Chương 12: Tặng quà

Ngày hôm đó, sau khi Nhan Y Miên rời đi. Diệp phi vẫn chưa hết sợ hãi, mất một lúc lấy lại bình tĩnh mới quay về Thanh Loan cung.

Nàng ta dù sao cũng chỉ là một công chúa được cưng chiều, vì có long thai mới dám hoạnh họe một chút. Làm sao có thể so sánh với một sát thủ kiêm chủ nhân của Thất Sát như Nhan Y Miên được.

Những trò nàng ta làm hôm nay, trong mắt Nhan Y Miên chỉ giống như trò trẻ con.

Diệp phi vừa về đến Thanh Loan cung thì nghe báo có người của hoàng hậu đem đồ đến tặng. Mã Thuần vừa lấy lại tinh thần thì lại sợ đến mức đứng không vững.

Đến lúc Liễu Bích rời đi thì Diệp phi mới thở phào một hơi. Người ta thật sự chỉ đến tặng đồ.

Nhưng đồ mà Nhan Y Miên tặng lại là một bình hoa bỉ ngạn rực rỡ đến chói mắt. Trước lúc đi, Liễu Bích còn truyền lại một câu

"Hoàng hậu nói từ nay về sau Diệp phi nương nương không cần đến Phượng Tâm cung thỉnh an."

Sau ngày hôm đó, Diệp phi cũng yên tĩnh hơn nhiều, chỉ an ổn dưỡng thai.

Mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó đều được người hầu báo cáo đầy đủ cho Đông Phương Trì.

Đông Phương Trì âm trầm ngồi trong thư phòng nghe Tô công công nói hết.

"Ra ngoài đi." Hắn phất tay đuổi Tô công công.

Tô công công không dám nhiều lời lập tức lui ra. Thư phòng trở nên yên tĩnh.

Đông Phương Trì ngồi đó, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Đã hai tháng rồi, không một ngày nào mà hắn vui vẻ. Sau những buổi thượng triều mệt mỏi, lúc trở về tẩm cung không còn bóng dáng quen thuộc luôn sáng đèn chờ hắn, cùng hắn hàn huyên nói cười.

Lúc này đây, hắn thật sự cảm thấy cô độc.

Chỉ với việc Mã Thuần mang thai thì hắn đã biết, hắn với Nhan Y Miên mãi không còn cơ hội nữa. Ở bên nàng một thời gian dài, chút hiểu biết này về nàng hắn vẫn có.

Chỉ là hắn thật sự không hiểu, nàng giống như một chút thù hận với hắn cũng không có. Nếu là nàng trước đây, chắc chắn sẽ khiến hắn lung lay vì dám phản bội nàng.

Còn cái thai của Diệp phi hắn đã suy nghĩ kĩ rồi. Nếu là một công chúa hắn sẽ yêu thương chăm sóc, cho đứa bé một cuộc sống an nhàn.

Nhưng nếu là hoàng tử.. Hắn sẽ cho người đánh tráo thành một công chúa rồi đem hoàng tử lên chùa nuôi dưỡng, sau này sẽ nhận làm nghĩa tử rồi đường hoàng rước về hoàng cung.

Đông Phương Trì thở dài một hơi.

Cứ như vậy suốt đêm hắn ngồi nhìn đem đen mịt mù như tâm trạng của hắn cho đến khi trời hửng sáng. Nhưng mặt trời cũng không thể làm cho trái tim hắn ấm áp lên, cũng không thể xua đi đêm đen trong tâm trí hắn.

Mấy ngày sau đó, Đông Phương Trì ban đêm đều ghé tới Phượng Tâm cung nhưng đều bị Nhan Y Miên bịa lý do từ chối gặp mặt. Bao nhiêu đồ tốt hắn mang đến cũng đều bị nàng trả về.

Từ sau khi trở về từ Nhan phủ, Nhan Y Miên kén ăn hẳn đi. Cứ ngửi thấy mùi thức ăn là nàng lại buồn nôn.

Nhan Y Miên ngồi chống cằm nhìn bàn ăn toàn sơn hào hải vị một cách chán nản.

Bỗng nhiên cô ngồi thẳng dậy, khuôn mặt cương quyết cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng. Nhưng chưa được năm giây cô đã bưng miệng chạy đi nôn thốc nôn tháo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì nôn mà đỏ bừng lên.

Liễu Bích bên cạnh lập tức đem nước và khăn để cô súc miệng.

Nhan Y Miên súc miệng xong thì bực mình khó chịu đi thẳng tới nhuyễn tháp lười biếng nằm xuống.

"Liễu Bích. Em pha cho ta một bình trà hoa quế đi." Cô chán nản sai bảo Liễu Bích.

"Vâng nương nương." Liễu Bích lập tức đi pha trà.

Một lát sau Liễu Bích mang trà lên. Hương trà lan tỏa khắp phòng.

Nhan Y Miên lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút. Có thai thật phiền phức. Cô thầm than trong lòng một tiếng.

"Đừng để chuyện sức khỏe của ta truyền ra ngoài." Đến bây giờ cô vẫn không muốn cho tên kia biết.

Liễu Bích mù mờ "Dạ" một tiếng rồi rời đi, nhường lại sự yên tĩnh cho cô nghỉ ngơi.

Nhan Y Miên nằm bò trên nhuyễn tháp nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Cô thầm nghĩ. Đã bao lâu rồi cô chưa tự do bay lượn, chạy nhảy làm điều mình thích như đàn chim đang bay trên trời kia.

Lúc này Hắc Lang bỗng dưng gõ cửa. Dù không lên tiếng nhưng Nhan Y Miên vẫn dễ dàng nhận ra.

"Vào đi." Nàng vẫn nằm bò lên nguyễn tháp, không thèm giữ chút hình tượng.

Hắc Lang có lẽ cũng đã quen với bộ dạng này của nàng nên không có ý kiến, lập tức báo cáo.

"Người của Đông Phương Trì toàn bộ đã rút khỏi Nhan phủ, dạo gần đây cũng không có gì bất thường."

Hắc Lang dừng một chút rồi nói tiếp:

"Hắn vẫn cho người theo dõi động tĩnh của Phượng Tâm cung và chủ nhân. Nhưng chỉ đơn giản là theo dõi chứ không có hành động gì khác."

Nhan Y Miên vừa rót trà vừa nghe Hắc Lang nói. Lúc này nàng mới nhấp một ngụm.

"Lũ thuộc hạ đó của Đông Phương Trì thì có thể làm nên trò trống gì chứ. Mặc kệ hắn đi." Nhan Y Miên có chút khinh thường nói.

Cô khinh thường không phải là không có căn cứ mà sự thật là vậy. Đám thuộc hạ của Đông Phương Trì làm sao so được với đám sát thủ huấn luyện từ cõi chết trở về của cô được. Chỉ có chính bản thân trải qua mới biết nó tàn khốc đến mức nào.