Chương 1: Thời gian đếm ngược của sinh mạng

1 ngày 24 giờ.

1 tháng 30 ngày 720 giờ.

1 năm 365 ngày 8760 giờ.

"Tích tắc, tích tắc"

Là tiếng của đồng hồ, bên cạnh quầy bar trong tiệm cà phê, đặt đồng hồ nhìn qua có chút cổ xưa.

Các vị khách lần đầu tới tiệm cà phê, rất dễ bị đồng hồ cổ đặt ở đó hấp dẫn.

Nó thoạt nhìn to lớn, cũ kỹ, thần bí.

Còn rất đắt giá.

Trưa 12:00.

Cùng với tiếng đồng hồ kêu vang, có khách đi vào tiệm cà phê.

"Hoan nghênh quý khách."

Chung Miểu Miểu đứng phía sau quầy bar, cô hơi do dự mỉm cười: "Hôm nay trong tiệm có matcha latte giá đặc biệt, quý khách thích vị matcha không?"

"Vậy lấy matcha latte đi! Xin cho tôi một ly matcha latte."

Cô gái quẹt thẻ trả tiền, đi tới bên cạnh chờ lấy đồ uống, theo thói quen lấy điện thoại di động ra mở tin nhắn.

Có bạn thân gửi tin nhắn tới.

Cô gái nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, gửi tin nhắn thoại qua điện thoại di động.

"Đương nhiên được rồi, cậu là bạn thân tốt nhất của tớ mà!"

"Dù ba mươi hay năm mươi năm, chúng ta đều là bạn tốt nhất."

"Đợi ba mươi năm sau, tớ với cậu lại đi tới đó, hẹn vậy đi, ngoéo tay."

Chung Miểu Miểu nhanh chóng pha ly matcha latte khách hàng đặt, ánh mắt như có như không liếc nhìn cô gái.

-- 175180 :38 :45

-- 175180 :38 :44

-- 175180 :38 :43

Thời gian lặng lẽ trôi đi, đồng hồ không ngừng đếm ngược ở bên cạnh cô gái, cái đó chỉ có Chung Miểu Miểu có thể nhìn thấy -- "Thời gian còn lại".

Lời hứa hẹn của cô gái ngọt ngào đáng yêu, sinh mạng chỉ còn chưa đến 20 năm...

Chung Miểu Miểu đưa ly matcha latte nóng cho cô gái, cô gái vội nói câu "cảm ơn", xoay người chạy chậm rời khỏi tiệm cà phê.

Khách hàng mới đứng trước quầy bar, "thời gian còn lại" mới xuất hiện trước mắt Chung Miểu Miểu.

Là khách quen cũ, Chung Miểu Miểu với bà ấy cũng không xa lạ gì.

"Chào bà, bà lại tới nữa rồi, là muốn mua bánh ngọt dâu tây phải không?" Chung Miểu Miểu chỉ vào trong quầy bánh ngọt, "đúng lúc còn lại phần bánh cuối cùng."

"Đúng vậy."

Nói chuyện là một bà cụ tóc hoa râm, cười lên hiền lành ấm áp: "Cháu gái của bà thích bánh ngọt dâu tây của cháu."

"Đứa nhỏ này, sinh ra tới nay, từ sáng đến tối chỉ biết chơi, vốn không muốn học hành gì. Lúc nãy lỡ trách mắng nó mấy câu, đã không vui, phải mua bánh ngọt dâu tây dỗ dành."

"Ôi, cũng không biết với cái thân thể này của bà, có thể nhìn thấy con bé lên đại học, tìm người yêu không nữa."

Bà cụ chờ Chung Miểu Miểu gói bánh ngọt lại, không ngừng nói chuyện phiếm thêm mấy câu.

-- 341653 :49 :05

Thời gian còn lại khoảng 40 năm.

Chung Miểu Miểu đưa hộp bánh ngọt cho bà cụ, giọng chắc chắn nói: "Bà cứ yên tâm, chắc chắn có thể, nhất định bà có thể sống lâu trăm tuổi."

"Ái chà, con bé này, miệng đúng là ngọt." Bà cụ cười ha hả.

Sinh mạng chính là như thế.

Có khi nhìn qua có vẻ yếu ớt quá mức, có khi lại ngoan cường đến khó tin.

Có lúc quá ngắn, có lúc lại quá dài.

Mà có khi, cứ không công bằng như vậy.

Nhất là sinh mạng con người...

Khiến Chung Miểu Miểu suy nghĩ không ra.

Với lại, thời gian Chung Miểu Miểu thật sự hóa thành người, còn chưa đủ tuần.

Chung Miểu Miểu có một bí mật không thể để ai biết, cô vốn không phải con người, mà là đồng hồ quả lắc đứng cổ trong tiệm cà phê này.

Cô chủ tiệm cà phê là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, tuổi trẻ, mắt to. Chung Miểu Miểu không biết miêu tả thế nào, nói chung là nhìn rất đẹp là được. Nhất là khi cô chủ cười lên, má lúm đồng tiền lộ ra, tăng thêm ba phần ngọt ngào.

Chung Miểu Miểu biết, những khách hàng tới đây, đều rất có thiện cảm với cô chủ.

Chung Miểu Miểu cũng thế, thậm chí có chút hâm mộ.

Làm một đồng hồ tinh chưa tu luyện thành người, Chung Miểu Miểu không thể di chuyển, không thể nói chuyện, chỉ có thể mỗi ngày tích tắc chỉ thời gian, chỉ có thể mỗi ngày nhàm chán nhìn "thời gian còn lại" của con người.

Ngoại trừ mấy thứ đó, không làm được gì cả.

Nếu có ngày, mình cũng có thể hóa thành người, thật tốt biến bao ha...

"Làm người... cảm giác quả nhiên vô cùng tốt."

Chung Miểu Miểu rảnh rỗi đứng sau quầy bar, cầm ly chocolate sữa uống một hớp, nhẹ nhàng cảm thán.

Hôm sau ngày cô ước nguyện, Chung Miểu Miểu mở mắt lần nữa, phát hiện mình hóa thành người.

Da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, quan trọng nhất là, khuôn mặt này có hơi quen mắt.

Không hiểu sao, Chung Miểu Miểu biến thành cô chủ tiệm cà phê, cô gái mắt to khoảng 20 tuổi.

"Tích tắc --"

Đồng hồ quả lắc đứng bên cạnh quầy bar vẫn không ngừng không nghỉ quay, Chung Miểu Miểu vươn tay ra, vỗ vỗ lên đồng hồ quả lắc đứng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?"

Đồng hồ quả lắc đứng mới là bản thể của Chung Miểu Miểu.

Đêm đó tại sao Chung Miểu Miểu hòa thành người được? Chính cô cũng không biết.

"A, thời gian không kịp rồi, lát nữa tớ còn phải làm gia sư, đi trước."

Giọng vị khách gần cửa sổ nghe vô cùng trong sáng, Chung Miểu Miểu đang suy nghĩ bị giọng nói của cậu ta hấp dẫn, quay đầu nhìn qua.

Là một sinh viên chừng hai mươi tuổi, cấp bậc hotboy, khoảng 90 điểm.

Không phải khách quen của tiệm cà phê, nhưng Chung Miểu Miểu đã gặp cậu ta 2 lần.

-- 00 :00 :07

-- 00 :00 :06

-- 00 :00 :05

Đi kèm với cái phất tay tạm biệt của cậu sinh viên là tiếng cậu ta cười thoải mái, "thời gian còn lại" cứ vô tình trôi đi, giống như trò đùa của trời đất.

Tích tích tích, là tiếng thời gian đang đếm ngược.

Người khác không nghe được, nhưng Chung Miểu Miểu có thể nghe thấy. Không giống tiếng trầm ổn trôi qua của những thời gian khác, đó là tiếng cái chết gõ cửa, cứ thế khiến người ta không kịp chuẩn bị...

Rợn tóc gáy.

Mỗi lần Chung Miểu Miểu nghe thấy tiếng này, luôn có cảm giác rợn tóc gáy.

-- 00 :00 :04

Ánh mắt cô nhanh chóng liếc qua, trong nháy mắt cả trong cả ngoài tiệm cà phê đều nhìn vào mắt.

-- 00 :00 :03

"Quý khách! Xin chờ chút!"

Chung Miểu Miểu cách cả mét phóng vọt tới, từ phía sau quầy bar chạy ra, bất chấp tất cả, ngăn cậu sinh viên chuẩn bị rời đi.

-- 00 :00 :02

Cửa thủy tinh của tiệm mở hé ra, cậu sinh viên dừng lại, quay lại nhìn Chung Miểu Miểu, dùng ánh mắt hỏi ý cô.

-- 00 :00 :01

Chung Miểu Miểu lộ ra vẻ cứng ngắc, hơi lúng túng cười: "Thật ra là vầy..."

"Ầm --!"

Tiếng nói của Chung Miểu Miểu bị tiếng động đột ngột ngoài tiệm cà phê lấn át.

Có chiếc xe việt dã màu đen, đυ.ng vào đèn đường cách tiệm cà phê không xa. Đèn đường thẳng đứng, lúc này trở nên cong vẹo quái dị.

Miểng kiếng bể cùng với khói dày đặc tỏa ra bốn phía, thậm chí có miếng văng đến trước cửa tiệm cà phê.

Còn có hai vệt máu, văng trúng cửa kiếng trước giày cậu sinh viên.

"Phù--"

Chung Miểu Miểu thở ra.

Cứu được rồi...

Cô ngẩng đầu lần nữa, nhìn đỉnh đầu cậu sinh viên hotboy đứng ở cửa, thời gian còn lại đã thay đổi.

-- 56988:59:59

Hơn 60 năm.

Nếu vừa rồi Chung Miểu Miểu không gọi cậu sinh viên lại, giờ này phút này, cậu sinh viên hotboy này, e rằng đã biến dạng không khác gì đèn đường kia, bị nghiền nát dưới bánh chiếc xe việt dã của tên lái xe nát rượu.

Trước đó không lâu, có chiếc xe việt dã màu đen đậu gần tiệm cà phê, có người đàn ông hùng hùng hổ hổ xách theo cái túi tiện lợi, lên xe việt dã, ngồi vào ghế lái.

Xe không khởi động, vẫn đậu ở đó.

Chung Miểu Miểu trong lúc vô tình nhìn thấy mà thôi, cũng không chú ý.

Nhưng mới lúc nãy, kính thủy tinh trên xe việt dã kéo xuống, mấy cái lon móp méo bị ném ra từ ghế lái.

Là lon bia.

Kèm theo tiếng lon bia rơi xuống đất là tiếng khởi động của xe việt dã.

Gần như cùng lúc với cậu sinh viên hotboy kéo tay nắm cửa tiệm cà phê, chuẩn bị đi ra...

"Xảy ra tai nạn xe rồi."

"Mau gọi cứu thương đi."

"Đang yên lành, sao đυ.ng phải đèn đường chứ?"

Đám người bảy cái miệng, bên ngoài tiệm cà phê hỗn loại một khoảng thời gian dài, xe cảnh sát, xe cứu thương tới rồi đi, đám người vây xem lúc này mới từ từ giải tán.

Cậu sinh viên hotboy giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, hình như còn chưa hoàn hồn lại.

Cậu ta quay đầu tìm cô chủ tiệm cà phê đã gọi mình lại: "Thật cảm ơn cô, may mà cô đúng lúc gọi tôi lại, nếu không... Tôi..."

"Đúng rồi," cậu sinh viên lúc này mới nhớ ra: "Cô gọi tôi có chuyện gì không? Tôi suýt nữa quên."

Cảm giác lúng túng trở lại, Chung Miểu Miểu nặn ra nụ cười: "Thật ra là thế này..."

"Tiệm cà phê có hoạt động, cậu là vị khách thứ 18 của tiệm cà phê... Trúng thưởng rồi."

Chung Miểu Miểu cố gắng làm giọng nói của mình nghe chân thành, tránh khiến đối phương cảm thấy mình đang nói dối.

"Cho nên... Tôi cố ý chuẩn bị hạt cà phê Yirgacheffe của Ethiopia, làm phần thưởng..."

Chung Miểu Miểu nhanh trí, nghĩ tới hạt cà phê cô thích nhất.

Nhưng mà...

Chung Miểu Miểu nói xong đã hơi hối hận, cô chợt nhớ ra, hạt Yirgacheffe trong tiệm vừa mới dùng hết, nhập hàng phải chờ tới ngày mai.

"Quý khách hay thế này đi," Chung Miểu Miểu nhanh chóng tự giải vây: "Cậu có tiện lưu WeChat không? Hạt cà phê khá nặng, cậu thêm WeChat của tôi, cho tôi địa chỉ, tôi chuyển phát nhanh hạt cà phê cho cậu."

"WeChat?" Cậu sinh viên hơi giật mình.

"Chà, chờ gì nữa, cô chủ không phải muốn cậu thêm WeChat sao? Nhanh thêm đi, cô chủ xinh đẹp như vậy còn chủ động nữa, cậu không thêm tớ thêm đó." Nam sinh uống cà phê cùng cậu sinh viên đi tới, đứng bên cười giỡn.

Chuyện hạt cà phê đã thu xếp xong, Chung Miểu Miểu mới suy nghĩ lại, hình như cô lại tự đào cái hố to rồi. Cậu sinh viên với cậu bạn đó, hình như hiểu lầm cái gì.

Tôi thật sự không phải muốn làm quen...

Chỉ đơn giản là thêm WeChat thôi...

Cậu sinh viên có chút xấu hổ lấy điện thoại ra: "WeChat, được, vậy làm phiền cô chủ. Cô chủ quét thêm tôi đi."

"Được." Chung Miểu Miểu chuẩn bị quét mã QR cậu sinh viên.

Cậu sinh viên mỉm cười nói thêm: "Bình thường tôi cũng không bận bịu, lúc nào cũng có thể nhắn tin cho tôi."

Chung Miểu Miểu: "..."

Tay Chung Miểu Miểu quét mã QR run rẩy, không quét được.

Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, xem ra cần phải làm rõ đã.

"Thật ra..." Chung Miểu Miểu không thông thạo ngôn ngữ con người.

Còn chưa có thời gian nói ra, mã QR cũng không quét được.

"Leng keng--"

Cửa chính tiệm cà phê bị mở ra, có người đi đến, vươn tay chắn trước điện thoại di động của Chung Miểu Miểu.

"Thật ngại quá, chuyện thêm WeChat này, mời chút nữa hẳn làm được không? Tôi có việc gấp cần bàn với cô ấy."

Đi vào là người đàn ông vai rộng, eo hẹp, chân dài, nhìn qua cao xấp xỉ mét chín, còn cao hơn đồng hồ quả lắc đứng bản thể của Chung Miểu Miểu nữa.

Nếu cậu sinh viên hotboy đáng 90 điểm, người đàn ông chân dài này tuyệt đối là 100 điểm tròn.

Mắt phượng vô cùng sâu sắc, mũi cao thẳng đứng, môi không mỏng không dày, nhìn qua vừa trưởng thành vừa chững chạc, quan trọng nhất là, không hiểu sao mang hơi thở thuộc kiểu khiến lòng người thấy ấm áp.

Chỉ là người đàn ông 100 điểm mở miệng, lời nói không ấm áp chút nào.

Người đàn ông rủ mắt nhìn Chung Miểu Miểu, không muốn phí lời, lời ít ý nhiều.

"Đứa con, phá đi."