Chương 9: Hồi cung

Một tháng sau, Nhan Y Miên từ Nhan phủ hồi cung. Khoảng thời gian ở Nhan phủ, Đông Phương Trì cũng không ngừng cho người đem quà đến Nhan phủ. Nhưng toàn bộ đều bị cô trả về.

Trong xe ngựa, Nhan Y Miên xoa xoa cái bụng đã lớn lên đôi chút, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.

Thời gian ở Nhan phủ cô đã bị Nhan mẫu nuôi béo lên không ít. Nếu còn không hồi cung chỉ sợ cô sẽ thành quả bóng mà lăn mất.

Nhan Y Miên cười tủm tỉm nhìn bụng mình.

"Bảo bối à. Con là trai hay gái vậy. Thật sự muôn biết để đặt tên cho con quá." Cô thì thầm nói với cái thai trong bụng. Trong ánh mắt như ngàn sao rực rỡ, vui vẻ đến lạ thường.

Một lúc sau, Nhan Y Miên cảm thấy nhàm chán nên trực tiếp ngủ một giấc. Dạo này cô thường xuyên buồn ngủ, ngủ nhiều đến nỗi đầu óc sắp lú lẫn luôn rồi.

Xe ngựa dừng lại khiến Nhan Y Miên tỉnh giấc. Nhan Y Miên vén rèm thì vừa vặn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Hắc Lang. Nhan Y Miên vì đã quen với khuôn mặt này nên không sao. Nhưng nếu đổi lại là người khắc chắc sẽ bị dọa cho đứng tim mất.

"Chủ nhân. Đã đến hoàng cung rồi." Hắn khom người báo cáo.

Hắc Lang chính là như vậy. Trước mặt người khắc luôn giữ vẻ mặt ngàn năm không đổi.

Nhan Y Miên gật đầu, trực tiếp xuống khỏi xe ngựa.

Hắc Lang muốn cho người đem kiệu đến thì Nhan Y Miên ngăn lại.

"Ngươi cùng ta tản bộ một lát." Cô nghe nói tản bộ nhẹ nhàng rất tốt cho thai phụ. Hơn nữa chỗ này cách Phượng Tâm cung cũng không xa.

Hắc Lang không có ý kiến gì. Hắn lặng lẽ đi phía sau Nhan Y Miên, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Lúc họ trở về là buổi chiều. Hoàng hôn chói rọi khắp hoàng cung. Ánh nắng như mạ lên người cô một chiếc áo khoác đẹp đến chói mắt.

Hai người cứ như vậy tĩnh lặng về đến Phượng Tâm cung.

Nhìn vườn hoa bỉ ngạn được chăm sóc tươi tốt, Nhan Y Miên gật đầu hài lòng. Cô lại cao hứng thưởng bạc cho đám hạ nhân.

Nhan Y Miên trở về tẩm cung tắm rửa sạch sẽ thì mặc một chiêc váy thoải mái nằm dưỡng thần trên nhuyễn tháp.

Trên chiếc bàn bên cạnh là một bình trà hoa quế vừa pha đang tỏa khói. Khắp phòng đều thoang thoảng hương hoa quế khiến Nhan Y Miên vô cùng dễ chịu, tham lam hít lấy một hơi thật sâu.

Đúng lúc Nhan Y Miên đang dần chìm vào giấc ngủ thì bị tiếng gõ cửa đánh thức. Vì cô không cho phép hạ nhân tùy tiện vào phòng nên ai có chuyện đều phải gõ cửa. Được sự cho phép của cô mới được vào.

"Nương nương. Nô tỳ có chuyện gấp cần bẩm báo." Liễu Bích bên ngoài có chút gấp gáp.

Nhan Y Miên nhận ra giọng của Liễu Bích. Nàng ta là nha hoàn cũng xem như cùng nàng lớn lên trong Nhan phủ được Nhan mẫu phái đi theo chăm sóc Y Miên.

"Vào đi." Nhan Y Miên có chút bực dọc vì ngái ngủ.

Liễu Bích lập tức mở cửa đi vào.

"Tham kiến hoàng hậu." Nàng ta có vẻ có vài phần sợ Nhan Y Miên.

"Bỏ qua nghi lễ rườm rà đi. Đứng lên nói ta nghe xem. Chuyện gì mà em tìm đến ta buổi này."

Liễu Bích ấp úng không biết nói như nào. Nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Nhan Y Miên thì không dám chần chứ.

"Nương nương. Diệp phi có hỉ rồi." Diệp phi là phong hiệu Đông Phương Trì ban cho Mã Thuần công chúa lúc nhập cung.

Nhan Y Miên nghe vậy thì tròn mắt không tin nối.

Liễu Bích ngờ ngệch nhìn biểu cảm trên gương mặt hoàng hậu nhà mình. Không có giận dữ, không có đau lòng mà hoàn toàn chỉ có ngạc nhiên.

Không phải Liễu Bích nhìn sai mà đúng là Nhan Y Miên có tâm trạng như vậy.

Tình cảm của cô đối với Đông Phương Trì đã hoàn toàn chấm dứt vào hai tháng trước rồi nên cô làm gì có tức giận và đau lòng. Cô là người lí trí đến đáng sợ như vậy đó.

Thứ khiến cô ngạc nhiên chính là Đông Phương Trì dám để Diệp phi mang thai.

Hắn phải biết rõ thế lực đứng sau Diệp phi là cả một An Lương quốc. Nếu cô ta còn mang long thai thì An Lương quốc sẽ lợi dụng điểm này một cách triệt để.

Thậm chí trường hợp xấu nhất là Diệp phi sinh hạ hoàng tử thì cái ngai vàng đó của hắn sợ cũng lung lay.

Nhan Y Miên thật sự thắc mắc là hắn bị nữ sắc làm mờ mắt hay là vị công chúa đó cao tay chơi được hắn một cú chuẩn xác như vậy.

Nhan Y Miên bật dậy khỏi nhuyễn tháp. Tâm trạng đầy hứng khởi, nở một nụ cười trên nỗi đau của người khác.

"Chuẩn bị một chút. Chúng ta qua Thanh Loan cung thăm hỏi một chuyến." Nhan Y Miên dặn dò Liễu Bích.

Liễu Bích ngơ ngác. Có ai đi thăm tình địch mà vui đến cười tít mắt như người không hoàng hậu của ta ơi.

Dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn lập tức theo lời của chủ nhân nhà mình đi chuẩn bị một chút quà phù hợp để tặng cho phi tử mang thai.

Nhan Y Miên thay một chiếc váy lam đậm đơn giản nhưng lúc khoác lên người cô lại cao quý thêm bội phần.

Nhan Y Miên cũng không để ý Liễu Bích chọn quà gì. Cứ như vậy ngồi kiệu đi thẳng đến chỗ Thanh Loan cung, nơi ở của Diệp phi.