Chương 8: Nhà mình vẫn là tốt nhất

Lần này, Nhan Y Miên dự định ở lại Nhan phủ nửa tháng hoặc một tháng. Cô muốn ở đây an tĩnh một thời gian.

Nhan thừa tướng hôm đó từ hoàng cung trở về nghe nói con gái về thăm. Ngay trong đêm ông gọi Nhan Y Miên đến thư phòng của mình.

Trong thư phòng Nhan phủ, Nhan phụ khuôn mặt trầm lặng, nghiêm nghị. Còn đứa con gái trời đánh của ông lại đang nằm bò ra bàn nghịch bình hoa trên bàn.

Nhan Y Miên cuối cùng cũng không nhịn được.

"Phụ thân. Đêm hôm người gọi con đến đây có việc gì không. Không thể đợi sớm mai mới nói à?" Nhan Y Miên có chút ai oán.

"Con còn dám hỏi ta có việc gì sao. Con một mình tự lên kế hoạch ám sát rồi tự mình hủy nó. Trong mắt con còn có người phụ thân này không." Nhan phụ tức giận mắng nhưng không giấu nổi sự lo lắng trong ánh mắt.

Nhan Y Miên lúc này mới nghiêm túc ngồi thẳng dậy

"Con có lý do của con mà." Cô phụng phịu nói.

"Con có biết cả tháng này ta đến ngủ cũng không thẳng giấc không. Con phải hiểu nếu chuyện này đến tai hoàng thượng thì cả con và Nhan gia này đều không còn đường sống không?" Nhan phụ thực sự tức giận, giọng nói cao lên vài phần.

"Hắn dám động đến Nhan phủ con liều mạng với hắn, cùng hắn ngọc nát đá tan."

"Con.. con.. Đúng là hồ nháo" Nhan phụ tức đến không nói nên lời, đập thẳng tay lên bàn.

Nhan Y Miên cũng không chọc tức Nhan phụ nữa.

Cô tiến tới rót cho Nhan phụ một chén trà.

"Con đảm bảo với người chuyện này sẽ không xảy ra nữa. Hơn nữa từng bước con đi con đều tính toán rất kĩ lưỡng." Cô dừng một chút rồi mới nói tiếp

"Phụ thân phải tin tưởng con. Con có khả năng bảo vệ Nhan gia. Hơn nữa kế hoạch lần này dừng giữa chừng là thật sự con có nỗi khổ mà. Không phải con tùy hứng đâu." Nhan Y Miên không nhanh không chậm nói cho Nhan phụ hiểu.

Nghe Nhan Y Miên nói vậy, Nhan phụ nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Con bé này vì lý do gì mà khiến nó thay đổi quyết định quan trọng như vậy.

Nhan Y Miên biêt Nhan phụ đang nghĩ gì nên cũng không giấu diếm.

"Con có hỉ rồi." Lời nói bâng quơ nhưng khiến Nhan phụ chết lặng.

Nhan phụ cuối cùng cũng hiểu lý do Nhan Y Miên đột ngột dừng kế hoạch. Ông có chút lo lắng nhưng vẫn rất mừng vì cuối cùng ông cũng sắp có cháu ngoại.

"Hoàng thượng đã biết chưa. Cái thai được bao lâu rồi." Nhan phụ ân cần hỏi. Khuôn mặt không giấu nổi vui mừng.

"Con chưa nói cho hắn biết. Đại phu nói cái thai được hơn một tháng rồi." Nhan Y Miên nhìn sự thay đổi chóng mặt của Nhan phụ có chút buồn cười.

"Thế đã nói với mẫu thân con chưa?" Nhan phụ giờ mới nhớ đến phu nhân nhà mình.

Nhan Y Miên vô tội lắc đầu. Vì ngồi xe hơi mệt nên cô quên mất chưa nói.

"Vậy con về nghỉ ngơi đi, đừng để ảnh hưởng sức khỏe. Lát nữa ta sẽ nói với mẫu thân con, ngày mai làm chút đồ cho con bồi bổ."

Nhan phụ đuổi Nhan Y Miên về phòng, tâm tình vui vẻ đi tìm phu nhân nhà mình.

Nhan Y Miên có chút bất đắc dĩ quay về phòng nghỉ ngơi. Cô hít một hơi thật sâu rồi nằm xuống. Quả nhiên nhà mình vẫn là tốt nhất.

Sáng ngày hôm sau, Nhan Y Miên bị một bàn thức ăn đồ bổ làm cho choáng váng. Nhan Y Miên có chút hối hận khi nói chuyện này với Nhan phụ.

Nhan mẫu thấy con gái thì lập tức tiến tới đỡ

"Con bé vô tâm. Chuyện quan trọng như vậy mà con lại không nói cho ta một tiếng." Nhan mẫu trách móc nhưng đáy mắt đều là sự yêu thương vô bờ.

Nhan Y Miên nhìn Nhan mẫu có chút bất lực

"Mẫu thân. Con tự đi được mà. Không những đi được mà còn bay nhảy được kìa. Người cứ ngồi đi không cần dìu con đâu." Cô đâu có yếu ớt như vậy chứ.

Nhan mẫu nghe vậy thì đánh vào tay Nhan Y Miên một cái nhưng không đau chút nào.

"Con đừng có mà làm loạn. Giai đoạn này phải cẩn thận vào cho ta."

"Vâng vâng thưa mẫu thân đại nhân. Nhưng người thật sự không phải dìu con như này đâu."

Thấy vậy, Nhan mẫu cũng không cố chấp nữa, buông tay Nhan Y Miên rồi hai mẹ con cùng tới ngồi xuống bàn ăn.

Ăn xong, Nhan Y Miên ôm cái bụng tròn vo vì ăn nhiều tản bộ ở trong hoa viên.

Lúc nãy trong bữa ăn, Nhan mẫu cùng Nhan phụ liên tục gắp đồ ăn cho cô. Cô xin tha cũng không được.

Họ còn nói cái gì mà ăn cho hai người. Cái bụng của cô còn chưa nhô ra thì cái gì mà hai người. Thật sự là no đến chết mất.

Nhan Y Miên gọi Hắc Lang đứng cách đó không xa. Hắc Lang nghe chủ nhân gọi thì lập tức tiến tới

"Chủ nhân có gì dặn dò?"

"Ta sẽ ở đây một thời gian, ngươi dặn dò người trong cung chăm sóc tốt vườn hoa của ta. Đừng cho ai động vào." Nhan Y Miên trầm giọng ra lệnh cho Hắc Lang.

Hắc Lang chỉ "vâng" một tiếng rồi lập tức rời đi. Chủ nhân nhà hắn rất coi trọng loài hoa này. Mà thứ chủ nhân coi trọng thì tốt nhất đừng ai động vào.