Chương 28

Lý Nhị Mai nhìn thấy nhiều người đến như vậy liền hoảng sợ, biết rõ những người này đều là chờ ăn cơm, không khỏi nhìn về hướng Mễ Vị, lặng lẽ ném ánh mắt bội phục. Ngay từ đầu trong lòng nàng ta còn sợ quán cơm nhỏ mở ở trong này không có sinh ý tốt, nếu như vậy đến thời điểm nào đó, nàng ta sẽ không có cách nào tiếp tục công việc tốt này. Tuy rằng tỷ tỷ có nói với nàng ta rằng sinh ý của quán cơm nhỏ rất được, nhưng nàng ta cứ cảm thấy không quá tin, mở ra ở con hẻm hẻo lánh thế này, ai mà vào ủng hộ chứ.

Hiện giờ mới biết được tỷ tỷ nàng ta nói là sự thật, cái quán cơm nhỏ mở ra ở trong này vậy mà náo nhiệt như thế.

Mễ Vị tính buổi chiều dẫn Mễ Tiểu Bảo lại đi một chuyến đến Thánh Thảo Đường xem bệnh, cho nên không thể bán quá muộn, vì thế mới tuyên bố với những khách nhân: "Xế chiều hôm nay tiệm có việc, nên cơm trưa chỉ có 50 phần lẩu Oden, bán hết đóng cửa."

"Cái gì?" Những khách nhân đều kinh ngạc, "50 phần thì làm thế nào ăn đủ?"

Có người quay đầu nhìn hai bên một chút, cười nói với mọi người: "Các ngươi lo lắng làm cái gì? Chúng ta là người đến trước, cho dù chỉ có 50 phần cũng có phần của chúng ta mà, muốn lo lắng thì phải là người đến sau kia."

Mọi người phản ứng lại, đều ha ha nở nụ cười. Đúng rồi, bọn họ lo lắng cái gì, bọn họ đến sớm như vậy, làm sao cũng có phần của bọn họ.

Mọi người lập tức liền giục Mễ Vị nhanh chóng làm cơm.

Mễ Vị bảo Lý Nhị Mai chào hỏi khách nhân dẫn vào bàn, mình thì mặc tạp dề tiến vào phòng bếp bắt đầu làm lẩu Oden.

Làm một phần phần lẩu Oden đưa từ cửa sổ ra đến, Lý Nhị Mai giúp khách nhân bưng đến bàn, chóp mũi ngửi được mùi thơm ngon mà trước nay chưa từng có, nhịn không được ra sức lén nuốt nước miếng, trong lòng rốt cuộc hiểu được sao cái tiệm cơm này lại có sinh ý tốt như thế, tay nghề của bà chủ thật sự là quá tuyệt, chỉ ngửi thôi là làm cho người ta muốn ăn rồi.

Nghe tỷ tỷ nàng ta nói bà chủ giữa trưa có bao một bữa cơm, không biết có thể được ăn một phần lẩu Oden thế này không, nếu có thể ăn thì tốt rồi.

50 phần lẩu Oden bán rất nhanh, chưa tới một canh giờ tất cả liền bán xong, mấy vị khách đến sau đều bị cho biết ngày mai lại đến, một đám tươi cười đến lại ôm mặt uể oải rời đi, ngầm bực mình tới chậm, xem ra lần sau ăn cơm phải đến nhanh hơn.

Khách nhân bận việc xong, Mễ Vị lúc này mới làm hai phần lẩu Oden, đem một phần đưa cho Lý Nhị Mai, "Nhị Mai tỷ, phần này là cơm trưa của ngươi, ta làm nhiều một chút, ngươi có thể mang về cùng Lý tỷ tỷ với nữ nhi của ngươi cùng nhau ăn, ăn xong thì trở về rửa bát cũng được."

Không nghĩ đến ngay cả chuyện như vậy bà chủ cũng để ý, trong lòng Lý Nhị Mai ấm áp, vô cùng cảm kích, "Cám ơn bà chủ, ta sẽ nhanh chóng ăn xong trở về dọn, bát đũa cứ để đó chốc nữa ta quay về lo."

Mễ Vị cười cười, "Không vội, mọi người cứ từ từ ăn, bát đũa để nơi này cũng không chạy đi được."

Lý Nhị Mai lúc này mới bưng nồi vội vã đi về cách vách, muốn nhanh chóng cho nữ nhi cùng tỷ tỷ nếm thử đồ ăn ngon do bà chủ làm. Nữ nhi lớn như vậy cũng chưa từng ăn món gì tốt, ăn được cái này khẳng định sẽ vui vẻ lắm đây.

Sau khi Lý Nhị Mai đi, Mễ Vị cùng với Mễ Tiểu Bảo và A Phúc cùng nhau ăn cơm, nhưng vừa ngồi xuống còn chưa kịp ăn, lại thấy từ ngoài cửa có một nam tử mặc hoa phục đi vào đến, người này tầm hai mươi mấy tuổi, diện mạo tuấn dật, vừa thấy liền biết phi phú tức quý, phía sau còn có một gã hầu đi theo.

Gã hầu mở miệng trước: "Bà chủ cho chúng ta hai phần lẩu Oden."

Mễ Vị buông đũa đứng lên, vẻ mặt xin lỗi mở miệng: "Ngại quá quý công tử, bổn tiệm hôm nay có việc, nên hạn chế số lượng, mới vừa bán hết xong."

"Cái gì?" Gã hầu, cũng chính là Từ Phúc Quý bất mãn nhíu mày, "Hai phần cũng không thể làm sao? Chúng ta cố ý chạy tới, cũng không thể chưa ăn được phải rời đi chứ."

Mễ Vị thi lễ, "Thật sự ngượng ngùng, hôm nay thật sự có chuyện, công tử nếu muốn ăn ngày mai lại đến đi, ngày mai còn bán."

"Ta nói ngươi —— "

Từ Phúc Quý đang muốn mở miệng tạo áp lực lại bị vị công tử tuổi trẻ ngắt ngang, "Nếu bà chủ có chuyện vậy thì không cần miễn cưỡng."

Từ Phúc Quý đành phải nuốt xuống lời trong miệng, lặng lẽ lui lại sau lưng công tử nhà mình. Công tử nhà mình tính tình chính là như vậy, đối với người mình để ý luôn luôn đặc biệt khoan dung dễ nói chuyện, tuyệt không khó xử người ta.

Từ Cảnh Nguyên đi đến trước một cái bàn, nhìn vị khách nhân còn chưa kịp động đũa, nói: "Vị huynh đệ này, phần lẩu Oden này của ngươi có thể bán trao tay cho ta không? Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt."

Nam nhân nhìn cái lẩu Oden tất nhiên không nguyện ý, hắn là cố ý chạy tới ăn, thật vất vả mới cướp được một phần cuối cùng, làm sao có thể bán trao tay?

Thấy hắn cự tuyệt, Từ Cảnh Nguyên cười cười, lặng lẽ cầm ra một thỏi bạc đặt trên bàn, "Đủ chưa?"

Một phần lẩu Oden có tám văn tiền, một thỏi bạc này không biết có thể mua bao nhiêu nồi!

Tất cả mọi người ở đây đều ngừng hô hấp, cả đám trố mắt nhìn bọn họ.

Mễ Vị:... Không phải chứ, vị công tử này, sao ngươi lại không dùng tiền thu mua ta chứ? Nếu ngươi cho ta một thỏi bạc, ta cũng sẵn lòng nhượng nồi lẩu của chính ta cho ngươi, thật đấy!!

Mễ Vị cực kỳ đau lòng, trơ mắt nhìn nam nhân lấy được một phần lẩu Oden cuối cùng run rẩy cầm lấy bạc, giao cái nồi lẩu Oden bán trao tay cho vị công tử kia, sau đó vừa vui vẻ vừa đau lòng rời khỏi tiệm cơm.

Mễ Vị yên lặng vuốt ngực một cái, tự nói với mình phải kiên cường, ngây ngốc trở về tiếp tục ăn cơm.

————

Chờ người trong tiệm cơm ăn hết, tất cả rời đi, Mễ Vị liền dẫn Mễ Tiểu Bảo cùng A Phúc đi đến Thánh Thảo Đường.

Nếu A Phúc về sau sẽ cùng sống với bọn họ chung một chỗ, nàng cũng không tính lừa gạt A Phúc về bệnh tình của Mễ Tiểu Bảo nữa, dù sao lúc phát bệnh chắc chắn sẽ biết.

A Phúc kể từ khi biết Mễ Tiểu Bảo sinh ra liền có bệnh, hơn nữa mỗi tháng đều phải phát bệnh một lần, cả người liền trầm mặc dị thường, lặng lẽ nắm tay Mễ Tiểu Bảo, như thế nào cũng không buông ra.

Mễ Vị biết, thằng bé sợ hãi người bên cạnh sinh bệnh, cũng sẽ rời đi giống như gia gia của nó.

Mễ Tiểu Bảo cười sáng chói nắm lấy tay A Phúc, cất giọng non nớt an ủi: "A Phúc ca ca, ngươi đừng lo lắng, bệnh của ta sẽ trị khỏi, sau khi chữa khỏi ta liền rất khỏe mạnh, thật sự thật sự khỏe mạnh."

A Phúc sờ sờ đầu của nó, trịnh trọng gật đầu, "Ừ! Tiểu Bảo, bệnh của đệ nhất định có thể trị khỏi rất nhanh thôi."

Đến Thánh Thảo Đường, thấy là bọn họ đến, gã giúp việc không để bọn họ xếp hàng chờ, trực tiếp liền dẫn bọn họ vào một phòng, bên trong chính là lão đại phu trước đó đã xem bệnh cho Mễ Tiểu Bảo.

Lão đại phu nhìn thấy bọn họ đến, từ trên chỗ ngồi đứng lên, nhìn Mễ Vị nói: "Tiểu nương tử, lần trước sau khi ngươi đi, ta liền đi hỏi Ngô lão, Ngô lão nói chờ các ngươi lần sau đến thì báo cho ngài ấy. Các ngươi đợi một lát, ta cho người đi thông tri Ngô lão, để lão nhân gia lại đây bắt mạch cho tiểu công tử."

Mễ Vị cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao nàng cứ cảm thấy thái độ của lão đại phu đối đãi với bọn họ sao có phần trịnh trọng hơn? Chẳng lẽ cái y quán này, các đại phu đều đặc biệt thích những bệnh lạ, bệnh nặng, nên đặc biệt coi trọng sao?

Nhưng mà nếu coi trọng thì càng tốt cho bọn họ.

Mễ Vị áp chế nghi hoặc trong lòng, dẫn hai đứa nhỏ lặng lẽ chờ. Qua đại khái chừng một chén trà, một lão giả đầy đầu tóc bạc râu dài phiêu phiêu bước đi gấp gáp từ ngoài cửa tiến vào, vừa tiến đến liền đặt ánh mắt lên người Mễ Tiểu Bảo.

Bước chân Ngô Lão Thái Y chợt dừng lại, đồng tử co rụt, trái tim khi nhìn thấy Mễ Tiểu Bảo nháy mắt rối loạn, phù phù phù phù nhảy lên nhanh chóng.

Giống, quá giống! Quả thực là từ một khuôn mẫu khắc ra.

Nhưng mà, người kia không phải không thê không con sao, hơn nữa vài năm trước đang đi chiến trường Tây Bắc, làm sao có thể có một đứa trẻ lớn như vậy được? Đứa nhỏ này đến cùng là có quan hệ gì với người kia vậy?

Mễ Vị nhìn ra thần thái của lão thái y không đúng; cũng nghi ngờ, hỏi: "Đại phu, có phải ngài biết con trai của ta không?"

Ngô Lão Thái Y lấy lại tinh thần, trong lòng nhanh chóng tự đánh giá một phen, quyết định cứ bất động thanh sắc trước, chờ biết rõ ràng lại nói. Vì thế hắn thu lại thần sắc trên mặt, vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nói: "Chẳng qua là cảm thấy tiểu công tử lớn lên đặc biệt đáng yêu, thật giống như tiểu chắt trai của ta."

Mễ Vị cũng không nói được có cái gì không đúng; đành phải lướt qua không đề cập tới.

Ngô Lão Thái Y ngồi xuống, bảo Mễ Tiểu Bảo đưa cổ tay đặt lên gối rồi cẩn thận chẩn mạch. Chẳng qua lúc này, trên mặt của hắn không còn bất kỳ vẻ gì không đúng, chỉ là tương đối ngưng trọng mà thôi.

Chờ Ngô Lão Thái Y chẩn đoán xong, Mễ Vị vội hỏi: "Đại phu, thế nào? Bệnh của hài tử ta, ngài có biện pháp không?"

Ngô Lão Thái Y áp chế sóng to kinh hãi trong lòng, lại bất động thanh sắc nhìn Mễ Tiểu Bảo một hồi lâu, sau đó mới miễn cưỡng trấn định lại, chậm rãi nói ra: "Bệnh này lão hủ chỉ có nghe nói qua rất nhiều năm trước, người mắc bệnh này là do độc mà phát, nhưng loại độc này là một loại độc bí ẩn ở một vùng hẻo lánh Tây Vực, ngay cả ở Tây Vực đều rất ít gặp, lại càng không nói đến vùng Trung Nguyên. Cho nên cũng rất ít người có thể nhận ra loại độc này, càng rất ít người có thể giải loại độc này, lão hủ bất tài, cũng thúc thủ vô sách."

"Đại phu, thật sự không có biện pháp nào sao?" Mễ Vị ân cần hỏi: "Vậy ngài có biết ai có thể giải loại độc này không?"

Ngô Lão Thái Y sụp mi một lát, lắc lắc đầu, "Tạm thời không có, nhưng tiểu nương tử yên tâm, lão hủ sẽ hỏi thăm nhiều nơi, nếu như có tin tức liên quan đến loại độc này, lão hủ sẽ kịp thời báo cho ngươi."

Mễ Vị cắn môi dưới, trong lòng thất vọng nhiều nhất trước nay chưa từng có. Ngay cả lão ngự y trong cung cũng không có cách nào, vậy chẳng phải hy vọng duy nhất của Tiểu thật sự chỉ có thể trông cậy vào cha ruột của nó thôi sao?

Nghĩ đến đây, Mễ Vị lại hỏi Ngô Lão Thái Y: "Lão thái y, ta mạo muội lại hỏi thăm ngài một chút, ngài có từng gặp qua một nam tử tương đối giống hài tử nhà ta lần nào chưa? Hoặc là nói, hài tử nhà ta có tương đối giống một người nào đó mà ngài quen biết hay không?"

Trái tim Ngô Lão Thái Y nhảy dựng, trên mặt lại bất động thanh sắc hỏi lại: "A? Tiểu nương tử vì sao hỏi như vậy?"

Mễ Vị cũng lặng lẽ chăm chú nhìn kỹ ông, nói: "Không dối gạt lão đại phu ngài, hai mẹ con chúng ta thất lạc với phụ thân của hài nhi, lần này tới kinh thành cũng là muốn tìm phụ thân hài tử, nhưng biển người mờ mịt làm sao tìm được. Lão đại phu ngài kiến thức rộng rãi, nghĩ chắc cũng có người quen biết nhiều, cho nên muốn hỏi ngài một chút, nếu đã từng gặp qua nam tử nào có bộ dáng tương tự như hài tử nhà ta, làm phiền ngài nói cho ta biết một tiếng, tiểu nữ tử cảm kích vô cùng."

Tay Ngô Lão Thái Y vuốt vuốt chòm râu dừng lại, "Vậy tiểu nương tử không biết đối phương họ gì tên gì sao?"

Mễ Vị lắc đầu, "Nhiều năm trước ta từng té xuống vách núi, khi tỉnh lại liền quên hết chuyện cũ trước kia, cho nên hiện tại một chút ký ức về đối phương cũng không có, lúc này mới phải tìm trong cả biển người mờ mịt thế này."

Nội tâm lão đại phu giãy dụa trong một chớp mắt, vẫn phủ nhận: "Chưa từng gặp qua như thế, về sau lão hủ sẽ chú ý hơn."

Mễ Vị nhìn không ra lão thái y có cái gì không thích hợp, âm thầm thở dài, nhưng mặc kệ như thế nào, vẫn tỏ vẻ cảm tạ lão nhân gia, lúc này mới mang theo hai đứa nhỏ về nhà.

Chờ ba người đi xong, lão đại phu đỡ Ngô Lão Thái Y đi hậu viện nghỉ ngơi, "Lão sư, ta thấy vẻ mặt người hôm nay không đúng; hai mẹ con đó có phải có thân phận khác thường hay không?"

Ngô Lão Thái Y ngồi ở trên sạp trầm ngâm không nói, cả người lộ ra vẻ rất ngưng trọng, sau một lúc lâu mới âm u hỏi: "Kính Chi, ngươi còn nhớ rõ Hiên Viên gia sao?"

Lão đại phu giật mình, "Lão sư, lời này của ngài là ý gì? Chẳng lẽ đứa bé kia có quan hệ với nhà bọn họ?"

Ngô Lão Thái Y vuốt vuốt chòm râu, mày nhíu chặt lại, "Kính Chi, ngươi còn nhớ rõ năm Khánh Nguyên 23, chuyện Đại Ngụy đại thắng Khương vu không?"

"Nhớ chứ, năm đó lão sư ngài còn ở Thái Y viện hầu việc, ta nhớ lúc ấy Hiên Viên lão tướng quân tuy đại thắng trở về nhưng lại thoi thóp cửu tử nhất sinh, tất cả y nhân của Thái Y đều đi chẩn bệnh cho lão tướng quân, lão sư ngài cũng đi."

"Không sai, ta cũng đi." Ngô Lão Thái Y nhìn nhìn ngoài cửa, xác định không có ai, lúc này mới thấp giọng nói: "Vậy ngươi có biết, lúc ấy thánh thượng tuyên bố với bên ngoài là lão tướng quân bị trọng thương, kỳ thật không phải, lão tướng quân là trúng độc."

"Cái gì? Trúng độc?" Lão đại phu kinh ngạc, "Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"

"Lúc ấy sức lực của Đại Ngụy ta không cường thịnh được giống như nay, các nước Khương Vu, Cát Hồ đều rình Đại Ngụy ta như hổ rình mồi, loạn trong giặc ngoài, chỉ có Hiên Viên lão tướng quân khi ấy còn trẻ là có thể chấn nhϊếp quân địch, có hắn nên Đại Ngụy ta mới có yên ổn, thánh thượng quyết không thể để chuyện lão tướng quân trúng độc lộ ra ngoài, không thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi."

Vẻ mặt Lão đại phu cũng ngưng trọng, "Lão sư, độc này rất khó giải sao?"

Ngô Lão Thái Y gật đầu, "Đâu chỉ là khó giải, chúng ta hoàn toàn là thúc thủ vô sách, chỉ có thể nhìn lão tướng quân thống khổ."

"Nhưng Hiên Viên lão tướng quân từ đó về sau không có biểu hiện ra vấn đề gì sao?" Lão đại phu càng thêm hồ đồ, "Đến cùng là chuyện gì xảy ra."

Ngô Lão Thái Y thở dài, "Loại độc này cực kỳ bá đạo, tuy bình thường không có gì khác, nhưng mỗi tháng đều sẽ phát tác một lần. Khi phát tác thì thống khổ không chịu nổi, cả người giống như bị dã thú cắn xé, vạn tiễn xuyên tâm. Người trúng độc này sẽ bị ảnh hưởng tuổi thọ rất lớn, nam tử sẽ không sống quá 40 tuổi, nữ tử thì không qua khỏi 35 tuổi. Không chỉ như thế, loại độc này còn có thể truyền cho con nối dõi, mỗi một thế hệ đều phải thừa nhận loại đau khổ này."

"Đây ——" lão đại phu rốt cuộc hiểu được vì sao lão sư mình muốn giấu diếm chuyện này, Một khi có người biết thân thể Hiên Viên gia mang loại độc này, mỗi tháng lại phát tác một lần, vậy chỉ cần tìm đúng thời cơ, ám sát ngay thời điểm phát tác, vậy liền...

Ngô Lão Thái Y lắc lắc đầu, "Loại độc này có một chỗ duy nhất không thể nói ra khỏi miệng, chính là sẽ có hại cho đường con nối dõi."

"Có hại cho con nối dõi?" Lão đại phu mở to mắt, "Là không dễ dàng sinh hài tử sao?"

Ngô Lão Thái Y gật đầu, "Trước khi Hiên Viên lão tướng quân trúng độc, Hiên Viên lão phu nhân chỉ sinh được một nhi nữ, cũng chính là quận chúa Như Ý hiện giờ. Nhưng từ lúc lão tướng quân trúng độc, Hiên Viên lão phu nhân còn trẻ cũng rốt cuộc không hoài thai nổi. Cầu y hội chẩn vô số, thuốc vào miệng cũng vô số, đều không có hiệu quả, chúng ta lúc này mới hiểu loại độc này còn có tác dụng phụ như thế."

Lão đại phu hoảng sợ, nghĩ đến cái vị Chiến thần Đại Nguỵ của nhà Hiên Viên làm người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật kia, một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi hiện lên trong đầu, "Nhưng mà, hiện giờ Hiên Viên gia không phải có vị kia? Chẳng lẽ hắn không phải là thân sinh của lão tướng quân?"

"Không phải vậy, Kính Chi ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Ngoại trừ nam nhân mang dòng máu nhà Hiên Viên, ai còn có thể có được vũ lực sâu không lường được cùng với sức lực nhổ núi dời non như thế được." Ngô Lão Thái Y khoát tay, "Chỉ là có hại cho đường con nối dõi, nhưng cũng không phải tuyệt đối, có lẽ ông trời nhìn lão tướng quân chinh chiến cả đời, không nỡ để Hiên Viên gia tuyệt hậu, tám năm sau, Hiên Viên lão phu nhân rốt cuộc cũng sinh cho lão tướng quân một nhi tử, nhưng từ đó về sau rốt cuộc không còn sinh nữa, Hiên Viên gia cũng chỉ có một độc đinh như thế."

Hoá ra như vậy, lão đại phu bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại nghĩ đến cái gì, vội vàng hỏi: "Vị kia có phải cũng thân mang loại độc này?"

Ngô Lão Thái Y ngầm thừa nhận.

Lão đại phu nhớ tới Mễ Tiểu Bảo vừa mới rời đo, đôi mắt nháy nháy, trừng đến muốn to hơn so với chuông, lắp bắp nói: "Vậy...vậy tiểu hài mới rồi, nó, nó phải chăng cũng, cũng là loại bệnh này? Lão sư người có phải hoài nghi... hoài nghi đứa bé kia có quan hệ gì với vị đó?"

Ngô Lão Thái Y không trả lời ngay, mà trầm ngâm một hồi lâu mới mở miệng lần nữa, "Kính Chi, ngươi chưa từng nhìn thấy vị kia, nhưng ta tất nhiên có gặp qua. Đứa bé mới vừa rồi, cùng với vị kia, quả thực là một cái khuôn khắc ra."

"Cái gì!" Lão đại phu kích động lên, lại không thể không hạ thấp giọng hỏi: "Lão sư, ý của ngài là, hài tử kia là...hài tử, hài tử của Hiên Viên Tố? Nhưng thân thế hắn trước giờ chưa nghe nói có nữ tử nào, thậm chí còn có lời đồn đãi hắn không thích nữ tử, hiện giờ lại đang hôn mê bất tỉnh, sao lại có thể..."

Ngô Lão Thái Y: "Trừ phụ tử, ta không nghĩ được gì khác. Còn vì sao có hai mẹ con đó tồn tại, lão phu cũng không nghĩ ra, năm năm trước hắn rõ ràng còn đang ở trên chiến trường a, không thể nào."

"Trước không nói có thể hay không có thể." Lão đại phu đi hai vòng trên mặt đất, lúc này mới hỏi: "Lão sư ngài nói xem, Hiên Viên gia có biết có đứa nhỏ này tồn tại không?"

Ngô Lão Thái Y vuốt vuốt chòm râu, lắc đầu, "Ta cho là không biết, Hiên Viên gia hiện giờ như vậy, rất nhiều người đều nhận định Hiên Viên gia sẽ tuyệt hậu. Có thể ngay cả người của Hiên Viên gia cũng cho là như vậy, nếu biết còn có một đứa trẻ như thế tồn tại, Hiên Viên gia sẽ không mặc kệ nó đâu."

"Đúng vậy, chỉ có một độc đinh cả dòng như thế, không có khả năng họ sẽ mặc kệ." Lão đại phu nhìn lão sư mình, chần chờ hỏi: "Vậy... Nếu Hiên Viên gia thật sự không biết đứa nhỏ này tồn tại, lão sư ngài có định đi nói cho bọn họ biết không?"

Ngô Lão Thái Y cúi thấp ánh mắt xuống, trong tay càng không ngừng buông ra nắm vào, trong lúc nhất thời không đáp lại.

Lão đại phu biết, lão sư giờ phút này cũng không có câu trả lời. Dù sao đương kim hoàng đế sớm đã không còn tin tưởng Hiên Viên gia như tiên đế, ai cũng không nói chắc được vị hoàng đế này đến cùng có hy vọng vị mãnh hổ kia tỉnh lại hay không, càng đoán không ra hoàng đế có muốn Hiên Viên gia tuyệt hậu hay không.

Nếu lão sư nói cho Hiên Viên gia chuyện này, tương đương với cho Hiên Viên gia một niềm hy vọng, vậy...

"Kính Chi a, ta phải suy nghĩ thật kỹ một chút." Việc này can hệ trọng đại, hắn nhất thời không biết mình có nên nhúng tay vào hay không.

"Nhưng mà lão sư, trong kinh thành, số người gặp qua vị chiến thần kia nhiều vô số kể, nếu quả như thật sự giống như vậy, những người khác nhìn thấy đứa bé kia khẳng định cũng có thể đoán được. Có thể có người thừa dịp Hiên Viên gia còn chưa phát hiện, đem đứa bé kia đi —— "

Vẻ mặt Ngô Lão Thái Y ngưng trọng, nếp nhăn trên trán càng sâu, nội tâm giãy dụa càng sâu.

Lão đại phu ngồi ở một bên tĩnh tọa cùng hắn một lát, cuối cùng vẫn là nhịn không được mở miệng: "Lão sư, tha thứ cho học sinh nhiều miệng. Hiên Viên gia vì Đại Ngụy ta lập công lao hãn mã, nam nhân Hiên Viên gia đời đời đều chết ở trên chiến trường, không có Hiên Viên gia, nào có Đại Ngụy ta thịnh thế như hiện giờ. Nói lời đại nghịch bất đạo, ta thịnh thế của Đại Ngụy là dùng máu của nam nhân Hiên Viên đúc thành, học sinh thật sự không đành lòng nhìn Hiên Viên gia tuyệt hậu."

"Lão sư, có thể hài tử kia chính là hài tử duy nhất thế hệ này của Hiên Viên gia đó."

Ngô Lão Thái Y nghĩ đến dáng vẻ nam nhân Hiên Viên gia vô số lần cùng Diêm La Vương đoạt mệnh, cũng không nhịn được cay cay hốc mắt, bọn họ là thần thủ hộ của Đại Ngụy, nếu kết cục cuối cùng là như vậy, thì thảm thiết đến cỡ nào.

Mà thôi cũng được, hắn tuổi đã cao, cũng không thể mang tiếc nuối xuống mồ, nếu phát hiện, vậy thì vụиɠ ŧяộʍ đến cửa một chuyến, thông báo cho Hiên Viên gia đi, có lẽ có thể cứu Hiên Viên gia mệnh.