Chương 2

"Các vị hương thân phụ lão, đi ngang qua đừng bỏ lỡ a —— có tiền thì góp tiền, không tiền thì góp mặt cho xôm tụ a —— "

Tiếng rao trong trẻo thoải mái vang lên trên đường phố sầm uất, hấp dẫn không ít người qua đường vây xem, còn có không ít người đang mua đồ cũng tò mò chen vào xem náo nhiệt.

Chỉ thấy giữa sân có một tiểu hài tử bé con mũm mĩm như hạt đậu, khoảng chừng ba bốn tuổi, đầu trọc bóng loáng, trên người mặc tăng phục, nhìn như một chú tiểu nhỏ trong chùa, nhưng mà chú tiểu này cũng thật sự quá đẹp mắt, da trắng như tuyết, mắt đen to tròn lúng liếng, hai má thịt phúng phính, tiểu tiên đồng dưới chân Phật tổ bất quá cũng chỉ như thế, thật sự quá mức làm người yêu thích, làm cho một đám đại tẩu đại nương vây xem không ngừng hô lên đáng yêu.

Nhưng chú tiểu này lại là một thằng bé mười phần bản lĩnh, giờ phút này đang cầm một cây trường côn, múa một bộ côn pháp ở giữa sân, tuy tuổi còn nhỏ nhưng động tác oai phong loát lẫm liệt, tiếng côn vυ"t trong gió vù vù, chiêu thức chuẩn xác, vừa thấy liền biết không phải loại chỉ biết múa may dọa người.

"Đứa trẻ này múa côn cũng thật là chuẩn nha."

"Đúng a, đứa nhỏ này mới ba bốn tuổi chứ nhiêu, múa thật đẹp, cánh tay cẳng chân gì cũng dứt khoát, nhìn có lực lắm."

"Nhìn điệu bộ này, chắc khi mới biết đi đường đã bắt đầu học công phu, khó lường a."

Đúng lúc này, thằng bé con vứt trường côn lên không trung thật cao, sau đó mũi chân chấm một chút, cả người như không có một chút trọng lượng nào bay vυ"t lên trên không trung, chụp được cây gậy giữa không trung, cả người cả côn vững vàng từ độ cao hai ba mét cao đáp gọn xuống đất.

"Hay!!! Hay!!!"

Người vây bị chiêu này chấn động đến mức không nhịn được thét to vỗ tay, trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay nối tiếp nhau không dứt.

Sau đó, thằng bé trong sân lại bỏ cây gậy trong tay, nghĩ đến mẫu thân dặn nó phải làm một ít động tác "xinh xinh đẹp đẹp", lập tức lại lộn ngược ra sau, không ngừng lộn tròn qua một khoảnh sân, trong nháy mắt đã lộn liên tục mấy chục cái, càng điêu luyện hơn cả mấy gánh tạp kỹ chuyên nghiệp.

Phen này, động tác còn hấp dẫn người xem hơn cả mới vừa rồi, thu được một tràng vỗ tay lớn cùng tiếng trầm trồ khen ngợi, bầu không khí náo nhiệt chưa từng có.

Thừa dịp không khí tốt, Mễ Vị nhanh chóng tiến lên thu "vé vào cửa", đại khái là tiểu hài tử quá mức đáng yêu, cũng có thể là do còn bé như vậy lại có công phu thật sự, quần chúng vây xem vẫn rất nể tình, ít thì cho vài đồng, nhiều thì cho hơn mười mấy đồng, qua một vòng, chiếc hộp trong tay Mễ Vị đã đầy hơn phân nửa.

Mắt thấy tiền trong tay đã đủ, Mễ Vị lập tức kéo Mễ Tiểu Bảo cúi mình chào khán giả, tuyên bố tràng biểu diễn đến đây là kết thúc.

Chờ người vây xem tan đi, hai mẹ con đi đến dưới một gốc cây cổ thụ cạnh bờ sông ngồi xuống, Mễ Vị hôn mạnh lên cái trán Tiểu Đầu Trọc nhà mình một cái, "Tiểu Đầu Trọc, con thật đúng là quá tuyệt vời."

Tiểu Đầu Trọc sung sướиɠ sờ sờ đầu mình, đôi mắt lấp lánh, "Nương, chúng ta có phải có tiền mua đồ ăn rồi không?"

"Có có." Mễ Vị vừa nói vừa đem hai khối bánh bột ngô mới mua đưa cho nó, "Ăn đi." Đứa nhỏ này vốn chưa ăn no, vừa rồi lại phí thể lực lớn như vậy, khẳng định đói bụng.

Thừa dịp thằng bé đang ăn ngon lành, Mễ Vị trút hết đồng tiền kiếm được ra, bắt đầu đếm, mỗi khi đếm được tròn một trăm đồng liền dùng chỉ gai buộc lại. Cuối cùng đếm được lần làm xiếc này tổng cộng kiếm 1600 văn, có thể giải quyết vấn đề sinh tồn rồi.

Hai mẹ con lập tức liền đi tìm một người môi giới danh tiếng tốt, nghĩ trước tiên phải thuê một phòng ở. Bởi vì nàng cần một cái sân và phòng bếp để làm đồ ăn, cho nên ở khách điếm thì không được, phải tìm một căn phòng có bếp mới ở mới được.

Sau khi người môi giới tìm hiểu cặn kẽ nhu cầu cùng tình huống kinh tế của Mễ Vị xong, mang hai mẫu tử đi đến một ngõ nhỏ ở phía thành bắc. Trong tận cùng ngõ hẹp có một tiểu viện nhỏ cho thuê, diện tích không lớn, chỉ có một gian nhà chính cùng với một gian phòng ngủ, ngoài ra, ở trong sân có đắp một cái phòng bếp cùng một gian nhà vệ sinh lợp tranh, làm cho việc đi lại bên trong tiểu viện chật hẹp hẳn, một gia đình chắc ở không được, nhưng hai mẹ con ở thì vừa vặn.

Gian phòng này đã bắt đầu để không cả năm trước, chủ yếu là do nó quá mức nhỏ hẹp. Đầu năm nay gia đình bình thường nào mà không phải ít nhất năm sáu miệng ăn, cái sân nhỏ như vậy hoàn toàn không ở được, mà đối với người có chút tiền lại ghét bỏ viện này không tốt, nên mãi chưa có người thuê.

Hiện tại thật vất vả mới tìm được khách thích hợp, người môi giới chỉ cầu có thể cho thuê đi, cũng không nói thách làm gì, kêu giá thật một tháng 400 văn tiền.

Mễ Vị cảm thấy giá này cũng rất hợp lý, viện này đối với hai mẹ con bọn họ mà nói cũng đủ ở, nội thất bên trong tuy rằng hơi cũ, nhưng cũng có thể sử dụng được, vừa lúc thích hợp cho bọn họ dùng. Hơn nữa nàng đã hỏi qua, hàng xóm không có thành phần nào không đứng đắn, đều là dân chúng bình thường, cho nên lập tức liền ký hiệp ước giao tiền, người môi giới lưu loát giao chìa khóa, tiểu viện này liền tạm thời thuộc về hai mẹ con.

Phòng ở thuê xong, Mễ Vị lại thừa dịp trời còn chưa tối, mang theo Mễ Tiểu Bảo đi lên đường cái mua chút nồi nia xoong chảo, củi gạo dầu muối, còn mua thêm cái bếp lò nhỏ dùng để làm đồ ăn. Phen này tiêu phí không ít, số tiền vừa kiếm được trong tay đã tiêu sạch sẽ, một văn cũng không thừa lại.

Nhìn thấy trong túi mẫu thân đã không còn tiền, Mễ Tiểu Bảo lập tức nói: "Nương, ngày mai con lại đi đánh quyền." Mễ Tiểu Bảo hôm nay mới biết được hoá ra đánh quyền cho người ta xem còn có thể kiếm tiền, thật là mở ra một cánh cửa vào thế giới mới, nếu mỗi ngày nó đều đi đánh quyền cho người khác xem, vậy bọn họ có thể mỗi ngày đều có tiền ăn cơm rồi.

Mễ Vị nhìn thấy nó còn hưng phấn biểu diễn, không khỏi xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, "Nương của con cũng không thể mướn lao động trẻ em, về sau không cần con kiếm tiền, để nương kiếm đi."

Thằng nhóc chớp chớp đôi mắt to, tò mò, "Nương, người muốn kiếm tiền như thế nào?"

"Nương làm mấy món ăn ngon đi bán lấy tiền."

Nghe tới ăn ngon, bụng của thằng bé lập tức phát ra tiếng ùng ục ục, đây là nó lại đói bụng.

"..." Mễ Vị sống không còn gì luyến tiếc, cảm khái, "Nương con đây thật đúng là nuôi một Tiểu Thao Thiết." Đau lòng cho mình quá.

Mễ Tiểu Bảo: "Nương, Tiểu Thao Thiết là cái gì?"

"Tiểu Thao Thiết chính là con đó!"

"Vì sao con lại là Tiểu Thao Thiết?"

"Bởi vì con ăn được quá nhiều, Tiểu Thao Thiết cũng là một động vật ăn rất rất nhiều."

"Con thật sự ăn rất được nha, con là Tiểu Thao Thiết."

Hai mẹ con một hỏi một đáp trở về tiểu viện, Mễ Vị lập tức bắt đầu ra tay nấu cơm, Mễ Tiểu Bảo thì đứng sau bếp lò giúp nàng nhóm lửa. Đừng thấy thằng bé mới ba tuổi, nhưng kỹ năng nhóm lửa nắm giữ rất chuẩn. Nó từ khi biết đi đã theo Mễ Vị bận rộn làm việc trong bếp của miếu, Mễ Vị nấu cơm, nó liền ở một bên nhìn xem, sau này nhìn một chút liền học được cách nhóm lửa, nên khi nương nó làm bếp, nó đều đi theo giúp đỡ nương, nó ăn rất nhiều, nương nuôi nó cũng rất vất vả.

Mễ Vị trước tiên hấp một nồi cơm nếp, lại bắt bếp lên và bắt đầu làm tương quết. Tương là tinh túy, tương mà làm được ngon, hương vị món ăn đã thành công hơn một nửa. Làm tương quết đối với nàng mà nói, rất đơn giản, kiếp trước nàng thường xuyên làm tương, tương làm ra ngay cả đem nhắm rượu cũng mang hương vị khó quên, mấy người khách quen cũng thường xuyên chạy đến tìm nàng muốn mua tương về nhà ăn. Mấy năm nay ở trong chùa, các vị sư phụ và tăng nhân cũng thích món này, cứ cách vài ngày phải đun nột nồi lớn để mọi người chấm bánh bao ăn.

Mùi thơm đặc biệt của tương ngọt thơm lừng phiêu tán trong không khí, bao phủ lấy toàn bộ căn bếp, làm cho nhóc con nhà nàng đang đứng thấp hơn cả bệ bếp không ngừng hít hít mũi, lỏn lẻn hỏi: "Nương, người định làm món ngon gì vậy?"

Động tác tay của Mễ Vị vẫn liên tục, "Nương phải làm cơm nắm, ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài bán cơm nắm, đêm nay con nếm thử xem ăn ngon hay không nha."

"Cơm nắm? Nương, món này người cũng chưa từng làm đâu." Tuy rằng không biết là cái gì, nhưng thằng bé vẫn không tự chủ được nuốt vài ngụm nước miếng, "Nhưng nương làm khẳng định sẽ ngon."

Đứa trẻ này luôn luôn rất tự tin với trù nghệ của nương nó.

Mễ Vị đích xác tính làm cơm nắm mang ra ngoài bán. Tại sao lại là cơm nắm, bởi vì món này vừa có cơm vừa có đồ ăn, làm một nắm nặng nặng chút là một người có thể ăn no, đồng thời còn ăn rất ngon, là một món vừa bình dân vừa gọn gàng, mười phần thích hợp với dân chúng qua đường. Nhưng đây không phải là nguyên nhân trọng yếu nhất, điểm quan trọng chính là công đoạn chuẩn bị cho món này thập phần đơn giản, chỉ cần ở nhà nấu xong một nồi cơm cùng mấy món đồ ăn kèm là được rồi, không hề phiền toái chút nào.

Có thể nói là rất phù hợp với bà chủ lười biếng như nàng.

Nấu xong cơm và tương, lại kèm vào một chút khoai tây xắt sợi, cà rốt và củ cải bào, lại phối hợp thêm một ít thịt xá xíu tự chế, đại công cáo thành.

"Nương, xong chưa?" Tiểu Đầu Trọc thèm ăn chịu không nổi, nhón chân cố gắng bò lên trên bếp lò. Mễ Vị rất sợ đứa nhỏ này chống tay hỏng cả bếp lò, dù sao khí lực của thằng bé vô cùng lớn, trước kia cũng không phải chưa từng làm sập kệ bếp, làm hại cái mẫu thân già như nàng không phải chỉ nấu cơm, còn phải sửa bếp lò, mấy lần suýt chút thành thục như thợ sửa bếp luôn.

"Tiểu Đầu Trọc!! không cho nằm bò lên bếp!" Mễ Vị vội vàng múc một muỗng lớn đầy cơm nếp để vào trên một tờ giấy dầu, lại quết tương, gắp các loại thức ăn kèm bỏ vào, sau đó cuốn lại đưa cho nó ăn, rồi vung tay lên, bảo nó cách bếp lò xa một chút.

Cũng không thể để nó nhảy loạn xạ đập bể bếp lò của người ta.

Thằng nhóc con nâng cơm nắm lên, không hề để ý mình mới mẫu thân xua xua tay như đuổi ruồi bọ đi, ngoan ngoãn chạy đến trên băng ghế nhỏ ngồi xuống, đắc ý ăn.

Một ngụm cắn xuống, miếng cơm mềm mại quyện vào đồ ăn giòn giòn, vị nếp ngọt lịm cùng vị tương mặn ngọt thơm lừng tràn ra khoang miệng, làm cho thằng bé sung sướиɠ đến lắc lư hai đôi chân ngắn mập mập, còn không quên khen nương mình một câu, "Nương, cái này ăn thật ngon, nương giỏi quá!"

Mễ Vị mười phần thản nhiên tiếp nhận lời khen của thằng con ruột, lại làm thêm cho nó năm nắm cơm nắm nữa, cái danh Tiểu Thao Thiết của đứa nhỏ này không phải đương không mà có, ít nhất phải cho nó ăn sáu nắm cơm nó mới có thể ăn no.

Lúc này, cách vách.

Lưu Phương Thị kêu vài tiếng không thấy ai lên tiếng trả lời, đành phải từ trong nhà đi ra tìm người, kết quả liếc mắt liền thấy thằng nhóc nhà mình đang ghé đầu vào tường viện nhìn qua sân cách vách, làm nàng ta tức giận đến chống nạnh hai tay, cả giận nói: "Tiểu tử thúi kia ngươi đang làm gì đó! Bò lên cao như thế lỡ té chết rồi sao!"

Lưu Nhị Lang nghe giọng mẹ nó kêu liền hoảng sợ, thiếu chút nữa té xuống, may mắn bình thường leo cây trèo tường cũng nhiều, kịp thời nằm sấp người xuống mới không bị té.

Nó cũng không sợ mẹ nó gầm rú gì, quay đầu lại nói: "Nương, cách vách mới chuyển đến một nhà, không biết đang làm cái gì ăn ngon mà thơm quá thơm!" Nói xong nuốt nuốt nước miếng.

Lưu Phương Thị dậm chân một cái, tức giận mắng: "Lão nương không cho ngươi ăn hay không cho ngươi uống hả? Ngươi là quỷ thèm đầu thai sao? Còn không xuống ngay cho ta!"

Lưu Nhị Lang không muốn đi xuống, vẫn thò đầu đi nhìn vào gian bếp của nhà cách vách. Thật sự thơm quá nha, không biết đang làm cái gì ngon nữa.

Lưu Phương Thị tức giận đến muốn đi lấy gậy phơi quần áo đánh cho nó một trận.

Động tĩnh ở cách vách lớn như vậy, Mễ Vị đứng trong gian nghe được quá rõ ràng, cũng hiểu là có chuyện gì xảy ra.

Lại là một thằng nhóc thèm ăn.