Chương 105: Ngoại truyện 5

"Trong nội bộ các thế gia kinh thành có một bảng xếp hạng ghi lại rất nhiều thông tin của các công tử cùng quý nữ kinh thành, bảng này cũng là một trong những căn cứ trọng yếu để các phu nhân thế gia lựa con dâu chọn rể." Trong một trà lâu có tiếng ở kinh thành, tiên sinh kể chuyện ngồi ngay ngắn sau án trà nói chuyện kinh thành, chung quanh là một đống người vừa uống trà vừa nghe chuyện thật ngon lành.

"Theo như trên bảng ghi lại, đệ nhất mỹ nữ kinh thành là đích Tam tiểu thư Mạc Như Ngọc của phủ Tể Tướng, nàng ấy xinh đẹp như chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, làm cho người ta vừa thấy liền quên cả đường về; đệ nhất tài nữ kinh thành là Ngũ tiểu thư Lâm Nguyệt Như của phủ Hàn Lâm, từ nhỏ đã theo gia gia mình là sư phó của hoàng đế để học tập, tài trí hơn người, học thức còn tốt hơn đại đa số nam tử, chính là Văn Khúc tinh quân bản nữ hạ phàm; còn đệ nhất quý công tử kinh thành thì là công tử duy nhất của phủ Tư Mã, Hiên Viên Kỳ. Hai phụ tử Đại Tư Mã tay cầm binh quyền, quyền thế ngập trời, mà còn được hoàng đế tín nhiệm trọng dụng, hoàn toàn xứng đáng là dưới một người trên vạn người, lại là người thừa kế duy nhất của phủ Tư Mã. Bản thân Hiên Viên Kỳ càng là thiên chi kiêu tử, chiến công hiển hách, tuổi còn trẻ liền lập xuống vô số công lao hãn mã, là đối tượng trong tim của đại đa số quý nữ thế gia, bởi vậy, cửa phủ của ba người này đều sắp bị bà mối đạp hư rồi."

Trong một góc hẻo lánh của trà lâu, hai cô nương mang khăn che mặt lặng lẽ nghe, nghe đến chỗ này, một cô nương trong số đó nhỏ giọng nói với một cô nương khác: "Cái tiên sinh kể chuyện này nếu gặp qua dung mạo của Thần Hi ngươi, phỏng chừng sẽ không dám ngượng ngùng nói Mạc Như Ngọc chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, bộ dáng Mạc Như Ngọc kia so với ngươi, tính là cái gì chứ."

Hiên Viên Thần Hi đang ăn điểm tâm ngon lành, không thèm để ý nói: "Ai nha, bộ dáng có đẹp cũng không thể ăn, giành cái này làm gì, Bảo Châu tỷ tỷ nếm thử cái bánh ngọt này đi, thật không tồi nha, bất quá vẫn kém hơn nương ta làm, trở về ta nói nương ta làm cho ta ăn."

Bảo Châu bất đắc dĩ thở dài, đối với cái đồ tham ăn này thật không còn lời nào để nói.

Lúc này, tiên sinh kể chuyện vậy mà dẫn đề tài lên tới trên người Thần Hi, hắn vỗ tay lên trên cái bàn gỗ một cái, nói: "Nói xong các công tử tiểu thư được hoan nghênh nhất, chúng ta lại nói đến những ai không được hoan nghênh đi. Nếu muốn nói tới cô nương mà thế gia công tử không ai muốn cưới nhất, vậy thì không phải nói đến đích tiểu thư duy nhất của phủ Tư Mã, Hiên Viên Thần. Vị Hiên Viên tiểu thư này chính là muội muội cùng cha cùng mẹ với đệ nhất quý công tử Hiên Viên Kỳ, nhưng thanh danh của hai huynh muội lại hoàn toàn tương phản. Hiên Viên tiểu thư từ 13 tuổi có thể nghị thân đến bây giờ đã mười tám tuổi, đến nay chưa có người hỏi thăm. Về phần vì sao vị tiểu thư này lại trở thành sự tồn lại mà thế gia công tử đều tránh né, thì có ba nguyên nhân. Đầu tiên, Hiên Viên tiểu thư chưa bao giờ lấy diện mạo thật của mình ra gặp người, đi ra ngoài liền che khăn che mặt, che khuôn mặt mình lại kín mít, người khác hoàn toàn không biết nàng ta lớn lên trông như thế nào, lời đồn nói Hiên Viên tiểu thư là nữ Vô Diệm, đồn đãi có thật hay không, thì không biết được rồi."

Nói tới đây, nhóm khách nghe chuyện liền hứng thú, có người chen miệng nói: "Mười phần* là thật sự, nếu như diện mạo xinh đẹp có ai đem che không dám gặp người đâu? Nhất định là vì lớn lên xấu cho nên mới như vậy a, nhưng mà cũng thật kỳ quái, ca ca thì anh tuấn, sao muội muội ruột lại xấu xí như vậy chứ?"

Tiên sinh kể chuyện không trả lời câu này, mà nói tiếp: Hiên Viên tiểu thư thừa kế sức mạnh vô thường của nhà Hiên Viên gia, cũng giống như kỳ phụ cùng ca ca, từ khi sinh ra đã có một thân sức mạnh kinh khủng. Các tiểu thư khuê các khác đều là yếu đuối ôn nhu như nước, nhưng Hiên Viên tiểu thư thì là mạnh mẽ như trâu, có thể nhổ núi dời non, một đấm thôi là làm người bị đánh bay. Doạ người nhất là nàng còn vắt theo một cái roi bên hông, một roi quất ra có thể quất bay luôn cả cái đỉnh. Bên cạnh nàng còn có một con chó hung hăng gọi là Tiếu Tiếu, cực kì thông linh tính, chỉ đợi chủ nhân ra lệnh một tiếng, nó sẽ nhào lên cắn người, há miệng là có thể làm người sợ tới mức tâm can run thẳng."

Có người không tin, nghi ngờ nói: "Một nữ hài tử sao có thể lợi hại như vậy, quá khoa trương rồi."

Bên cạnh có một nhân sĩ người kinh thành nhỏ giọng nói: "Tiên sinh kể chuyện thật không phải khoa trương đâu, ta đã nói với ngươi rồi, ta từng thấy tận mắt một màn Hiên Viên tiểu thư đánh người. Từng có mấy thế gia công tử muốn trêu cợt nàng, nghĩ thừa dịp nàng không chú ý lén dỡ mũ nàng xuống, nhìn xem nàng đến cùng có bao nhiêu xấu, kết quả bị con chó kia đuổi theo chạy mấy vòng quanh kinh thành, còn có nửa cái mạng, cuối cùng còn bị Hiên Viên tiểu thư bắt được, đánh đến mức ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra, đánh xong còn dùng roi treo trên cửa thành cả đêm. Sau đó nghe nói mấy công tử này trọn vẹn ở nhà nằm vài tháng mới có thể xuống giường, về sau gặp lại Hiên Viên tiểu thư đều theo bản năng run rẩy."

Người bên cạnh nghe đến trợn mắt há hốc mồm.

Tiên sinh kể chuyện nói tiếp: " Hiên Viên tiểu thư nha, không chỉ có sức khoẻ như trâu, mà nàng còn có đặc điểm, đó chính là đặc biệt ăn nhiều, một bữa có thể ăn một nồi lớn, lượng cơm ăn còn phải nhiều hơn ba người nam nhân ăn. Nghe nói Hiên Viên Phủ ăn cơm đều là dùng chậu rửa mặt ăn cơm."

Bên cạnh lập tức có người sợ hãi than thở: "Ông trời ơi, đây còn không phải là thùng cơm sao, may mà Hiên Viên Phủ có tiền, bằng không làm sao có thể nuôi nổi một cô nương như vậy. Nữ tử thế thì ai dám lấy về nhà, lỡ cưới về nhà chẳng phải bị nàng ăn cho nghèo luôn sao. Nuôi không nổi, nuôi không nổi."

"Coi như nuôi nổi cũng không dám nuôi, người thì xấu, lại hung hãn như vậy, hơn nữa còn ăn nhiều nữa, nữ tử như vậy ai dám lấy? Trừ phi đầu óc bị cửa kẹp!"

"Cô nương như vậy khẳng định sẽ kẹt trong nhà mà thôi, đời này đã định trước không ai thèm lấy."

"Mấy người đó nói hưu nói vượn cái gì!" Nghe chung quanh nghị luận ầm ĩ, Bảo Châu tức giận, vỗ bàn liền muốn tìm đám người này tính sổ, lại bị Thần Hi kéo lại, trực tiếp kéo luôn ra bên ngoài, "Có gì phải tức giận, ngoại trừ nói diện mạo ta xấu, mấy cái khác nói không sai mà. Ta chính là sức lực vô cù lớn, lại ăn được nhiều nha, nương ta còn thường thường nói ta là thùng cơm đây, ta cũng quen rồi, thùng cơm thì thùng cơm thôi, ăn no là được, ta cảm thấy thùng cơm còn rất khả ái mà."

"..." Bảo Châu nghĩ một chút vẫn rất tức giận, "Nhưng bọn hắn nói ngươi không ai thèm lấy, ngươi sao có thể không ai thèm lấy chứ!"

Thần Hi lại càng không để ý, "Ai nha, gả cho người ta làm cái gì, cha mẹ còn có ca ca ta đều nói muốn nuôi ta một đời mà, bọn họ ước gì ta ở nhà làm gái lỡ thì kìa, có người nhà sủng ái, tự do tự tại biết bao nhiêu; gả đến nhà người ta chịu đựng sắc mặt người ta hay làm gì? Cô cô cùng nãi nãi ta còn buông lời rồi, hai người nói không nỡ gả ta ra ngoài, phải gả cũng phải kén bắt rể thôi."

Bắt rể? Bảo Châu im lặng, bất quá câu này đích xác giống một câu người Hiên Viên gia nói ra, nhưng nếu quả thật muốn chiêu người ở rể, nàng cũng lo lắng Thần Hi có thể gả được hay không. Bởi vì phàm là nam nhân tốt có chút tâm huyết cốt khí, không có ai nguyện đi ở rể cho người, không thì tuyệt đối sẽ bị người khắp thiên hạ cười nhạo chết, người một nhà cũng đừng nghĩ ngẩng đầu trong kinh thành. Vậy ai nguyện ý chứ?



Chẳng lẽ Thần Hi đời này thật muốn làm gái lỡ thì?

Nhưng mà, ý niệm này vừa loé lên, nha hoàn Hiên Viên Phủ liền thở hồng hộc chạy tới, kéo Thần Hi nói: "Tiểu thư ta rốt cuộc tìm được người rồi, người mau trở về đi thôi, trong phủ có người đến cầu thân."

"Cầu thân?" Mắt Hiên Viên Thần Hi nhìn thẳng Bảo Châu, chớp chớp mắt hỏi: "Là có người muốn cầu thân với ca ca ta nữa sao?"

Bảo Châu biến sắc.

Nha hoàn dậm chân một cái, "Ai nha tiểu thư, làm gì có ai đi cầu thân với nam nhân, đương nhiên là có người cầu thân với tiểu thư rồi, người mau trở về xem một chút đi!"

Hiên Viên Thần Hi sửng sốt, trong mắt tràn đầy không thể tin, nàng không tin có người dám cưới nàng.

Bất quá Bảo Châu thì vui vẻ, vội vàng lôi kéo Thần Hi chạy về trong phủ, muốn nhìn một chút xem a có mắt biết nhìn người mà đi cầu thân với Thần Hi.

Mãi đến khi chạy trở về Hiên Viên Phủ, hai người mới biết được người đến cầu thân là ai, vậy mà là vị chất tử ngày nào của Liêu quốc, sau này chính là tân đế của Liêu quốc —— Tiếu Trử Phong.

Nói đến Tiếu Trữ Phong người này, không thể không nói hắn thật sự là truyền kỳ. Năm tuổi bị đưa tới Đại Ngụy làm chất tử, cơ bản tương đương với việc bị hoàng thất Liêu quốc từ bỏ, sống tại Đại Ngụy không bằng cả một con kiến. Nhưng hắn lại dựa vào bản lĩnh của mình, năm mười tám tuổi gϊếŧ về Liêu quốc, hai mươi tuổi bức vua thượng vị, thành công đăng đỉnh lên ngôi vị hoàng đế, sau đó nên gϊếŧ thì gϊếŧ, nên bỏ tù thì bỏ tù, thủ đoạn thiết huyết đến làm người ta giận sôi, hai năm đó Liêu quốc có thể nói là máu chảy thành sông, nhưng lại làm cho không ai dám không phục.

Nhưng người này sau khi đăng lên ngôi vị hoàng đế thù lại làm một chuyện làm cho người ta không thể tưởng tượng được. Ngay thời điểm hắn nhận hết vạn nhân kính ngưỡng, vậy mà tự động nhường chỗ cho người khác, ngôi vị hoàng đế thật vất vả mới cướp lại được cũng nói không cần là không cần.

Rất nhiều người cảm thấy hắn là kẻ điên, hơn nữa điên không nhẹ, cũng có người cảm thấy đầu óc hắn có bệnh.

Mà giờ khắc này cái người điên cùng đầu óc có bệnh này vậy mà về tới Đại Ngụy, còn công nhiên cầu hôn nữ nhi xấu như Vô Diệm Hiên Viên Thần Hi của Đại Tư Mã.

Tin tức này không chỉ làm người kinh thành nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả người Hiên Viên gia đều rất khϊếp sợ, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hiên Viên Thần Hi, muốn hỏi một chút đây là có chuyện gì.

Hiên Viên Thần Hi còn ngơ ngác hơn cả bọn hắn, "Mọi người đừng nhìn con nha, nhìn con làm gì?"

Mễ Vị hỏi: "Con có quen biết Tiếu Trử Phong sao?"

Thần Hi gật gật đầu, "Biết chứ, từ ba tuổi đã quen biết."

"Ba tuổi?" Mễ Vị bị hoảng sợ, "Sao con lại biết hắn?" Nàng làm nương như thế nào mà chuyện này cũng không biết?

"Chính là lúc ba tuổi đi hoàng cung, nhìn thấy hắn bị một đám người bắt nạt liền thuận tay cứu hắn, sau đó nhìn thấy hắn gầy không còn một miếng thịt, quá khó coi, liền cho hắn chút đồ ăn."

Mễ Vị theo trực giác khẳng định không chỉ có bao nhiêu đấy chuyện, "Sau đó thì sao?"



"Sau đó? Sau đó cũng không có cái gì, chẳng qua mỗi lần tiến cung đều sẽ tiện thể mang cho hắn chút điểm ăn, giúp hắn đánh người bắt nạt hắn thôi." Hiên Viên Thần Hi nói xong, hoang mang gãi gãi đầu, "Nhưng con cùng hắn cũng không tính rất quen thuộc đâu, hắn cũng giống y hệt như phụ thân cùng ca ca, suốt ngày im lặng không nói năng gì, hơn nữa còn rất hung dữ, mỗi lần gặp cũng không nói chuyện với con, con cảm giác hắn không quá thích con, sau này hắn trở về Liêu quốc, con cũng chưa từng gặp lại hắn."

Mễ Vị trừng nàng một chút, "Nếu theo như con nói là hai người không quen, hắn không thích con, vậy hắn tới cầu cái gì thân?"

Thần Hi lắc đầu, hoang mang cực kì, "Con không biết mà có thể hắn điên rồi, mọi người không phải đều nói hắn là người điên sao."

"Chớ có nói nhảm." Mễ Vị thở dài, Tiếu Trữ Phong có thể từ một chất tử bị từ bỏ mà gϊếŧ ngược về, đoạt lại hoàng quyền, có thể thấy được người này tuyệt đối không phải vật trong ao, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện cái chuyện đầu óc điên điên đoản mạch gì, cho nên việc cầu hôn hôm nay, tuyệt đối không phải vui đùa.

"Nương người hỏi nhiều như vậy làm cái gì, trực tiếp kêu người đánh đuổi ra là được." Hiên Viên Kỳ từ lúc nghe nói có người muốn cầu hôn muội muội mình, sắc mặt liền xú không chịu nổi, mà mặt cũng xú không kém chính là Hiên Viên Tố đang không nói một lời. Hai cha con hiện tại dự đoán đều đang muốn tự mình ra ngoài đánh người.

"Không cho hai người làm bậy nha, nghe ta." Mễ Vị đẩy hai nam nhân khó chịu này đi ra ngoài, chỉ để lại Hiên Viên Ý cùng lão phu nhân, sau đó lôi kéo Thần Hi hỏi: "Nương hỏi con, con có bao giờ bỏ mũ có rèm ra, lộ mặt trước mặt hắn chưa?"

Thần Hi lắc đầu, "Tuyệt đối không có, hắn chưa thấy mặt con đâu, cho dù có ăn cái gì con đều không lấy xuống."

Mễ Vị giật mình, nếu như đúng như Thần Hi nói vậy, vậy thì khả năng Tiếu Trữ Phong thấy sắc liền mờ mắt là không có.

"Con từng ngồi ăn cùng với hắn rồi? Nói như vậy, hắn biết lượng cơm ăn của con?" Mễ Vị lại hỏi.

"Đương nhiên biết, cái đó có gì mà không thể biết, mỗi lần con tặng đồ ăn cho hắn, hắn đều không ăn, nhất định là ngượng ngùng, sau đó con liền ngồi ăn cùng hắn cho đỡ ngượng, như vậy hắn sẽ không thấy xấu hổ. Nhưng mà hắn ăn ít lắm, ăn còn chưa tới một phần mười con, trách không được gầy như vậy."

Mễ Vị cùng Hiên Viên Ý và lão tướng quân phu nhân liếc nhau, ý nghĩ trong mắt đều có chút sâu xa, Hiên Viên Ý cũng hỏi: "Vậy hắn cũng biết con đánh nhau rất giỏi?"

"Biết sao không, con giúp hắn đánh không ít người bắt nạt hắn đâu, những người đó bị con đánh đến quỷ khóc lang gào, bất quá hắn không biết học võ công từ đâu, sau 13 tuổi liền không ai dám bắt nạt hắn nữa, con cũng không cần giúp hắn đánh người." Nói xong, Thần Hi không rõ ràng cho lắm hỏi: "Nương, cô cô, các người hỏi mấy cái này làm cái gì?"

Đối với đứa nhỏ này không thông suốt này, Mễ Vị đã thành quen, cũng không để ý nó, ngược lại còn cùng Hiên Viên Ý và lão phu nhân thương lượng, "Hai người thấy thế nào?"

Lão tướng quân phu nhân nói: "Chưa thấy mặt Thần Hi, khẳng định nghe được lời đồn Thần Hi diện mạo xấu xí, nói rõ hắn không phải hướng đến mỹ mạo của Thần Hi."

Hiên Viên Ý gật đầu nói: "Hắn còn từng thấy sức ăn của Thần Hi, cũng thấy qua sức mạnh của Thần Hi, đã như vậy rồi còn nguyện ý đến cầu thân, hoặc là có mưu đồ, hoặc là thật sự rất thích Thần Hi."

Lão phu nhân suy tư nói: "Nhưng ta nghĩ không ra hắn có thể có mưu đồ gì, hắn đã làm đến hoàng đế, lại vứt bỏ, còn có thể có thỉnh cầu gì chứ? Cũng không thể là muốn đánh chủ ý lên Đại Nguỵ chúng ta được, vậy không bằng hắn trực tiếp đi cầu hôn xin cưới công chúa Bảo Châu, viên ngọc quý trên tay hoàng thượng có phải nhanh hơn không."

Mễ Vị cũng cảm thấy như vậy, tuy rằng trong mắt người trong nhà, Thần Hi ngàn tốt vạn tốt; nhưng người ngoài nói thế nào Mễ Vị không phải không biết, đại đa số nam nhi đều không thể tiếp nhận được một nữ tử diện mạo xấu xí, ăn nhiều lại giỏi đánh nhau. Nhưng nếu như vậy mà còn có thể tiếp nhận, vậy chỉ có thể nói là chân ái.

Mễ Vị nói: "Ta muốn gặp đứa nhỏ này."

Hiên Viên Ý cùng lão tướng quân phu nhân đều đồng ý.