Chương 39

Mễ Vị vốn tưởng rằng ngày kế tiếp Hiên Viên Ý sẽ phái người đón Hiên Viên Tố đi, cho nên sáng sớm liền mở cửa chờ người tới, kết quả đợi đến mặt trời lên cao cũng không thấy bóng ai đến, lúc này nàng mới kinh ngạc, cảm giác không tốt.

Hiên Viên Ý sẽ không thật sự phát rồ lên ném đệ đệ ruột cho nàng mà không hề tính toán đón đi chứ?

Sự thật chứng minh, Hiên Viên Ý cũng không phải là người có thể sử dụng lẽ thường suy đoán, còn thật sự phát rồ bỏ người ở nơi này thật.

Mễ Vị căm tức, người Hiên Viên gia này như thế nào còn không thèm chú trọng quy củ như người hiện đại là nàng cơ chứ!!! Ngay cả là nàng, người hiện đại không quan tâm lắm quan điểm nam nữ thọ thọ bất thân cũng không làm cái chuyện đem đệ đệ ruột của mình quăng đến trong nhà một nữ nhân để cùng người ta ở chung a!

Nhưng cho dù có căm tức cũng không biện pháp, chẳng lẽ thật sự có thể bất chấp tất cả ném một người đang hôn mê lên trên đường cái sao? Đây là đoán trước nàng không đành lòng ném người đi cho nên mới không sợ hãi có phải không?

Mễ Vị phát điên nửa ngày, mắt thấy sắp đến thời gian tiệm cơm khai trương, cũng không dám tức giận tiếp, đành phải buông xuống việc này đi bận bịu phòng bếp.

Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương lại, nàng vẫn tính làm vịt quay, bởi vì lần trước mới làm một trận vịt quay đứng đắn liền bị quậy cho rối tung, người chân chính nếm được vị vịt quay cũng chỉ được mấy người, rất nhiều người còn chưa nếm được hương vị này. Nàng cảm thấy đồ ăn ngon như vậy nên để tất cả mọi người nếm thử, cho nên mấy ngày hôm trước liền hỏi Vương Lai Bảo, bảo hắn đưa thêm vịt ở nông thôn lên đây nhiều một chút.

Kỳ thật nhà Vương Lai Bảo năm nay cũng chỉ nuôi hơn mười con vịt, tất cả đều bán cho Mễ Vị, hiện nay trong nhà một con cũng không thừa, thấy Mễ Vị còn muốn mua, tức phụ Vương Lai Bảo âm thầm cáu giận mình năm nay không nuôi thêm mấy vịt, như vậy là có thể kiếm thêm nhiều tiền một chút, nhưng bọn hắn làm sao biết năm nay sẽ gặp được Mễ Vị chứ.

Không có cách nào, Vương Lai Bảo đành phải thu mua vịt từ những nhà khác trong thôn, mấy nhà trong thôn mỗi nhà đều sẽ nuôi mấy con, gom gom lại một chỗ cũng không ít, đủ cho Mễ Vị bán một đoạn thời gian.

Con vịt quay đầu tiên vừa ra lò, Chu Mậu Tài liền tới cửa, quả nhiên như đúng như lời hắn nói, hắn dẫn theo vài người lại đây, vừa vào cửa liền lập tức hít hít cái mũi to, ngửi được trong không khí là mùi vịt quay, cực kỳ cao hứng, "Hôm nay là vịt quay đúng không?"

Thấy Lý Nhị Mai gật đầu, hắn cười ha ha, "Lần trước ta ăn một lần, hoàn toàn ăn chưa đủ, mỗi ngày đều nghĩ đến một ngụm này, có đôi khi nằm mơ còn thấy luôn. Hôm nay cuối cùng cũng có thể ăn cho đỡ ghiền, đúng rồi, bà chủ hôm nay đừng nói chỉ bán một con cho ta chớ? Ta dẫn theo rất nhiều người nha."

Lý Nhị Mai cười nói: "Sẽ không, một người có thể mua một con, ngài dẫn theo nhiều người như vậy, một người một con thì các người cũng ăn không hết."

Chu Mậu Tài cao hứng, vung tay lên liền gọi bảy con con vịt, "Ai nói chúng ta ăn không hết, nhiều hơn ăn cũng ăn hết, chúng ta vừa đúng bảy người, lấy bảy con đi!"

"Được, vậy các người đi phòng trên lầu ngồi đi." Lý Nhị Mai dẫn một đám người lên lầu hai ngồi vào bàn.

Chờ Lý Nhị Mai đi, bằng hữu Chu Mậu Tài mới mở miệng nói: "Cửa hàng này bề ngoài nhìn có vẻ đổ nát không được tốt lắm, nhưng không nghĩ đến bên trong lại lịch sự tao nhã như thế, đẹp mắt hơn tất cat tiệm cơm mà ta đã gặp qua a."

Chu Mậu Tài cũng ngẩng đầu đánh giá căn phòng, âm thầm gật đầu, bà chủ đích thật đúng là bỏ nhiều tâm tư, trang hoàng tiệm cơm dễ nhìn như vậy, chỉ cần ngồi vào đây thôi ngồi đều cảm thấy thư thái.

Lại có một bằng hữu khác mở miệng nói: "Trang hoàng đích xác đẹp mắt, nhưng cửa hàng này cũng kỳ quái nhỉ, sao chỉ bán mỗi món vịt thôi? Chúng ta chỉ ăn vịt thôi à? Không còn món ăn nào khác sao?"

"Đúng vậy, vừa mới rồi ta cũng định hỏi mà không tiện mở miệng, chúng ta một hơi ăn luôn bảy con con vịt? Đồ có ngon cách mấy cũng không thể ăn như vậy chứ, hơn nữa bản thân ta cũng không thích ăn con vịt, có thể kêu thêm chút món ăn khác không?"

"Đúng đúng, kêu bớt mấy con vịt đi, rồi kêu thêm mấy món ăn khác lên, như vậy mới gọi là ăn cơm chứ, không thì chúng ta ngàn dặm xa xôi đến một chuyến cũng không thể chỉ gặm vịt rồi về chứ?"

Những người ngồi đây đều không phải là người kinh thành, mà là thương nhân từ nơi khác đến kinh thành buôn bán, có quan hệ với sinh ý của Chu Mậu Tài, lại là quan hệ rất tốt. Mỗi lần tới kinh thành đều là Chu Mậu Tài chiêu đãi bọn hắn, lúc trước đoàn người đều đi Nhất Phẩm Lâu ăn cơm, nhưng lần này cũng không biết vì sao, đột nhiên không đi Nhất Phẩm Lâu nữa, ngược lại còn đến trong con hẻm hoang vắng cũ nát không người thế này, còn nói cái gì bên trong có tiệm ăn rất ngon.

Mấy người này xuất phát từ tín nhiệm Chu Mậu Tài mà theo đến. Nói thật, nhìn thấy bộ dáng bên trong tiệm cơm vẫn rất hài lòng, nhưng một hơi gọi bảy con vịt, hơn nữa hành vi chỉ gọi có vịt thôi lại làm cho bọn họ rất nghi hoặc.

Chu Mậu Tài ý vị thâm trường cười cười, nâng tay lên hơi vỗ vỗ xuống, "Vương huynh, Tiêu huynh, các người an tâm một chút, chớ nóng vội nghe ta nói, cửa hàng này đặc sắc chính là buổi trưa mỗi ngày chỉ làm một món đồ ăn, muốn ăn đại yến thì buổi tối phải đặt trước mới có, hôm nay giữa trưa cũng chỉ có vịt quay thôi, không có món khác."

Mọi người vừa nghe xong liền sôi nổi trừng mắt.

Chu Mậu Tài vội vàng bổ sung: "Nhưng mà bà chủ tiệm này nấu cái gì cũng tuyệt đối mỹ vị, cam đoan các người ăn xong còn muốn ăn tiếp. Đợi lát nữa vịt quay lên thì các người liền biết vì sao ta gọi bảy con vịt, ta dám cam đoan, các ngươi ăn xong bữa này cam đoan ngày mai còn muốn đến ăn."

"Có khoa trương như ngươi nói vậy sao? Ta không tin." Người nói lời này là người ban nãy bảo mình không thích ăn vịt, "Ta luôn luôn không thích ăn vịt, coi như có làm mỹ vị đến mấy thì ta cùng lắm ăn mấy đũa, dù sao ngày mai ta không có khả năng lại đến ăn đây."

Chu Mậu Tài ha ha cười, "Vậy Vương huynh, ta chờ nhìn ngươi sau khi ăn xong xem nói như thế nào." Đến thời điểm đó chắc chắn bị vả mặt.

Khi nói chuyện, Lý Nhị Mai bưng lên một con vịt đã tước thành từng miếng từng miếng lên đây, đặt thịt vịt, da bánh tráng, đồ ăn kèm, còn có tương quết đặt lên trên bàn, bày tràn đầy một bàn lớn.

Sáu người khác nhìn đĩa thịt vịt đã cắt thành từng miếng, không biết nên ăn như thế nào.

Chu Mậu Tài dẫn đầu làm mẫu cho bọn hắn, cầm lấy một miếng bánh tráng đậu xanh mở ra, bỏ đồ ăn kèm vào trước, lại gắp lên một miếng vịt quay, sau đó lại quết một chút tương lên thịt vịt, rồi cuốn lại tất cả bên trong, đưa cuốn vào trong miệng, lập tức "Aa" lên kéo dài một tiếng, thỏa mãn nhai, biểu tình đầy mặt hưởng thụ kia, ai không biết còn tưởng rằng hắn không phải đang ăn cái gì, mà đang rít thuốc phiện chứ.

Những người khác cũng hứng thú, sôi nổi học bộ dáng hắn cuộn vịt quay lên bắt đầu ăn, kết quả vịt quay vừa vào miệng, trước là kinh ngạc, tiếp theo chính là vui vẻ. Kinh ngạc là vì không nghĩ đến vịt có thể được làm ngon đến như thế, thích là vì hôm nay có thể ăn được món ngon như vậy.

"Thế nào, ăn ngon không?" Chu Mậu Tài đắc ý nhìn mặt sáu người khác, ánh mắt cuối cùng dừng trên mặt cái người lúc nãy nói mình không thích ăn vịt.

Người này quẫn bách cười cười, sau đó hướng Chu Mậu Tài nhận thua chắp tay, chờ nuốt xuống đồ ăn miệng, lúc này mới vừa đưa tay bốc tiếp miếng bánh tráng, vừa cuốn tiếp vừa nói: "Chu huynh, là ta kiến thức không sâu, hôm nay ta mới phát hiện ta không phải không thích ăn vịt, mà là không thích ăn vịt không ngon cơ. Trước đây mấy món vịt mà ta ăn cũng không đủ ăn ngon, hôm nay món vịt quay này liền rất hợp khẩu vị với ta, chất thịt non mịn, hương vị thuần hậu, béo mà không chán, thật là ăn quá ngon."

Bằng hữu họ Tiêu cũng nói: "Chu huynh, vừa mới chúng ta hiểu lầm ngươi, trách không được ngươi một hơi gọi bảy con vịt, ta cảm giác bảy con này cũng không ăn đủ, nếu có thể gọi thêm nhiều một chút liền tốt rồi."

Chu Mậu Tài vừa cao hứng vừa tiếc rẻ, cao hứng là đám bằng hữu nhận thức được chỗ mỹ vị của vịt quay, tiếc rẻ là một người chỉ có thể mua một con, ăn không đủ, tiếc nuối a.

"Muốn ăn nhiều hơn cũng ăn không được, một người chỉ có thể mua được một con, các ngươi chưa từng tới nên không biết tiệm này náo nhiệt đến cỡ nào đâu, làm món nào cũng không đủ bán, chỉ có thể hạn chế số lượng bán, đến chậm là một ngụm cũng không ăn được."

"Đắt khách như thế sao?" Những người khác nghe vậy sôi nổi hỏi.

"Còn không phải sao, chúng ta hôm nay tới sớm mới có thể ăn được nhiều như thế, nếu đi trễ đến một chút, một con cũng mua không được."

Bằng hữu họ Tiêu vội hỏi: "Không phải nói tối có thể đặt yến hội mà, không bằng chúng ta buổi tối lại đến đi, đến lúc đó lại ăn một bữa đại yến thật ngon, với tay nghề của bà chủ, làm đại yến tuyệt đối ăn ngon."

Những người khác sôi nổi tán thành.

Chu Mậu Tài lại đầy mặt tiếc nuối xòe tay, "Bà chủ buổi tối chỉ nhận một bàn thôi, sớm đã có người đặt rồi, không phải chúng ta muốn đến ăn là có thể ăn."

"A?" Chuyện này làm tất cả mọi người trợn tròn mắt, há hốc mồm, sôi nổi thu lại lòng khinh thị ban nãy, lại cảm thấy kính nể hơn vài phần với tiệm cơm nhỏ không có danh tiếng này.

————

Cùng lúc đó, tại nha môn Kinh Triệu phủ, Kinh triệu doãn Lục Chính Bình đang ngồi trước án thư nhăn mày xem hồ sơ, càng xem mày nhíu càng chặt, tạo ra một khe rãnh thật sâu.

Gần đây trong kinh thành xảy ra án gϊếŧ người liên hoàn án, sát thủ chuyên môn chọn nữ tử mỹ mạo mà hạ thủ, tiền da^ʍ hậu sát, gϊếŧ xong lại hủy duy mạo nữ tử, sau đó lại vứt thi thể loã lồ của nữ tử lên phố xá sầm uất, thủ pháp gây án cực kỳ tàn nhẫn, quả thực phát điên rồi, trước mắt đã có bốn nữ tử ngộ hại, thủ đoạn gây án giống nhau, cho nên phán định là do một người gây ra.

Tại địa phận quản hạt của hắn mà lại xảy ra một sự kiện ác liệt như vậy, thật làm người kinh thành hoảng sợ, nữ tử trẻ tuổi cũng không dám tùy ý đi ra ngoài, mà có ở trong nhà cũng mười phần sợ hãi, dân chúng cũng vì vậy mà oán than dậy đất, oán trách nha môn không làm được gì, hoàng thượng cũng rất tức giận, lệnh cho hắn mau chóng phá án, áp lực của hắn không thể không nói là không lớn.

Nhưng hung thủ gây án sạch sẽ lưu loát, đầu óc cũng rất thông minh, hơn nữa còn có thủ đoạn chạy trốn hết sức lợi hại. Trước mắt, nha môn ngoại trừ đoán được hung thủ một nam nhân, còn cái khác thì một chút manh mối cũng không có, hắn sầu đến tóc sắp bạc trắng.

Sư gia ở bên cạnh khuyên nhủ: "Đại nhân, từ tối qua đến giờ ngài còn chưa ăn cơm, nếu tiếp tục như vậy làm thế nào chống đỡ nổi, ngài đi ăn một chút gì tạm lót dạ trước đã."

Lục Chính Bình khoát tay, "Án tử một ngày chưa phá, ta liền một ngày khó an, không còn tâm tư đâu mà ăn cơm, ngươi đi ăn trước đi."

"Đại nhân, muốn phá án tử, thân thể cũng phải xem trọng trước đã, nếu như ngài ngã bệnh, vụ án này sẽ càng khó được phá, dù có thế nào, ngài cũng phải ăn chút." Sư gia nói, ánh mắt vừa lúc đảo qua túi giấy dầu để một bên trên bàn, nhớ tới đây là bánh Trung Thu mà ngày hôm qua Dương Nhạc đưa tới, liền cầm túi tới, "Đại nhân, người không muốn ăn cơm, vậy ăn bánh Trung thu lót dạ đi, đây là bánh hôm qua Dương Nhạc đưa tới, cũng là một mảnh tâm ý, ngài nếm thử đi."

Lục Chính Bình chuyển ánh mắt qua cái tú giấy dầu trước mặt, không tiện từ chối hảo ý của sư gia, liền tự mình lấy một cái, tập trung nhìn lại, lúc này mới phát hiện cái bánh Trung thu này không giống bánh Trung thu mà hắn vẫn thường thấy. Phần da bên ngoài màu trắng, gần như trong suốt, tựa hồ có thể xuyên qua lớp da mỏng manh nhìn thấy nhân bánh bên trong, màu sáng lung linh, rất là đẹp mắt.

Lục Chính Bình thoáng liền hứng thú, "Đây là bánh Trung thu gì? Sao trước giờ ta chưa từng thấy?."

Sư gia nhìn xem cũng thấy mới lạ, "Hạ quan cũng lần đầu tiên nhìn thấy bánh Trung thu như vậy, nhưng thật là đẹp mắt, nhìn tựa hồ cũng ăn rất ngon, đại nhân ngài mau nếm thử."

"Ngươi cũng lấy một cái nếm thử đi." Lục Chính Bình mời sư gia xong, sau đó mở miệng cắn một cái, chợt cảm thấy phần da mềm dẻo kia vào miệng liền tan đi, một ngụm cắn xuống, nhân đậu bên trong bánh liền chảy vào trong miệng, thơm mềm trơn mịn, ngọt mà không chán, mười phần thơm ngon.

Mắt Lục Chính Bình sáng lên, không khỏi khen: "Tư vị cái bánh Trung thu này thật tuyệt diệu, hoàn toàn khác biệt với mấy cái bánh bản quan đã từng ăn. Người không mấy thích đồ ngọt như bản quan đây cũng cảm thấy ăn ngon, thậm chí còn ngon hơn cả bánh đặc chế trong cung, không biết Dương Nhạc mua ở đâu, trước nay ta chưa từng nghe nói ở kinh thành này có bánh Trung thu của nhà ai lại ngon đến như vầy."

Sư gia cũng cảm thấy tư vị bánh Trung thu này rất tuyệt, lập tức nói: "Đợi lát nữa gọi Dương Nhạc tới hỏi thử, ta cũng muốn mua chút mang về nhà cho thê nhi và lão nương nếm thử."

Lục Chính Bình gật đầu đồng ý, gọi một tên nha dịch đi gọi Dương Nhạc đến.

Dương Nhạc rất nhanh liền chạy lại đây, vốn đang cho rằng là án tử có tiến triển gì, kết quả chỉ là đại nhân tò mò bánh Trung thu mua từ đâu, lập tức nhẹ nhàng thở ra, mở miệng hồi đáp: "Đại nhân, đây là bánh ta mua ở một tiệm ăn nhỏ trong hẻm Dương Liễu. Quán ăn nhỏ này a, đầu bếp cũng chính là chủ quán, trù nghệ rất tuyệt vời, hôm qua ta cố ý đi mua một chút bánh Trung thu do chủ tiệm tự làm, nhưng mà chủ tiệm cũng làm không nhiều, cũng chỉ mua được có năm cái."

Biết được Dương Nhạc đem hết toàn bộ năm cái bánh Trung thu mua được đưa cho mình, Lục Chính Bình lục lục đưa cho hắn một cái, "Ngươi có tâm, ngươi cũng nếm thử bánh Trung thu này đi, tư vị rất ngon."

Dương Nhạc đã sớm muốn ăn, lập tức không khách khí, mở miệng liền cắn, ăn vào trong miệng liền biết vì sao đại nhân lại có hứng thú đối với bánh Trung thu này đến như vậy. Thật sự là bánh Trung thu này quá ngon, hắn hàng năm đều ăn bánh Trung thu vào dịp Tết trung thu, nhưng chưa từng nếm được tư vị ăn ngon như vậy. Trước kia chỉ cảm thấy bánh Trung thu không có gì ăn đặc biệt, mỗi lần cũng chỉ ý tứ ăn hai cái cho có vị, bây giờ mới biết, bánh Trung thu cũng có thể ăn rất ngon.

Xem ra sau này hàng năm, Tết trung thu nào cũng phải sớm đi đặt bà chủ bán cho hắn nhiều một chút.

Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến buổi tối nay chuẩn bị đi tiệm cơm Thật Mỹ Vị ăn cơm, vội vàng nhìn Lục Chính Bình nói: "Đại nhân, ta lúc nãy còn muốn báo với ngài báo một việc, chỗ cái tiệm nhỏ lúc nãy ta nói, mới mở cửa lại sao khi đóng cửa trang hoàng hơn cả tháng, hôm nay là khai trương, ta đã đáp ứng chủ tiệm dẫn các huynh đệ đi ăn bữa cơm để ủng hộ chủ tiệm, kính xin đại nhân đáp ứng cho chúng ta đi canh giờ. Nhưng mà đại nhân yên tâm, chúng ta không uống rượu, cơm nước xong liền trở về tra án, tuyệt sẽ không chậm trễ phá án."

Lục Chính Bình cũng không phải người bất cận nhân tìn, hắn luôn luôn khoan dung đối với thuộc hạ, cũng biết vì cái án tử này này những thuộc hạ bên dưới gần đây cũng ngày đêm không ngừng tra án, ngay cả nhà cũng ít khi về, cả đám thức trắng mấy đêm đến thâm đen của mắt, bây giờ bọn họ muốn đi ăn bữa cơm, hắn tất nhiên sẽ không ngăn cản, không chỉ không ngăn trở, hắn còn nhiều hứng thú nói: "Bản quan cũng cả ngày chưa ăn gì, vừa lúc hôm nay cũng đeo theo dính chút hào quang của mọi người, đêm nay cũng theo các ngươi cùng đi nếm thử, nhìn xem tiệm cơm này có phải thật sự mỹ vị đến như lời ngươi nói vậy hay không."

Không nghĩ đến đại nhân cũng muốn cùng bọn họ đi ăn cơm, Dương Nhạc thụ sủng nhược kinh, vội vàng nhận lời, quay đầu bảo tiểu Lục đi đến tiệm cơm Thật Mỹ Vị đi nói với Mễ Vị một tiếng, bảo nàng chuẩn bị thêm chút thức ăn ngon.

Bận rộn cho đến đi đêm đen rơi xuống, đoàn người Dương Nhạc mới đi đến hẻm Dương Liễu, bước vào tiệm cơm Thật Mỹ Vị.

Lúc này, trong tiệm cơm đã đèn đuốc sáng trưng, từng cái l*иg đèn tinh xảo tuyệt luân giống như trăng tròn rũ xuống ở giữa không trung, xa hoa lộng lẫy, ý cảnh tuyệt vời, chiếu sáng rực rỡ hẳn cả tiệm cơm, làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.

Những người đã từng đến tiệm cơm Thật Mỹ Vị sôi nổi tán thưởng không thôi, ngay cả Lục Chính Bình đã quen nhìn những trường hợp lộng lẫy cũng không khỏi gật đầu, tiệm cơm tuy nhỏ, nhưng bên trong không tầm thường, giống như một vị thế ngoại cao nhân ẩn cư ở trong núi, cũng thật thú vị.

Lý Nhị Mai dẫn theo đoàn người lên trong phòng bao ở tầng hai, chờ mọi người ngồi vào chỗ liền lập tức mang thức ăn lên. Hôm nay Mễ Vị làm mười hai món đồ ăn, trong đó vịt quay tính là một món, mặt khác còn làm Gà Bách Bửu, cá nhúng dầu ớt, thịt viên chiên, tôm Tỳ Bà, thịt Thuỷ Tinh, kim tuyển phật thủ, khoai từ sợi ngâm giấm, giò heo hầm cải xanh, sườn xào chua ngọt, kẹo sữa mềm, bánh ngọt Thất Thải Hương.

Tràn một bàn đồ ăn, sắc hương vị đầy đủ, toàn bộ phòng đều bị mùi thơm của thức ăn bao phủ, thân ở trong đó liền có thể bị hương vị làm say mê. Bọn bộ khoái bị thèm đến mức ra sức nuốt nước miếng, nếu là thường ngày đã sớm động thủ giành thức ăn, nhưng hôm nay đại nhân ở đây, không ai dám lỗ mãng, mỗi một người đều ngóng trông nhìn Lục Chính Bình, kỳ vọng hắn nhanh chóng lên tiếng trước.

Lục Chính Bình tất nhiên không xem nhẹ được ánh mắt của một đám thèm khát, liền dẫn đầu cầm lấy chiếc đũa, nói: "Tất cả mọi người ăn đi."

Vừa nghe hắn lên tiếng, nội tâm mọi người liền hoan hô, lại bất chấp rụt rè, một đám nhìn như nhã nhặn nhưng kỳ thật tay gắp thức ăn đã khua liên hồi, hiển nhiên giống con dân chạy nạn đói bụng đã lâu mới được ăn cơm.

Nhưng mà Lục Chính Bình sau khi nếm đồ ăn cũng hiểu cho bọn họ, bởi vì chính hắn cũng ăn vô cùng vui vẻ, không phải là hắn không muốn duy trì hình tượng, thật sự là tư vị miệng quá mức tuyệt vời. Hắn đói bụng cả ngày, nên khi thức ăn vào bụng liền triệt để không khống chế được, đồ ăn trong miệng còn chưa nuốt xuống, tay liền theo bản năng gắp một đũa nữa, hơn nữa tốc độ gắp đồ ăn càng lúc càng nhanh, tốc độ nhai nuốt cũng càng lúc càng nhanh, sau một hồi thì chả khác gì những người khác trên bàn cơm.

Lục Chính Bình âm thầm bật cười, nghĩ hắn làm quan nhiều năm, tự thân cũng là xuất thân thế gia, sơn hào hải vị gì mà hắn chưa từng ăn, sớm đã mất đi hứng thú với chuyện ăn uống. Hôm nay lại bị phá công trong cái tiệm cơm nho nhỏ này, ăn cơm còn lỗ mãng hơn cả đám mao đầu tiểu tử, nghĩ một chút cũng thấy thú vị.

Bất quá hôm nay thật đến đúng chỗ rồi, đồ ăn tiệm cơm nhà này ngon như vậy, về sau nếu có cùng nam ba người bạn thân ăn cơm uống rượu thì cũng khỏi cần mời về phủ, tới nơi này cũng có vẻ rất tốt.

Hơn nửa canh giờ sau, một bàn đồ ăn đã toàn bộ được giải quyết, một đám ăn đến bụng tròn trịa, nhất định phải nới lỏng thắt lưng mới có thể đi đường, ngay cả Lục Chính Bình luôn luôn nhã túc đoan chính cũng len lén nới thắt lưng, đỡ cho bụng bị siết không thoải mái.

Mỹ thực có thể làm cho người vui vẻ, lời này để ở nơi đâu cũng không sai. Trong khoảng thời gian này, vì chuyện vụ án liên hoàn cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ chết đó, tất cả mọi người đều không thoải mái nổi, trong lòng lúc nào cũng bị đè nặng một tảng đá lớn, khó chịu cực kỳ. Nhưng giờ phút này cơm nước xong xuôi, trong lòng mọi người lại được thả lỏng một lát, tựa hồ như tảng đá lớn trong lòng tạm thời được nhấc lên một chút.

Lục Chính Bình lập tức vô cùng nhiệt tìn, nhìn đám thủ hạ hưng phấn nói: "Tất cả chuẩn bị tinh thần thôi, chúng ta tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày bắt được tên hung thủ hại người, đến lúc đó ta cho các ngươi một ngày nghỉ, để các ngươi lại đến nơi này ăn thật ngon một trận."

"Tốt!" Tất cả mọi người vui vẻ, nháy mắt cảm thấy trên người tràn đầy lực lượng, sôi nổi phấn chấn, lên tinh thần, ý chí chiến đấu sục sôi về nha môn tiếp tục công việc, cũng không tin bọn họ nhiều người như vậy còn không bắt được một tên hung thủ! Đợi bắt được cái tên phát rồ kia, cho hắn một trận đẹp mắt!

Lý Nhị Mai nhìn một đám người như đánh máu gà hăng hái rời đi, nghi ngờ sờ sờ đầu, không rõ chỉ là ăn bữa cơm thôi mà tại sao lại hưng phấn đến như vậy, chẳng bà chủ làm đồ ăn còn có công hiệu thần kỳ khác?

————

Dọn dẹp xong tiệm cơm thì thời gian đã không còn sớm, chờ Lý Nhị Mai đi xong, Mễ Vị đóng cửa lại, xoay người đi về hậu viện nghỉ ngơi. Nhưng nhìn thấy đèn đuốc sáng choang trong một gian phòng khác, đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có một củ khoai lang phỏng tay, lập tức đầu lại đau.