Chương 104: Ngoại truyện 4

Sinh nhật của Hiên Viên Thần Hi là ngày cuối cùng trong năm, cũng chính là ngày 30 Tết, cùng một ngày sinh nhật với Hiên Viên Tố, không thể không nói không hổ là hai cha con.

Hàng năm, ngày 30 Tết trong thiên cung đều sẽ thiết đãi cung yến, các thượng quan tứ phẩm trở lên phải cùng gia quyến vào cung tham yến, Hiên Viên Tố thân là Đại Tư Mã nhất phẩm của Đại Ngụy, tất nhiên phải mang thê nhi tiến cung ngay ngày này. Cho nên mỗi đến ngày 30 hàng năm, Mễ Vị đều sẽ dậy thật sớm, tự mình vào phòng bếp làm hai cái bánh sinh nhật cho hai cha con m, sau đó lại làm một phần mì trường thọ, chúc mừng sinh nhật của hai cha con nhà nàng.

Ngày 39 năm nay là sinh nhật Hiên Viên Thần Hi được ba tuổi, cũng là sinh nhật 30 tuổi của Hiên Viên Tố, Mễ Vị như bình thường vẫn sáng sớm rời giường làm bánh ngọt, sau đó tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn tràn đầy, người một nhà ngồi vây quanh cùng một chỗ ăn món Mễ Vị làm, không khí vô cùng ấm áp.

Trên bàn cơm, mọi người sôi nổi lấy ra lễ vật đưa cho con bé, lão phu nhân đưa một cái mặt dây chuyền bằng ngọc thượng đẳng, bà còn đặc biệt tìm đại sư đức cao vọng trọng để cầu phúc, khẩn cầu trời đất phù hộ Thần Hi bình an. Con bé vui sướиɠ nhận lấy, đeo lên trên cổ mình, nhón chân lên hôn lão phu nhân một ngụm, ngọt ngào cười xán lạn mà nói: "Tạ ơn nãi nãi, Thần Hi yêu người lắm."

Lão phu nhân bị dỗ đến không tìm không ra Nam Bắc gì.

Vu Khiêm Hòa thì lại tặng cho Thần Hi một bộ sách vỡ lòng cho chính tay hắn viết, bộ sách này nếu là ở bên ngoài khẳng định là ngàn vàng khó cầu, nhưng đưa tới tay Thần Hi lại làm cho con bé nhăn nhúm cả mặt, bĩu môi đáng thương nhưng vẫn ỉu xìu kêu một câu đa tạ dượng, làm cho Vu Khiêm Hòa chợt cảm thấy tội lỗi, nghi ngờ có phải mình tặng sai rồi hay không, có nên lấy lại rồi tặng một phần quà khác qua không nhỉ.

Mễ Vị thò tay nhận lấy sách, "Tỷ phu người đừng để ý nó, con bé này vốn là không muốn đọc sách, nó cũng giống y như ca ca nó khi còn nhỏ, không yêu học tập, về sau còn phải phiền tỷ phu tốn lưu ý nhiều hơn, đừng bị nó lừa dối qua mặt."

Mễ Tiểu Bảo khó hiểu nằm không cũng dính đạn:...

Hiên Viên Thần Hi méo miệng, đành phải sống không còn gì luyến tiếc mà nhận món quà đến từ dượng yêu.

A Phúc tặng cho Thần Hi một hộp thuốc trị thương do chính nó nghiên cứu bào chế ra, thật thích hợp cho Thần Hi thường xuyên luyện võ bị thương, mà ca ca ruột là Mễ Tiểu Bảo này lại tặng một quyển quyền phổ cho muội muội, thật rất hợp với sở thích của Thần Hi, làm con bé cười hề hề nhận lấy.

Cô cô Hiên Viên Ý vậy mà lại ra tay lớn, tặng cho con bé hẳn một cái roi nhỏ tinh xảo. Cái roi này là tìm người chuyên môn tạo ra, vật liệu chế tác là thép tinh cương cực kỳ hiếm thấy, khắp thiên hạ cũng không có mấy khối. Loại thép tinh cương này rất dẻo, độ bền lại cao, lực sát thương cũng lớn, nghe nói một roi xuống có thể đánh nát một tảng đá lớn, ngay cả sắt thép cũng có thể bị đánh đến biến hình, bình thường có thể quấn quanh hông thành thắt lưng, khi dùng cứ rút ra là được, cực kỳ thuận tiện.

"Oa ——" Thần Hi nhìn đến thẳng mắt, cơm cũng không ăn, cầm roi chạy tới trong viện, tay vung liền quất roi ra ngoài, "Ba" một tiếng quất vào hòn núi giả trong viện, nháy mắt, núi giả sụp đổ, lớp đá cứng rắn bị tước mất một nửa, một toà núi giả sừng sững lại bị biến thành đống đá, làm cho trên sân thành một đống hỗn độn.

"Roi ta thật là lợi hại a ~" Thần Hi còn chưa ý thức được mình gây họa, còn đang lanh mồm lanh miệng hô to gọi nhỏ.

"Hiên Viên Thần Hi!" Mễ Vị nổi giận gầm lên một tiếng, đi lên liền bắt lấy con nhóc hung hăng này, đánh vào trên mông nó một trận, "Ai cho con tùy tiện hủy hoại đồ đạc trong nhà?! Mấy thứ này không phải là tiền sao!"

"Oa oa —— nương con sai rồi, đau quá a —— phụ thân ca ca cứu mạng a, nãi nãi cứu mạng a —— cô cô cứu mạng ——" đầy sân đều là tiếng khóc la bi thảm của Hiên Viên Thần Hi, nhưng người trong nhà chưa từng dám khuyên can khi Mễ Vị giáo dục hài tử, cho nên ngày sinh nhật này, Hiên Viên Thần Hi bị đánh một trận rất thảm, cuối cùng cũng khóc lóc lên xe ngựa, một đường từ trong nhà khóc đến hoàng cung.

Trong xe ngựa, tiểu nha đầu còn ủ rũ ỉu xìu tựa vào trong lòng ngực ca ca, thỉnh thoảng nức nở một tiếng, khi nức nở còn vụиɠ ŧяộʍ liếc mẫu thân mình một chút, thấy nương còn chưa đến ôm mình, liền vừa thương tâm nức nở thêm một tiếng.

Mắt thấy sắp tới hoàng cung, Mễ Vị rốt cuộc không lạnh mặt nữa, mở rộng hai tay về phía con bé, "Biết sai rồi chưa?"

Con bé lập tức nhanh chóng vùi đầu vào trong ngực nàng, đáng thương nhận sai: "Biết sai rồi, Thần Hi về sau không bao giờ làm hư đồ đạc trong nhà, nương đừng tức giận."

Mễ Vị dùng khăn lau lau nước mắt cho nó, lại đút nó uống chút nước, lúc này mới hôn hôn trán nó nói: "Cho con học võ công, cho con vũ khí, là để cho con khi nào bản thân và người khác gặp nguy hiểm có thể bảo vệ mình, bảo hộ người khác, chứ không phải để con tùy tâm sở dục thương tổn người khác. Về sau nếu không phải tình huống bức bách, không thể cầm cái roi này ra đả thương người, biết chưa?"

Thần Hi nghiêm túc gật gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ.

Đến cửa hoàng cung, xe ngựa không thể đi tiếp vào, Mễ Vị đội mũ rèm lên cho Thần Hi xong; xác định gương mặt nhỏ nhắn của con bé đều bị che khuất mới ôm nó xuống xe ngựa, người một nhà đi bộ vào hoàng cung, nam tử thì đến Thái Cực điện yến ẩm, mà nữ quyến cùng hài tử thì tham dự chiêu đãi của quý phi ở đình giữa hồ trong hậu hoa viên.

Các nữ quyến ngồi cùng một chỗ nói chút lời xã giao, nói thật không được vài câu, Mễ Vị không thích nói chuyện với các nàng, mấy người này đều là nhân tinh, một câu phải hiểu cong hiểu quẹo mấy đường, nghe đến tâm mệt. Bất quá cho dù Mễ Vị không thích nói, nhưng với thân phận Tư Mã phu nhân của nàng, cũng có nhiều người chủ động tìm nàng nói, cả đám xúm nhau khen nhi nữ nàng, khen nàng trù nghệ tốt; khen tiệm cơm Thật Mỹ Vị vân vân, nhưng thật ra trong lòng Mễ Vị biết rõ ràng, những người này ở sau lưng rất chướng mắt nàng, cảm thấy nàng xuất đầu lộ diện làm thân phận thấp không chịu nổi, còn có không ít người muốn đem nữ nhi trong nhà đưa cho Hiên Viên Tố làm thϊếp nha.

Thần Hi nghe những lời này rất không kiên nhẫn, cũng không thích cùng mấy phu nhân thích giả vờ giả vịt này ở chung một chỗ, liền năn nỉ Mễ Vị muốn đi tìm Bảo Châu tỷ tỷ chơi, Mễ Vị cũng rất thích Bảo Châu, ở chỗ Bảo Châu càng làm nàng yên tâm, liền bảo nha hoàn đưa con bé đi.



Thần Hi lập tức giống như con chim nhỏ vui vẻ thoát khỏi l*иg bay đi.

Nhưng mới đi đến nửa đường, Thần Hi lại nghe được một loạt tiếng đánh chửi từ sau hòn núi giả truyền đến, Thần Hi dừng bước lại, ra ý bảo nha hoàn đi theo đừng lên tiếng, xoay người đi về hướng phía sau ngọn núi giả kia. Sau đó liền thấy rất nhiều nam hài tử đang vây quanh đánh một nam hài khác, đứa bé nằm trên đất che đầu cuộn tròn thân mình, bị đánh nhưng lại không kêu lên một tiếng, tựa hồ như không có cảm giác gì, tiếng từng nắm tay đánh lên người nghe thình thịch đến phát đau.

Thần Hi cảm thấy bọn họ đây là lấy nhiều hϊếp ít, không phải quân tử, nên lập tức hét lớn một tiếng: "Dừng tay —— "

Một tiếng này thành công đưa tới sự chú ý của mọi người, cả đám nhóc quay đầu nhìn về phía con bé, thấy chỉ là một đứa bé gái không biết lớn bao nhiêu, liền mặt lộ vẻ khinh thường, nam hài cầm đầu không nhịn được nói: "Ở đâu ra con bé xen vào việc của người khác, cút nhanh lên, không thì ngay cả ngươi ta cùng đánh."

Thần Hi cong eo nói: "Các ngươi nhiều người như vậy đánh có một mình người ta, không biết xấu hổ! Muốn đánh các ngươi đơn đả độc đấu đi, lấy nhiều đánh ít, bản lĩnh gì chứ."

"Ngươi nói cái gì!" Nam hài cầm đầu trợn mắt trừng trừng, "Con nha đầu thối, biết cái gì, đây là tạp chủng của địch quốc, ngươi vậy mà nói chuyện bênh vực tạp chủng của địch quốc, ngươi không phải đại người Ngụy!"

Thần Hi không hiểu cái gì là tạp chủng địch quốc, nàng chỉ biết là lấy nhiều đánh ít là không đúng, liền nói: "Các ngươi vừa lớn vừa béo như vậy, hắn thì vừa nhỏ vừa gầy thế kia, các ngươi còn nhiều người xúm lại đánh một mình hắn, các ngươi đúng là xấu hổ. Còn không dùng tay ta liền đánh các ngươi á."

" Ngươi hả? Ngươi còn đánh được đám chúng ta?" Đám nam hài tử bị lời này làm cho ngạc nhiên, nâng bụng cười ha ha, thậm chí còn có một nam hài đi tới kéo lấy bím tóc của Thần Hi dùng sức kéo, "Ngươi đánh thử cho ta xem đi, ta xem xem ngươi có bản lãnh gì, ha ha ha..."

Bím tóc bị kéo rất đau, Thần Hi tức giận, nghĩ đến đây coi như là người khác chủ động bắt nạt mình, vậy chính mình đánh lại liền không tính bắt nạt người, cho nên giơ một chân đá ra, trực tiếp đá cho nam hài kia bay thẳng ra ngoài, lăn lộn trên mặt đất vài vòng mới ngừng, sau đó rú lên kêu thảm thiết.

Những người khác bị biến cố này làm kinh ngạc đến ngây người, nhìn nhìn Thần Hi lại nhìn nhìn nam hài nằm lăn trên mặt đất, cả đám như là thấy quỷ.

Nam hài bị đá lăn trên đất thấy bọn họ còn sững sờ, cả giận nói: "Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, các ngươi cùng tiến lên, bắt lấy con nha đầu thối kia cho ta!"

Mấy nam hài còn lại hai mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn không tin một tiểu cô nương bé như hạt đậu như thế có thể đánh thắng cả bọn nhiều người như vậy, đồng loạt xông tới, chuẩn bị dạy bảo giáo huấn cho con nha đầu thối không biết trời cao đất rộng này. Kết quả một lát sau, cả đám ban hài tử vừa mới còn diễu võ dương oai đều nằm trên mặt đất kêu rên, không biết bao nhiêu bi thảm.

Thần Hi phủi phủi tay, đi đến bên cạnh tiểu nam hài đang co rúc người nằm trên đất, vươn bàn tay trắng nõn mềm mại của mình ra nói: "Ngươi không phải sợ, ta đã đánh cho bọn họ ngã lăn rồi, ta kéo ngươi đứng lên."

Nam hài khẽ ngẩng đầu, Thần Hi lúc này mới nhìn thấy diện mạo người này, nhất thời ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm nói: "Tiểu ca ca, ngươi thật là đẹp mắt, cũng chỉ kém hơn so với Thần Hi một chút xíu thôi à."

Động tác của nam hài nằm trên mặt đất chợt cứng đờ, đầu lại cúi thấp xuống.

Thần Hi dứt khoát giữ chặt tay thằng bé, kéo nó từ mặt đất dậy, sau đó phủi phủi bụi trên người giùm nó, hỏi: "Vì sao bọn họ lại đánh ngươi vậy?"

Nam hài tử cúi đầu không nói lời nào, cũng không để người ta thấy rõ vẻ mặt.

Thấy nó không muốn nói, Thần Hi cho rằng nó là quá khổ sở mới không muốn nói, có lòng muốn an ủi một chút, liền lấy trong túi mình ra hai khối bánh điểm tâm đưa cho thằng bé, "Ngươi có đói bụng không? Ta mời ngươi ăn điểm tâm nha, đây là nương ta tự làm, ăn ngon lắm."

Nam hài không đưa tay ra nhận, bộ dáng cự tuyệt người ngoài thật rõ ràng.

Thần Hi thở dài một hơi như kiểu của người lớn, đành phải cất điểm tâm lại, sau đó khoát tay một cái nói: "Tiểu ca ca, hẹn gặp lại nha, ta phải đi đây."

Tiểu nam hài không lên tiếng, thẳng đến khi Thần Hi đi xa mới quay đầu nhìn thoáng qua.

Đi thật xa, Thần Hi mới hỏi nha hoàn bên cạnh: "Cái tiểu ca ca vừa mới rồi ngươi có biết là ai không?"



Nha hoàn tất nhiên là biết, hồi đáp: "Vị kia là chất tử của Liêu quốc, bởi vì trước kia Liêu quốc chiếm lãnh thổ Đại Nguỵ chúng ta, cho nên các hoàng tử cùng các thiếu gia đều không thích hắn, hay bắt nạt hắn."

Thần Hi nghi hoặc: "Chất tử là cái gì?"

Nha hoàn nghĩ nghĩ, dùng lời nói đơn giản nhất để giải thích: "Chính là hài tử mà hoàng đế Liêu quốc hoàng đế từ bỏ, đưa tới bên này để làm con tin, không cho hắn về nhà."

Cha mẹ không cần hắn nữa, còn không cho về nhà, Thần Hi cảm thấy cái tiểu ca ca kia thật đáng thương nha, lại nghĩ đến dáng vẻ tiểu ca ca gầy teo, liền hỏi: "Trong cung không ai cho hắn đồ ăn sao? Chỉ có hài tử ăn không đủ no mới gầy như vậy."

Nha hoàn thấp giọng nói: "Chắc là vậy." Một chất tử của địch quốc thì làm thế nào có thể trông chờ được ăn ngon ngủ tốt chứ.

Thần Hi không nói, nghĩ thầm đợi khi nào gặp lại phải cho tiểu ca ca cha mẹ không cần kia thêm nhiều đồ ăn mới được, để hắn không đói bụng nữa.

Chờ đến khi đến Minh Châu Điện của trưởng công chúa Bảo Châu, Bảo Châu nhìn đến Thần Hi đến, vô cùng cao hứng, trực tiếp ôm con bé dậy hôn một cái, "Thần Hi, tỷ tỷ rất nhớ ngươi nha."

Thần Hi cũng hôn lại Bảo Châu một ngụm, "Thần Hi cũng nhớ Bảo Châu tỷ tỷ lắm nha."

Bảo Châu buông Thần Hi xuống, kéo con bé lên trên giường, chỉ cho nó đồ ăn, "Đây là ta cố ý chuẩn bị cho ngươi đó, đều ăn rất ngon."

Nhìn thấy một bàn ăn, đôi mắt Thần Hi lập tức liền sáng, bổ nhào vào trên giường liền vung đũa ngấu nghiến lên, ăn ăn lại nghĩ đến tiểu ca ca vừa rồi, dứt khoát trực tiếp cầm lấy túi tùy thân nhỏ của mình, lấy mỗi thứ trên bàn một ít bỏ vào bên trong, nhét đến khi không còn nhét được mới dừng tay.

Bảo Châu không rõ ràng cho lắm, hỏi con bé đang làm gì.

Thần Hi nói: "Trên đường đến đây ta gặp một tiểu ca ca thật đáng thương, hắn không chỉ bị khi dễ, còn không có cơm ăn, ta muốn cho hắn một chút đồ ăn ngon."

Bảo Châu cho rằng con bé là gặp được tiểu thái giám đáng thương nào đó, cũng không hỏi nhiều, còn bảo người mang một hộp đồ ăn lại, để lấy thêm chút đồ ăn cho Thần Hi mang đi.

Thần Hi ăn uống no đủ xong liền ôm đồ ăn đi, dưới sự hướng dẫn của nha hoàn, đi hết bảy tám chỗ quẹo trong hoàng cung mới tới được một chỗ hoang vu hẻo lánh, nhìn thấy cái phòng ở rách nát trước mắt, Thần Hi càng thêm tội nghiệp cái tiểu ca ca này. Mà bên trong phòng cũng không tốt hơn so với bên ngoài bao nhiêu, ngoại trừ một cái giường chỉ có một cái bàn hai cái ghế, bàn ghế này cũng vô cùng cũ nát, tựa hồ như có thể rụng rời bất cứ lúc nào.

Thần Hi nhìn thấy cái tiểu ca ca kia đang an vị trên một cái ghế cũ rách mà xem xét vết thương trên chân của mình, trên đùi hắn là xanh xanh tím tím, tổn thương rất nặng, nhất định là do mới vừa rồi bị đám người kia đánh.

"Tiểu ca ca." Thần Hi chạy tới, lo lắng nhìn chân hắn, "Chân của ngươi có phải đau quá hay không?"

Tiếu Trử Phong nhìn thấy Thần Hi, kinh ngạc lóe lên, một giây sau mày liền nhíu lại, trong mắt xuất hiện phòng bị nồng đậm, "Ngươi tới làm gì?"

Thần Hi mang đồ ăn ra bỏ lên trên bàn, để tràn đầy một bàn, "Ta mang cho ngươi đồ ăn nè, mấy thứ này ta đã ăn thử rồi, ngon lắm."

Tiếu Trử Phong cự tuyệt nói: "Ta không cần, ngươi mang đồ vật của ngươi đi đi."

"Vậy ta đi đây, gặp lại ~" Thần Hi nhìn ra cái tiểu ca ca này không chào đón mình, tuy rằng không mấy vui vẻ, nhưng vẫn hiểu chuyện đứng lên rời đi, nhưng đồ ăn kia thì vẫn để nguyên đấy, con bé muốn để chút đồ ăn lại cho vị tiểu ca ca đáng thương nhưng tính tình không tốt lắm này ăn.

Đợi đến khi Thần Hi đi xa, Tiếu Trử Phong mới đưa ánh mắt chuyển qua đám đồ ăn đầy bàn kia, mùi hương mê người khiến bụng nó không khống chế phát ra tiếng ùng ục ục, tiếng này nhắc nhở nó đã lâu chưa ăn cơm. Do dự một lát, nó vẫn đưa tay ra, lấy một khối bánh ngọt ăn vào.

Bánh ngọt này thật ngọt, vị ngọt mà nó chưa từng được hưởng qua lần nào.

Cách đó không xa, Thần Hi len lén nấp thấy một màn như vậy, che miệng vụиɠ ŧяộʍ nở nụ cười, nó biết ngay mà, cái tiểu ca ca này khẳng định muốn ăn, nhưng lại giống như nương nói, cái gì chết sĩ diện khổ thân gì đó.