Chương 22

Không lâu lắm, lại có một vị phụ nhân mang theo tiểu hài đến mua, vừa hỏi mới biết được, hoá ra cũng là nhìn thấy Bảo Thụ ăn ngon cực kỳ, lúc này mới đòi mua.

Mễ Vị suy nghĩ có nên trả cho Bảo Thụ khoảng phí quảng cáo nào hay không, dù sao cũng ra không ít sức a.

Ngược lại là Mễ Tiểu Bảo, nghe nói là vì Bảo Thụ ca ca ăn bánh hẹ nên lúc này mới có khách đến cửa, mắt sáng lên, lập tức tìm Mễ Vị xin cái bánh hẹ, "Nương, con cũng đi kéo khách cho người, người chờ đi."

Mễ Vị còn chưa kịp nói chuyện, thằng oắt con này liền vèo một cái đi tắt, mượn lực nhảy vù qua vách tường, trong chớp mắt liền bay qua tường vây ở cuối cùng cái ngõ này, chạy xa.

Mễ Vị nghiến răng, cách tường vây hô to: "Lúc trở lại không cho trèo tường!"

Phía ngoài tường truyền đến tiếng Mễ Tiểu Bảo dần dần đi xa: "Biết rồi nương —— "

Mễ Vị bất đắc dĩ lắc đầu, đứa trẻ này tuy rằng từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, nhưng trong lòng vẫn là một tiểu hài tử, thích nhất là trèo tường leo cây.

Đoán tiểu hài nhi sẽ mang khách trở về, Mễ Vị liền xoay người về phòng bếp tiếp tục làm thêm bánh hẹ.

Quả nhiên, không đến thời gian một chén trà, Mễ Tiểu Bảo liền bịch bịch bịch chạy trở về, lần này ngược lại còn rất nghe lời, không có dùng khinh công trèo tường. Bất quá nghĩ lại thì nó có muốn leo cũng leo không được, bởi vì phía sau của nó còn chạy theo một chuỗi hài tử như củ cải, ước chừng có bảy tám tiểu hài, lớn thì cỡ mười một mười hai tuổi, nhỏ chỉ có ba bốn tuổi, lớn bằng Mễ Tiểu Bảo, trẻ lớn lôi kéo trẻ nhỏ, một đoàn quân đồng tử trùng trùng điệp điệp kéo đến.

"Nương, bọn họ đều muốn mua bánh hẹ của nhà chúng ta!" Mễ Tiểu Bảo kích động kêu.

Mấy đứa bé như củ cải ở phía sau đều vươn tay, đưa tiền được người lớn cho trong tay cho Mễ Vị, thất chủy bát thiệt kêu: "Bà chủ, ta muốn một cái bánh rau hẹ!"

"Bà chủ ta muốn hai cái!"

"Bà chủ cũng cho ta một cái! Ta đến trước tiên!"

"Ta mới là người thứ nhất vào cửa!"

Mễ Vị hỏi Mễ Tiểu Bảo: "Con từ nơi nào kéo về đông tiểu hài như thế a? Người lớn nhà bọn họ có biết không?"

Mễ Tiểu Bảo vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, "Nương, người yên tâm đi, nhà bọn họ đều nằm trên đường cái phía trước, con cho bọn họ nếm thử bánh hẹ nương làm, bọn họ liền muốn mua. Nhưng cha mẹ bọn họ phải làm sinh ý không có thời gian, cho nên mới cho tiền để bọn họ tự mình đến mua. Đợi lát nữa con sẽ đưa bọn họ về nhà."

Mễ Vị gật đầu, tay chân lanh lẹ làm bánh hẹ xong, bảo bọn nhỏ cầm cho chắc, bọn nhỏ cũng không vội đi, một đám ngồi vào bàn tự mình đắc ý ăn. Tiểu hài tử luôn luôn có biểu cảm phong phú hơn so với người lớn, có đứa đập tay, có đứa lắc chân, có đứa hất đầu, vậy mà còn có đứa đứng trên mặt đất vừa ăn vừa xoay vòng vòng, làm Mễ Vị cười đến đau bụng.

Sợ bọn nhỏ ăn quá sẽ khát, Mễ Vị đổ cho mỗi đứa một ly chè đậu xanh uống, có ăn có uống, bọn nhỏ vui vẻ cực kỳ, lúc đi còn lưu luyến không rời, suýt chút nữa thì đi một bước lưu luyến quay lại một cái.

Có một đứa nhóc ba bốn tuổi còn ôm chân Mễ Vị nói: "Thẩm thẩm, thẩm chờ ta a, ngày mai ta lại đến ~ "

Mễ Vị nín cười gật đầu, "Được, ngày mai thẩm thẩm chờ ngươi đến."

Tiểu gia hỏa thở dài một tiếng phiền muộn, lúc này mới xoay người đi.

——

Ngày thứ hai, Mễ Vị dẫn theo Mễ Tiểu Bảo lên trên đường mua nguyên liệu nấu ăn, không thấy rau hẹ tươi ngon như ngày hôm qua, vì thế liền không định tiếp tục làm bánh rau hẹ nữa, nghĩ nghĩ muốn làm món ăn khác. Nhưng bây giờ khách nhân không nhiều, làm nhiều đồ ăn phỏng chừng không có mấy người tới mua, vậy cũng là lãng phí, không bằng tạm thời làm chút đồ ăn vặt để kiếm khách từ từ, đợi đến khi khách hàng tăng tới một số lượng nhất định thì mới làm món chính.

"Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô vừa thơm vừa ngọt đây ~" lúc này một người bán kẹo hồ lô vỉa hè đi ngang qua hai mẹ con, trên vai khiêng một cái cây gậy to, một đầu gậy buộc một vòng rơm thật dày, trên rơm cắm đầy kẹo hồ lô đỏ rực, cả cây đều nhìn thấy mê người.

Mễ Tiểu Bảo trong nháy mắt liền bị kẹo hồ lô hút hồn, đôi mắt chăm chú nhìn vào kẹo hồ lô của người ta không dời ra được, đầu lưỡi vươn ra liếʍ liếʍ môi, lắc lắc tay Mễ Vị nói: "Nương, nương nhìn đi, cái kẹo hồ lô kia nhìn ngon quá a."

Mễ Vị: "A."

Mễ Tiểu Bảo cào cào cái đầu trọc của mình, lại hỏi: "Nương, người muốn ăn kẹo hồ lô sao?"

Mễ Vị nhìn không chớp mắt, "A, nương không muốn ăn."

Mễ Tiểu Bảo bị cụt đường, suy nghĩ hồi lâu, mắt thấy kẹo hồ lô sắp đi xa, nó liền tự động xem nhẹ lời nói của mẹ nó không muốn ăn, tự quyết định nói: "Vậy... nương, con mời ngươi ăn kẹo hồ lô nha, ăn rất ngon."

Mễ Vị liếc xéo nó, "Vậy con có tiền sao?"

"Con có!" Mễ Tiểu Bảo lập tức lấy túi tiền nhỏ của mình ra, cẩn thận từ bên trong lấy ra một văn tiền, lắc lắc trước mặt cho nàng nhìn.

Đây là tiền tiêu vặt Mễ Vị ngẫu nhiên cho nó, nó bình thường đều không nỡ tiêu, tất cả đều cẩn thận bỏ vào trong cái túi tiền nhỏ của mình, khi muốn ăn cái gì lắm thì mới tiếc rẻ lấy ra mua.

"Vậy con đi mua đi." Mễ Vị cũng không đùa nó nữa, nghĩ lần cuối nó ăn kẹo hồ lô đã là một tháng trước, liền cho phép nó ăn.

Mễ Tiểu Bảo cao hứng cực kì, lập tức cất bước chân ngắn đuổi theo nam nhân bán kẹo hồ lô phía trước, nghĩ hai văn tiền có chút quá xa xỉ, vì thế đưa cho người ta một văn tiền mua một chuỗi kẹo hồ lô.

Nó chạy về đến, đem kẹo hồ lô đưa cho Mễ Vị, "Nương người ăn trước đi."

Mễ Vị khom lưng cắn một viên xuống, vào miệng chính là một vị chua, chua đến mắt của nàng đều híp lên, cũng không biết thứ nào chua như thế sao tiểu hài tử lại thích ăn cho được.

Còn dư lại đều để Mễ Tiểu Bảo bao trọn, Mễ Tiểu Bảo không nỡ há miệng cắn một viên như Mễ Vị, mà là vừa đi đường vừa liếʍ, liếʍ đến cái vỏ đường bên ngoài không còn nữa, lúc này mới ăn táo gai bên trong.

Mễ Vị nhìn chuỗi kẹo hồ lô chỉ còn là tăm tre trên tay nó, trong đầu đột nhiên chợt loé lên mình kiếp trước thường xuyên ăn xâu đồ ăn chiên nhắm với bia, cũng thật là mỹ vị nhân gian, tuy rằng nơi này không có bia, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến mị lực của đồ xiên que chiên nha.

Vậy hôm nay liền làm xâu chiên ăn đi.

Nói là làm, nàng đi trên đường mua chút rau dưa, lại mua thật nhiều thịt, còn nghĩ biện pháp đổi lấy trúc của người ta. Sau khi về đến nhà, nàng lấy dao chẻ cây trúc thành từng que tre mảnh dài, sau đó để vào trong nước đun sôi để tiêu độc.

Tăm tre chuẩn bị xong, nàng lại đem khoai tây, củ sen, đậu hủ và rau dưa cắt thành mảnh và từng khối, xiên vào trong que tre mảnh, sau đó lại băm thịt rồi làm thành thịt viên, xỏ vào trong từng xâu. Làm xong, nàng đếm đếm, xâu rau củ tổng tổng cộng 220 xâu, xâu có thịt tổng cộng 150 xâu.

Xâu chiên muốn làm ngon, ngoại trừ việc nắm chắc điều khiển lửa, còn có một yếu tố nữa cũng rất quan trọng, đó chính là tương, tương làm ngon, xâu chiên cũng sẽ có linh hồn, mà làm tương là sở trường của Mễ Vị, bởi vậy nàng làm xâu chiên một lần là được các thực khách bầu chọn thành một trong những món ăn vặt ngon nhất trên bảng xếp hạng.

Lần này nàng tổng cộng làm hai loại tương, tương ớt và tương ngọt, thích ăn cay có thể trét tương ớt, không thể ăn cay thì trét tương ngọt cũng rất ngon.

Các món thực phẩm chiên trước nay đều có một mị lực riêng, không chỉ thơm mà còn ăn ngon, cho dù có là người lớn cũng hiếm khi cưỡng lại được mị lực như vậy. Người hiện đại không biết có bao nhiêu người quỳ gối dưới váy thực phẩm chiên dù ai cũng biết nó là dạng đồ ăn không mấy dinh dưỡng, cổ đại thì càng không cho ai chạy thoát.

Bỏ từng chuỗi xâu chiên vào trong chảo dầu bắt đầu chiên nóng, hương vị kia giống như mọc chân chạy khắp nơi, chạy đến chóp mũi mỗi người, chạy đến miệng từng người, ai ngửi được mùi vị tất cả đều nhíu mũi hút khí, theo bản năng tìm nơi phát ra mùi hương.

Nhưng thật ra cũng không cần tìm, từ lúc cuối ngõ hẻm mở ra cái tiệm cơm Thật Mỹ Vị kia, ngày nào không có mùi thơm? Đâu chỉ hấp dẫn các hộ gia đình trên con đường này một lần? Trừ tiệm cơm Thật Mỹ Vị ra, còn có nhà ai có thể tạo ra mùi hương làm cho người ta không chịu được như vậy chứ?

Hài tử cả con đường đều xuất động, kết thành quần thành đội chạy đến trước cổng lớn tiệm cơm Thật Mỹ Vị ngồi ngửi mùi hương, vừa ngửi vừa nuốt nước miếng, có đứa thật sự chịu không nổi trực tiếp khóc chạy về nhà tìm cha mẹ xin tiền mua.

Ngay cả người lớn cũng không chịu nổi mùi hương này chạy tới, "Bà chủ, hôm nay ngươi lại đang làm cái gì vậy? Thơm quá a!"

Mễ Tiểu Bảo vừa đắc ý ăn xâu chiên vừa bớt chút thời gian trả lời mọi người: "Nương ta làm xâu chiên, ăn cũng ngon á."

Thực phẩm chiên không hiếm lạ, mỗi nhà khi qua năm mới cũng sẽ luôn cố gắng làm một lần, nhưng đó là cái món bánh trôi chiên gì đó. Còn món xâu chiên như vầy thì còn chưa có ai từng gặp, nhìn thì thấy có vẻ kỳ kỳ quái quái, nhưng mùi hương lại bao phủ khắp nơi như thế này, ra sức chui vào lỗ mũi người, miệng cũng không ngừng tiết ra nước miếng.

"Bà chủ, xâu chiên này bán thế nào?" Nam nhân đặt câu hỏi cũng là một thương hộ trên con đường này, chẳng qua khi Mễ Vị khai trương, hắn cũng không đến chúc mừng, vốn cảm thấy cái tiệm cơm nát này khẳng định sắp đóng cửa, nhưng mấy ngày nay mỗi ngày đều ngửi được mùi thơm của tiệm cơm truyền đến, bên tai mỗi ngày đều nghe thực khách ca ngợi tiệm cơm bên này đến ngứa ngáy như cào tim cong phổi. Mỗi khi hắn ngửi được mùi hương đều nghĩ muốn nếm thử, nhưng xuất phát từ mặt mũi nên cứ lần lữa nhịn qua, nhưng mà món chiên hôm nay quá thơm, làm hắn phá công rồi.

"Xâu rau củ một tiền một xâu, xâu có thịt hai văn tiền một xâu." Mễ Vị trả lời.

Nam nhân:!!! Bà chủ này muốn cướp tiền giật sao? Chỉ là một xâu khoai tây cùng đậu hủ, làm thế nào lại có thể bán mắc như vậy?

Nhưng lời này cuối cùng vẫn là bị hắn nuốt xuống, người ta muốn bán mắc như vậy là chuyện của người ta, bán mắc như vậy còn có thể bán ra ngoài thì càng có bản lĩnh, giống như chính hắn, coi như trong lòng thấy cũng mắc đi, nhưng không phải là không nhịn được lấy tiền ra mua hay sao?

"Bà chủ, cho ta một xâu rau củ và một xâu có thịt." Hắn cắn chặt răng, vẫn móc ra ba văn tiền.

Mễ Vị cho hắn tự mình chọn loại, hắn chọn nửa ngày chọn được một xâu khoai tây chiên cùng một xâu thịt viên, quết tương ớt lên xong liền khẩn cấp cắn xuống một miếng khoai tây, lập tức, vị khoai tây thơn mềm xốp giòn làm cho hắn líu lưỡi, trên đầu lưỡi nhấm nháp được vị tương ớt dầu đặc chế vừa cay, vừa mặn, vừa ngòn nhọt, thơm đến làm cho người ta hận không thể cắn rơi đầu lưỡi.

Thơm, thật sự là quá thơm!

Giờ thì hắn đã biết vì sao bả chủ dám bán mắc như vậy, bởi vì tay nghề người ta xứng đáng số tiền này a, hắn cảm thấy ba văn tiền của hắn tuyệt đối không phí.