo, quần áo cũ nát không chịu nổi, sau lưng bé là tốp năm tốp ba cả trai lẫn gái cầm chổi quét nhà đuổi theo.

" Đứng lại cho ta, con mèo nhỏ chết tiệt kia xem ta có hay không chặt đứt chân của ngươi" Nữ nhân bén nhọn gầm thét,vung mạnh cây chổi về phía bé, gương mặt to béo của ba không khỏi hiện lên một tia đắc ý.

Con mèo nhỏ chết tiệt kia, xem lão nương có đánh chết được ngươi không?

Mà bé tựa như đối với điều này không có chút sợ hãi, gắt gao cầm trong tay thứ gì đó, hướng trong miệng nhét vào, sợ bị đối phương đoạt đi,nhét hết vào trong miệng, quai hàm phình phình, bé còn đắc ý hướng về phía người phụ nữ làm cái mặt quỷ vừa lè lưỡi hướng về phía sau trêu chọc vừa chạy đi. Chỉ là tựa hồ bé không có nhận ra tình hình giao thông trước mắt đột nhiên va chạm một cái, trước mắt một mảng tối sầm, bé mở to hai mắt nhìn phía trước, ánh mắt linh động có chút không cam lòng cùng ảm đạm, cuối cùng là trạng thái thả lỏng như là muốn giải thoát. Có lẽ như vậy mới là lựa chọn tốt nhất.

Không còn lại bị đánh, không còn lại chịu đói, không còn lại nhìn thấy ánh mát lạnh nhạt của người khác, bé rốt cục có thể giải thoát rồi...

Mộc Mộc nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái chết đến, bé cảm thấy thân thể đang không ngừng rơi xuống trôi nổi lửng lơ, sau đó rơi vào một chỗ mềm mại, trầm luân.

Có lẽ đây chỉ là một giấc mộng. Mà bé không muốn tỉnh lại.

Qua một hồi lâu, bé đang quỳ rạp trên mặt đất mới mở to đôi mắt, tựa hồ là sợ hãi lẫn sợ hãi, sợ hãi đây chỉ là giấc mơ, bé mở ta mắt sau liền nắm chặt tay, một đôi mắt to đen cảnh giác nhìn bốn phía, lập tức ngây người.

Đây, đây là đâu a?

Cây cỏ so vớ bé còn muốn cao hơn?

Lại có hai cây nấm thật lớn?

Bé kỳ thật đã 12 tuổi, chỉ là thời điểm dậy thì không có dinh dưỡng đầy đủ, so với những đứa trẻ cùng tuổi khác thì thấp bé hơn. Có điều tuy là nam hài tử nhưng bé cũng chỉ cao hơn 1m4 một chút. Bỗng nhiên nhìn thấy một nhánh hoa bồ công anh cao lớn, bé bị dọa không nhẹ.

Vậy, đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì? Chẳng lẽ mình còn đang nằm mơ?

Liên tục lùi sau vài bước, bị vấp ngã, bé bị va đập sau lưng, có điều bé cũng không kêu đau, chỉ là chấn kinh quá độ, lập tức xoay người, vẻ mặt phòng bị nhìn về phía sau lưng—một cây nấm màu đỏ giống như cái ô, đường kính gần ba thước. Bị bé va vào, đầu cây nấm rơi không ít bụi phấn xuống, bé thấy có chút bị sặc mũi, véo véo vào má, tê tê, thật là đau, vậy không phải là mơ?

Đây là việc gì vậy? chẳng lẽ mình hóa nhỏ đi?

Ngay lúc sắc mặt bé đang biến đổi, phía đám cỏ có chút ít động tĩnh, tiếng xột xoạt vang lên tựa hồ có vật gì đó hướng bên này chạy đến. Bé mở to đôi mắt tìm kiếm đường chạy trốn. Một con kiến màu xám, to khoảng cánh tay bé, giương ra hai đôi râu thật dài, khi nhìn thấy bé, đầu con kiến hơi cúi xuống, sau đó đôi râu đung đưa, biểu hiện là phi thường chẳng thèm ngó tới.

Nếu như không nhìn lầm, ánh mắt vừa rồi có phải là sự khinh bỉ không nhỉ?

Bé buồn bực, nghiêng đầu vuốt tóc khó hiểu nghi hoặc,con kiến mà cũng biết khinh bỉ người ư?



Chương 2: Quả màu đỏ