Hầm ngục 1 - Phó bản tập sự - Chương 1: Thiếu gia trong lâu đài

Tiếng khóc xúc động ai oán xua tan ngày hè khô nóng, tiếng khóc phảng phất như ở gần bên tai Cù Đường mà thút tha thút thít. Cù Đường sốt ruột muốn mở mắt ra xem, bỗng dưng cảm nhận được xung quanh có ánh mắt.

Nó u ám, giống như một con dao găm tẩm độc, cạo từng tấc da thịt của cậu làm cho cậu đau đớn.

Cù Đường vốn không thể chịu đựng được đau đớn, tay đặt lên trái tim, thầm nhủ một tiếng, theo bản năng muốn mất bình tĩnh.

[Chúc mừng cậu đã tham gia vào trò chơi trốn thoát.]

[Chỉ cần cậu hoàn thành trò chơi, cậu mới có thể trở lại thế giới hiện thực.]

[Mời cậu bắt đầu hành trình vượt ải, chúc cậu chơi game vui vẻ.]

Thanh âm này giống như trực tiếp truyền vào đầu cậu, đầu ngón tay hồng nhuận nắm chặt lại trong lòng bàn tay, sự tức giận ban đầu nhất thời bị áp chế xuống, cậu run rẩy mở mắt ra.

Vừa mở mắt, liền nhìn thấy mấy nam nhân cao lớn uy nghiêm đứng bên cạnh cậu, đều đang cau mày hung hăng nhìn chằm chằm cậu, phảng phất giây tiếp theo liền đem cậu nuốt sống.

Cù Đường hít sâu một hơi, ngã vào nệm mềm mại.

Cậu là đứa út nhỏ nhất trong nhà được cưng chiều đến hư hỏng từ bé, dưỡng nên tính tình ngang ngược kiêu ngạo, cậu có thể sống an ổn ở trong giới Bắc Kinh tất cả nhờ vào bản lĩnh cậy quyền mà ra lệnh, những người cậu sai bảo thoạt nhìn không dễ chọc vào.

Nhưng dù thế nào cũng không có ai dám cư xử cục cằn lỗ mãng với cậu chủ Cù, cậu như vậy mà đánh nhau thì không khéo thân thể ngã nhào xuống đất, chỉ hận không thể vùi người vào trong giường trốn đi, hoảng loạn mà nhìn mọi người xung quanh, dường như sắp khóc mà khóe mắt hơi phiếm hồng, lòng bàn tay sắp bị véo thành hình lưỡi liềm.

Cù Đường nỗ lực tiếp thêm cam đảm, cả giận nói: “Các ngươi muốn làm cái gì?”

Ở trong lòng Cù Đường, cậu trông giống như một con hổ đã sẵn sàng nghênh chiến. Nhưng mà ở trong mắt mấy người trước mặt, Cù Đường đâu giống con hổ mà là một con mèo bị dọa dồn vào góc sợ chết khϊếp, vươn móng vuốt quơ loạn xạ, còn vì căng thẳng mà nấc lên.

Trông bọn họ đáng sợ vậy ư?

Rõ ràng người kêu bọn họ tới bồi giường chính là thiếu gia, hiện tại bày ra dáng vẻ này cũng là thiếu gia.

Chẳng lẽ đây là biện pháp lạt mềm buộc chặt?

Nhóm nam nhân đều cau mày.

Nhìn bọn họ càng đáng sợ hơn nữa, huống chi những người này đều cao lớn, Cù Đường sợ hãi run lên, Cù Đường dùng hàm răng trắng nõn cắn cắn môi dưới, cắn ra một vết đỏ nhợt nhạt, tự cho rằng bản thân làm hành động không ai chú ý liền nhả môi ra.

Cù Đường mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Ngươi.. Các ngươi đừng gϊếŧ ta có được không?”

Cậu dường như bị dọa sợ, ngón tay tròn trịa hồng hào nắm lấy ga trải giường trắng như tuyết, lùi về sau vài bước, thậm chí còn không phát hiện tóc mình bị thân người đè lên, trọng tâm liền không vững, khẽ rên một tiếng ngã uỵch xuống giường.

Vừa vặn với tầm nhìn của người đứng đối diện trước mặt.

Đôi mắt xanh biếc, giống như đại dương sâu thẳm rộng lớn không dò thấy đáy, mái tóc bạc trắng, mặc âu phục màu đen, giống như cùng màn đêm hợp nhất, hắn hướng tới Cù Đường lộ ra nụ cười thư thái, tháo găng tay màu đen, lại gần Cù Đường.

Cù Đường kinh ngạc, thân thể hơi run rẩy.

Nhìn thấy Cù Đường bị dọa như vậy, nụ cười của người đàn ông tắt hẳn, sắc mặt khó coi mà nhìn về phía một người đứng ở bên cạnh: “Các ngươi còn thất thần làm cái gì?”

“Vâng, quản gia.” Mấy người cùng đồng thanh trả lời, không hẹn mà cùng quỳ gối trước mặt Cù Đường. Nếu không phải Cù Đường lúc trước đã bị dọa đến dại ra thì lúc này sẽ bị dọa sợ mà nhảy dựng trên giường.

Mấy người: “Tiểu thiếu gia, đêm nay ngài muốn ai tới hầu hạ?”

Cù Đường: ?

Cậu cuối cùng hiểu ra lời nói của âm thanh trong đầu rốt cuộc có nghĩa là gì.

Cho nên cái này là bắt cóc đúng không?

Khẽ liếc nhìn mái tóc dài của mình, Cù Đường nuốt nước miếng, thậm chí cả mái tóc này cũng không phải của cậu.

Thấy Cù Đường hồi lâu không có trả lời, mấy người đó vội kêu lên: “Tiểu thiếu gia?”

Cù Đường hoàn hồn lại, lắp bắp nói: “Các ngươi vừa mới nói gì?”

Không phải như suy đoán của cậu đi?

Quản gia tiến lên vài bước, đứng ở mép giường, duỗi tay giúp Cù Đường sửa sang lại tóc, tay hắn lạnh băng, khi chạm vào cổ Cù Đường làm cậu nổi da gà, nhịn không được muốn né tránh.

Quản gia tựa hồ đã nhận ra ý nghĩ của Cù Đường, ôn nhu cười, sờ soạng giữ ấm tay cậu rồi để lại ngay ngắn lại: “Tiểu thiếu gia chẳng lẽ đã quên rồi? Sáng nay ngài nói muốn tìm nam nhân lên giường với ngài.”

Nói đến lời này, hắn dừng một chút, như hiểu rõ cậu mà cười: “Đương nhiên, nếu còn thấy có ít người quá, tiểu thiếu gia không có vừa lòng thì tôi có thể tìm thêm vài người nữa.”

Lông mi mảnh khảnh run rẩy, Cù Đường bị cái trò chơi trốn thoát không có chừng mực làm cho kinh hãi rồi.

Chẳng lẽ trò chơi này không được đúng đắn sao?

---------

Hố mới mong mọi người nhiệt liệt ủng hộ lâu dài~