Chương 2: Cầu thân

Cao Lương quốc năm thứ 58,

Kể từ ngày sắc phong Hoàng Hậu cũng đã một năm trôi qua, hậu cung của Đông Phương Trì chỉ có duy nhất một người là Nhan Y Miên. Điều này khiến Nhan Y Miên và Nhan Thừa tướng vô cùng hài long. Nhưng ngược lại, các văn võ bá quan trong triều lại phản đối việc độc sủng này của Đông Phương Trì. Văn võ bá quan trong triều đã nhiều lần dâng tấu sớ về việc muốn Vương của họ nạp Phi nhưng ngay cả một cái liếc mắt Đông Phương Trì cũng không bố thí.

Cứ tưởng rằng cuộc sống của Nhan Y Miên và Đông Phương Trì cứ thế yên bình trôi qua. Nhưng ai nào biết bao nhiêu sóng gió vẫn còn ẩn dật phía sau.

Cao Lương quốc năm thứ 59,

Nước láng giềng An Lương quốc biết chuyện hoàng đế Cao Lương độc sủng Hoàng Hậu nên cố ý gây khó dễ. Hoàng đế An Lương quốc cho tam hoàng tử đem theo công chúa của họ đến cầu thân nhưng thực chất là muốn gây nên chiến tranh. Chỉ cần Đông Phương Trì lắc đầu thì đại quân của họ sẽ lập tức tràn qua biên giới.

Nếu là trước đây thì An Lương quốc thật sự không đủ khả năng đánh bại Cao Lương quốc. Nhưng bây giờ, Đông Phương Trì vừa lên ngôi, lòng quân chưa yên, năm vừa rồi lại hạn hán mất mùa. Nếu phải đối đầu với An Lương thì họ chắc chắn khó mà bảo toàn.

Chuyện An Lương quốc đã đành, cộng thêm việc Nhan Y Miên đã hai năm vẫn chưa có hỉ. Văn võ bá quan trong triều nhân dịp này gây áp lực muốn Đông Phương Trì chấp nhận nạp công chúa An Lương là Mã Thuần làm phi. Mấy hôm nay Đông Phương Trì thật sự đau đầu. Hắn hiểu rõ hậu quả của việc đối đầu với An Lương quốc. Hắn sẽ thắng nhưng chắc chắn những gì hắn mất đi còn nhiều hơn. Con dân của hắn sẽ sống trong chiến tranh khổ cực, hắn không muốn điều đó xảy ra.

Trong tẩm cung, dưới ánh nến mờ ảo, Nhan Y Miên mặc một bộ lam y ngồi bên cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần. Bên cạnh nàng bỗng có một bóng đen xuất hiện. Hắn cung kính một tiếng "Chủ nhân".

Nhan Y Miên cũng không mở mắt, nàng chỉ khẽ gật đầu.

"Nói đi". Hắn là thuộc hạ thân cận của nàng – Hắc Lang

"Cách biên giới mười dặm có ba mươi vạn quân An Lương đang đóng. Dẫn đầu là đội ngũ hòa thân do Tam hoàng tử nước An Lương – Mã Triệu. Chỉ cần chủ nhân ra lệnh thì bọn thuộc hạ lập tức hành động."

Nhan Y Miên lúc này mới mở mắt nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ. Cô lắc đầu

"Chưa đến lúc cần thiết, tất cả ở yên chờ lệnh."

Hắc Lang biết chủ nhân mình đang chờ đợi điều gì. Đây chính là thử thách mà Đông Phương Trì bắt buộc phải vượt qua. Hắc Lang chỉ "vâng" một tiếng rồi yên lặng rời đi. Nơi này hắn không thích hợp ở lâu vì ngay cả Đông Phương Trì cũng không biết đến sự tồn tại của hắn.

Nhan Y Miên dứng dậy kéo làn váy đi tới hoa viên trước tẩm cung của cô. Ở đây khắp nơi đều là hoa bỉ ngạn, một màu đỏ máu bao phủ khắp hoa viên dưới ánh trăng càng thêm vài phần u ám. Y Miên đưa tay hái một bông bỉ ngạn, ánh mắt tĩnh lặng có vài phần mê man ngắm nhìn bông hoa đỏ rực trên tay. Cô hi họng hắn sẽ không khiến cô thất vọng.

Cô có cả một thế giới ngầm có thể bảo vệ hắn. Nhưng hắn có đáng để cô làm vậy hay không? Đây là lần đầu tiên cô không dám chắc con đường mình chọn có đúng hay không. Và nếu thật sự chọn sai cô vẫn chưa biết bản thân mình sẽ làm ra điều gì.

Nhan Y Miên nghe được bước chân quen thuộc phía sau nhưng không quay đầu lại. Một vòng tay ấm áp cùng hơi thở thân quen xộc vào mũi cô. Đông Phương Trì ôm cô chặt hơn thường ngày, tham lam hít lấy hương hoa quế trên cổ cô.

"Khuya rồi sao nàng còn chưa ngủ. Ngoài này gió lạnh mặc như vậy nếu đổ bệnh Trẫm sẽ rất đau lòng." Nói rồi hắn cởi hoàng bào khoác lên người cô.

"Ta đợi chàng." Chỉ ba từ ngắn ngủi cũng đủ khiến bao nhiêu mệt mỏi của Đông Phương Trì tan biến hết.

"Nhưng Trẫm lo cho nàng." Hắn hôn lên trán Y Miên nỉ non rồi ôm nàng về tẩm điện.

Nhan Y Miên để mặc hắn ôm. Trong bóng tối không ai rõ sắc mặt của nàng. Đêm hôm đó hai người lăn lộn với nhau đến gần sang mới dừng lại. Chủ yếu là vì Nhan Y Miên lo lắng cho sức khỏe của Đông Phương Trì. Dù sao hắn cũng đã làm việc nguyên một ngày rồi.

Sáng sớm mai, sau khi dùng xong bữa sáng, lúc tiễn Đông Phương Trì lên thượng triều, Nhan Y Miên bỗng kéo lấy tay Đông Phương Trì

"Chuyện An Lương quốc chàng tính thế nào?" Lời vừa thốt ra Nhan Y Miên có chút hối hận nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào mắt của hắn để tìm câu trả lời.

Nghe Y Miên hỏi vậy, Đông Phương Trì không khỏi bất ngờ

"Chuyện này Trẫm sẽ giải quyết xong sớm thôi." Đông Phương Trì nắm lấy tay Nhan Y Miên nhẹ giọng nói.

Vì thái giám chạy đến bẩm báo có việc nên Đông Phương Trì không thấy được sự thay đổi trong ánh mắt của Nhan Y Miên lúc này. Cô rút tay lại, ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng, cô đã nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt của hắn.